Hữu Hạnh

Chương 37

Lần bình tĩnh này, thời gian rất lâu.

Hạnh Gia Tâm ở nhà ngoan ngoãn dưỡng bệnh, khi nằm ở trên giường luôn sẽ nhớ tới thân ảnh Đàm Hữu chạy trối chết ngày hôm đó.

Nàng cũng rất hoảng, lúc ấy tim đập đã hỗn loạn đến làm ngực nàng đau đớn.

Trong đầu nàng luôn nhảy ra một câu, "Tình cảm mãnh liệt phạm tội".

Tình cảm mãnh liệt phạm tội, cũng không gì hơn như thế, rõ ràng biết đang làm chuyện sai lầm, nhưng vẫn bị cảm xúc lôi kéo, gấp không chờ nổi mà nhảy vào vực sâu.

Nếu Đàm Hữu không ngăn cản, nàng và Đàm Hữu sẽ phát triển đến tình trạng gì, Hạnh Gia Tâm không thể tưởng tượng được.

