- Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. Sao mẹ có thể bắt con làm như thế chứ? – Việt Tình đứng bật dậy hét lên lồng lộng giữa đêm tối khiến mọi người trong nhà nghe thấy hốt hoảng chạy ra.
- Chuyện gì? Có chuyện gì vậy bây – Bà Hai là người đi ra đầu tiên nhìn thấy Việt Tình đang dung ánh mắt tức giận nhìn mẹ mình.
- Trước giờ mẹ luôn thương con mà, về đây mới có mấy bữa thôi, mà mẹ đã nghiêng về Việt Phương rồi. Sao mẹ lại có thể nói ra mấy lời bất công như thế.
- Ở đâu có cái kiểu ăn nói như thế với mẹ mày hả - Chú Nhân chạy ra thấy thái đỗ hỗn xược của Việt Tình bèn lên tiếng mắng.
- Bất công. Con nói mẹ bất công với con. – Bà Thu Hà đứng bậy dậy quắc mắt nhìn Việt Tình – Mẹ bất công với con, mẹ bất công với con cho nên người chịu đòn, người luôn bị phạt là Việt Phương, trong khi người đáng bị phạt là con mới đúng. Mẹ bất công với con mà người mẹ té xuống sông là Việt Phương, nhưng mẹ vẫn theo lời con là người bị té xuống sông là con, sau đó cứ thể để Việt Phương ở nhà nội mà đem con về nhà. Mẹ đúng là bất công, nhưng không phải với con, mà là với Việt Tình.
Việt Tình tái mặt, cô ghiến răng nói:
- Thì ra, để có được anh ấy, nó đã nói ra hết sự thật ẹ nghe.
- Việt Phương không có nói lấy một lời nào hết – Bà Thu Hà khẳng định chắc nịch – Mẹ là mẹ của hai đứa, lẽ nào không nhận ra con mình hay sao. Dù hai đứa có giống nhau như đúc, thậm chí ba con không thể nhận ra, nhưng mẹ không bao giờ nhầm lẫn. Con có một nốt ruồi nhỏ phía sau gáy, còn Việt Phương thì không.
Việt Tình đưa tay sờ sau gáy, tuy cô không biết nốt ruồi nhỏ này xuất hiện từ bao giờ, nhưng quả thật phía sau cô có một nốt ruồi nhỏ. Cô nhìn mẹ trân trối, những lời mẹ nói là sự thật, vậy thì…
- Nhưng mà… là mẹ chọn bỏ rơi Việt Phương chứ không phải con. Lúc đó, con chỉ là một đứa trẻ mà thôi, làm sao con biết mẹ sẽ vì vậy mà bỏ Việt Phương ở lại với ông bà nội chứ. Sao có thể ích kỷ vì chuyện lúc nhỏ mà đỗ tất cả lỗi lầm lên con như thế chứ. Sao lại bắt con gánh chịu sự bất công do mẹ tạo ra chứ?
- Bốp…
Cái tát tai giáng lên mặt của Việt Tình khiến tất cả mọi người có mặt ở đó: ông Hai, bà Hai, chú Nhân, chị Nga, và nhóc Bảo đều kinh ngạc đến sửng sốt. Việt Tình sững sờ đưa tay ôm má, giương mắt nhìn bà Thu Hà. Gương mặt bà đầy nỗi đau đớn, là lỗi của bà, nhưng lỗi này cũng vì tình yêu thương con cái mà ra, bà làm như vậy tất cả cũng đều là vì Việt Tình. Vậy mà Việt Tình lại cho bà ích kỷ, đứa con gái này khiến bà đau long khôn xiết.
- Mẹ đánh con, xưa nay mẹ chưa hế đánh con, vậy mà…
- Một cái tát đối với cô là quá nhẹ - Bảo từ ngoài công bước vào giận dữ nói – Cái tát đó là gì so với những nỗi đau mà Việt Phương phải nhận chứ. Từ nhỏ, cô được yêu thương chiều chuộng, trong khi Việt Phương cô đơn lẻ loi ở nơi này. Bao nhiêu tình thương, cô đều giành hết, Việt Phương có những gì chứ hả. Cô ấy chỉ có mong có một mình Thiên Phong mà thôi. Mất Thiên Phong, cô còn rất nhiều người khác, còn Việt Phương cô ấy chỉ có mỗi Thiên Phong mà thôi, ở bên Thiên Phong, cô ấy cảm thấy bớt cô đơn và thấy hạnh phúc hơn. Chỉ là một ước mơ nho nhỏ mà thôi, cô cũng không thể nhường cô ấy hay sao. Nói cho cô biết, Việt phương cô ấy đã mắc căn bệnh u não chưa rõ là gì. Nếu như cô ấy chết, chắc cô mới vừa long hả dạ đúng không?
Lời chế giễu của Bảo như tiếng sét bên tai Việt Tình, cô há hốc miệng nhìn Bảo, như không tin vào tai mình.
- Bảo! Con vừa nói gì? Việt Phương nó…- Chú Nhân nhìn Bảo lên tiếng trước.
Bảo nhìn mọi người thở dài một cái rồi mới nói:
- Hồi trưa cô ấy bị ngất, cho nên con đưa cô ấy đi bệnh viện. Trước đó, Việt Phương có nói dạo này cô ấy hay đau đầu, có lúc mắt như muốn mờ đi. Lúc đó, Việt Phương cho rằng mình suy nghĩ nhiều quá nên mới đau đầu mệt mỏi mà hoa mắt. Nhưng khi vào bệnh viện, con có kể cho bác sĩ nghe qua, bác sĩ đã khám và chụp X quang cho cô ấy và phát hiện trong não có một khối u chưa rõ là lành tính hay ác tính. Bác sĩ đề nghị Việt Phương nhập viện để kiểm tra kỹ hơn, nhưng cô ấy không chịu. Con có khuyên cô ấy, nhưng Việt Phương bảo là cần thời gian để chấp nhận, lỡ như cô ấy bị u ác tính không thể trị khỏi. Con đoán Việt Phương sẽ đi tìm Thiên Phong, vì chỉ có ở bên anh ấy, Việt Phương mới thấy lòng thanh thản mà dũng cảm đối mặt với điều xấu nhất.
Tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy lo lắng không ngừng. Bà Thu Hà bưng mặt ngồi sụp xuống đất khóc. Hối hận, ăn năn là những gì đang diễn ra trong long bà. Vì sao bà lo sợ cho đứa con gái này, bà chở che bao bọc, tìm mọi cách để nó thoát khỏi số phận xấu của mình đến mức lơ là, bỏ mặc đứa con kia của mình.
Hoá ra, sự thay đổi thân phận của hai đứa, không phải là để hoà hợp cho số mạng hai đứa, mà là chuyển đổi số mạng cho nhau. Là bà đã hại Việt Phương rồi.
- Hiện giờ Việt Phương đang ở đâu, con có biết không? – Ông Hai bình tĩnh hỏi Bảo.
- Con vừa về nhà, thì gặp mẹ con. Bà ấy đã nói mọi chuyện với con, cho nên con mới đến đây xem Việt Phương thế nào. Việt Phương cô ấy chưa về nhà sao? – Bảo kinh ngạc hỏi – Dường như tình hình của cô ấy tệ hơn rất nhiều. Con muốn đến là để thuyết phục cô ấy ngày mai đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.
- Việt Phương đang ở bên cạnh Thiên Phong – Việt Tình vội vàng nói, lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác choáng voáng lo lắng vì đứa em gái.
- Mau gọi điện thoại cho Thiên Phong đi – Bà Thu hà liền giục.
Bảo vội lấy điện thoại gọi cho Thiên Phong, nghe xong,anh tái mặt, rồi nói với mọi người:
- Việt Phương đã nhập viện rồi.
Khi Việt Phương tĩnh dậy, trước mặt cô là không gian mờ ảo, cô không biết là mình đang ở đâu, nhưng có một bàn tay nắm chặt lấy tay. Cô nhận ra bàn tay này, bàn tay ấm áp khiến cơn sợ hãi trong lòng cô dịu lại.
Bàn tay đặt trên một tấm drap, tấm drap sạch sẽ, cùng mùi ete đủ để cô nhận biết mình đang nằm trên giường bệnh. Cô khẽ cử động bàn tay còn lại, để cảm nhận không gian mình đang ở. Cô chỉ thấy lờ mờ, ngay cả bàn tay trước mặt cũng chẳng thấy rõ ràng.
- Trời chưa sáng hẳn đâu, em sẽ khó thấy đường lắm - Thiên Phong đã thức dậy từ bao giờ, anh đứng lên, ngồi bên cạnh mép giường, nắm lấy bàn tay đang giơ ra trước mặt của cô nhẹ nhàng nói - Em thấy thế nào rồi. Để anh mở đèn lên cho em.
Bác sĩ sở cô khi thức dậy, mắt sẽ không thích ứng được nên mới yêu cầu tắt đèn như thế.
- Không cần đâu - Việt Phương vội nắm lấy bàn tay chuẩn bị rời đi của Thiên Phong. Cô rất sợ, sợ rằng khi đèn sáng, cô vẫn không nhìn thấy gì, vậy thì cứ để bóng tối như thế này đi. Cô cảm giác bóng tối sẽ giúp cô dễ chịu hơn.
Thiên Phong khẽ ừ trong cổ họng, anh nắm chặt tay cô rồi ngồi lại, giọng dịu dàng hỏi:
- Em thấy sao rồi?
- Em hơi nhức đầu - Cô chỉ nhớ cơn choáng voáng khó chịu trước khi ngất đi trong vòng tay anh khi ở nhà chòi.
- Để anh gọi bác sĩ - Thiên Phong lo lắng lần nữa muốn đứng lên. Thật sự, anh như muốn phát điên khi Việt Phương ngất trong chính vòng tay của anh, anh bế thốc cô lên, gồng người chạy ra đường tìm người giúp đỡ đưa cô vào bệnh viện ngay lập tức.
- Đừng - Cô lại giữ chặt anh ngăn lại, khẽ nâng người lên như muốn ngồi dậy. Thiên Phong thấy vậy liền đứng dậy xoay người, nâng cô lên, để cô tựa vào lòng mình. Dựa vào lòng Thiên Phong, Việt Phương cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô cười cười nói:
- Em thích cảm giác này. Em muốn được ở bên cạnh anh, đừng rời khỏi em.
- Ngốc, anh sẽ không đi đâu hết, chẳng phải anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mãi mãi hay sao.
- Kể em nghe một câu chuyện đi có đượ c không, cảm giác thật buồn tẻ - Cô ngồi trong lòng anh, đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ chí thấy thứ ánh sáng mập mờ không rõ ràng, giống như trước mắt cô có rất nhiều lớp màng ngăn cách ánh sáng lọt vào.
- Được - Thiên Phong ôm chặt cô, anh dựa lưng vào tường, để hai người được thoải mái hơn bắt đầu kể câu chuyện - Có một đôi tình nhân nọ, họ yêu nhau và hẹn ước kết hôn. Cô gái rất thích ngắm bầu trời đêm, hai người hay tựa vào nhau nhìn lên bầu trời. Một hôm chàng trai nói:
" Tình yêu của anh dành cho em giống như vì sao trên bầu trời kia, anh mãi mãi là vì sao trên bầu trời của em"
Cô gái nhìn ngôi sao nhỏ bé, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, chẳng thấy hấp dẫn và đẹp lung linh như ánh trăng tròn bên cạnh. So với mặt trăng đẹp kiêu sa kia, ngôi sao nhỏ bé thật thấp kém hèn mọn. Cô gái thấy trong lòng không vui, cảm thấy chàng trai chưa yêu cô đủ như tình yêu mà cô cần.
Chuyện gì đến cũng đến, cô nói lời chia tay với anh khi có một chàng trai khác đeo đuổi cô, anh ta nói sẽ tặng cô mặt trăng trên trời cao kia. Chàng trai chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng người yêu rời đi và khẽ nói:
" Anh mãi mãi là ngôi sao trên bầu trời của em"
Cô gái cuối cùng cũng làm đám cưới với người con trai kia. Nhưng ngày tháng qua mau, một ngày nọ, chàng trai kia bỏ rơi cô chạy theo một người con gái khác. Trong lúc cô đau khổ, chàng trai đã đến vỗ về và làm chỗ dựa cho cô. Anh chưa từng thay đổi tình yêu của mình dành cho cô.
Nhưng năm sau đó, họ có với nhau nhiều măc con và sống hạnh phúc.
Và ngày ngày họ lại cùng ngắm trời đêm, cô nhìn mặt trăng lần lượt thay đổi khi tròn khi méo, cô mới biết, trăng kia tuy đẹp kiêu sa khiến người ta yêu thích, nhưng nó lại là thứ hay thay đổi. Còn ngôi sao kia tuy nhỏ bé, cũng chẳng rực rỡ, nhưng lại trường tồn mãi mãi theo thời gian.”
Kể xong, Thiên Phong dung tay mở long bàn tay của Việt Phương ra, vẽ vào tay Việt Phương một ngôi sao, sau đó áp tay mình vào bàn tay đang xòe của cô, từng ngón tay đan vào nhau thật chặt. Giống như lời hứa mãi mãi không xa rời của anh dành cho cô.
Ở bên ngoài cửa, Việt Tình khẽ thở dài, cô quay đầu lại nhìn Bảo khẽ nói:
- Cậu nói đúng, tình yêu gượng ép không phải là tình yêu. Cái gì có thể trói buộc, nhưng tình yêu thì không. Tôi đã quá ích kỷ, long ích kỷ khiến tôi mất đi tình chị em. Nhưng tôi không muốn mất đi đứa em gái.
Bảo khẽ cười gật đầu, cả hai rời đi nhẹ nhàng.
3 tháng sau
Trên một cách đồng, trải dài một màu vàng của những hạt lúa nặng trĩu. Trời chiều mát rượi, mọi người rủ nhau ra cánh đồng quay quần như lúc nhỏ.
- Này, này, nướng xong chưa vậy hả - Tiếng Hiển the thé kêu lên đầy vẻ mong đợi.
- Ông háo ăn vừa vừa thôi, chờ đi, còn lâu lắm – Hải đang lui cui vùi rơm vào trong cái mô đất họ đào để nướng mấy con cá được xỏ qua cành trúc, mùi nướng thơm lừng cả khoảng đất trống của cánh đồng – Muốn ăn thì mau lại đây phụ giúp tui lấy rơm coi.
- Sao không bảo Nam phụ ông – Hiển lười biếng ngồi ngáp ngắn ngáp dài đáp.
- Thằng Nam đi lấy rơm rồi, ông chờ chút đi – Bảo đang xiên mấy con cá rô đồng vừa bắt được chuẩn bị cho đợt nướng tiếp theo nói vọng tới.
- Đồ làm biếng kia, muốn ăn mà không muốn làm à – Hải lườm Hiển một cái mắng.
- Biết sao được, ở nhà được vợ chăm sóc quen rồi – Hiển phe phẩy cọng cỏ trên tay hí hửng đáp, khẽ liếc nhìn Thắm đang bận rộn cùng Thảo gọt trái cây.
- Mau đi xách một thùng nước sạch ra đây, lát mọi người có nước rửa tay rửa miệng – Thắm nghe vậy liền lên giọng sai bảo.
Nam vừa tới, trên tay là một bó rơm vàng dài, bật cười nói:
- Ai vừa bảo được vợ chăm sóc quen rồi vậy ta. Hóa ra là sĩ diện đàn ông.
- Mấy ông thì biết cái gì chuyện vợ chồng người ta mà nói – Hiển hơi ngượng liền lên giọng bảo.
- Thế kể chuyện vợ chồng hai người cho tụi này biết đi – Hải cười gian nhìn Hiển yêu cầu, lời lẽ đầy ám muội.
Thắm ngượng đỏ mặt nhìn Hiển trách:
- Còn già cái mồm, mau đi xách nước.
Mọi người nhìn Hiển khổ sở đứng dậy đi xách nước mà cười vang trêu chọc tiếp.
Thiên Phong và Việt Phương cũng nhìn nhau khẽ cười, sau đó nhìn vào bức tranh cả hai cùng hợp tác vẽ. Một bức tranh cảnh chiều đồng quê yên ả, với những đứa trẻ năm nào cùng chơi dưới cánh đồng. Êm đềm và thơ mộng.
- Giờ thì anh có thể nhẹ nhỏm thật rồi – Thiên Phong buông bút vẽ xuống, hít vào một hơi thật thoải mái nói.
Sau những giây phút hoảng sợ, thì cuối cùng bác sĩ cũng thông báo khối u trong não cô là khối u lành. Không gây hại đến tính mạng của cô, chỉ là khối u chèn lên vài sợi dây thần kinh của cô, nhất là dây thần kinh thị giác khiến mắt cô mờ đi không thấy đường. Có điều, có một số khối u nhỏ không thể cắt bỏ, phải tiến hành xạ trị để triệt tiêu những khối u đó, và giờ thì Việt Phương đã khỏi hẳn hoàn toàn. Cho nên hôm nay cả nhóm ra đây ăn mừng.
- Việt Tình lúc sang có gọi điện chúc mừng em - Việt Phương bèn nói, từ lúc biết khối u trong đầu cô là khối u lành, Việt Tình đã cùng cô nói chuyện suốt một đêm, đó là lần đầu tiên hai chị em cùng tìm thấy nụ cười. Sau đó, Việt Tình quyết định qua mỹ làm việc, vẫn là công ty của ba Thiên Phong, ông cũng rất quý tài năng của Việt Tình.
- Cô ấy sao rồi?
- Chị ấy nói mình rất tốt, dù sao cũng đã sống ở đó mấy năm cho nên không cảm thấy lạc lỏng. Mà Bảo và bác gái sao rồi, nghe nói họ đã làm lành đúng không?
- Làm lành rồi – Thiên Phong gật đầu – Ba anh vốn muốn Việt Tình là con dâu của mình, nhưng mẹ đã thuyết phục ba, nói giúp chuyện chúng ta, cho nên Bảo không còn giận bà nữa.
- Thật là tốt quá – Việt Phương khẽ cười hít sâu không khí trong lành mà họ đang có, thật là tốt khi cô có thể lần nữa ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của quê hương.
Thắm đột nhiên cảm thấy buồn nôn khó chịu, cô lấy tay che miệng chạy sang một góc ói lien tục không ngừng. Thảo hốt hoảng chạy đến xem:
- Thắm không sao chứ?
Rồi cô quay sang mọi người gọi ta.
- Mọi người ơi, Thắm hình như không ổn thì phải.
- Không phải đâu – Thắm vội lắc đầu xua tay, cô ngượng ngùng nhìn mọi người nói khẽ - Mình sắp có em bé rồi thì phải.
- Thật sao? – Hải, Nam và Thảo cùng sửng sốt nhìn cô hỏi.
- Mình cũng không chắc lắm, nhưng hình như là vậy – Thắm gật đầu cười nhẹ nhàng đáp.
Hiển vừa khệ nệ xách một thùng nước vừa đi lấy hổn hển xách ra, Hải liền quay lại nhìn Hiển hô to:
- Này, ông bố trẻ. Chúc mừng sắp được thăng chức nha.
- Ông nói gì? – hiển không hiểu gì liền hỏi lại.
- Ông sắp làm ba rồi – Nam cười giải thích.
- Cái gì? Tui sắp làm ba rồi. Thật sao? – Hiển sửng sốt lẫn vui mừng kêu lên.
- Đúng rồi – Thảo gật đầu xác nhận.
- Hoan hô, mình sắp làm ba rồi – Hiển quăng luôn thùng nước cực khổ mới xách ra, anh lao nhanh về phía Thắm hò reo.
Thiên Phong và Việt Phương cũng hớn hở chạy lại chúc mừng, ai cũng giành đặt tên cho đứa bé, và ai cũng muốn làm cha mẹ nuôi của nó.
Bức tranh đồng quê của Thiên Phong và Việt Phương cùng vẽ lay nhẹ trong gió chiều. Phảng phất hương vị đồng xanh tuyệt diệu.
THE END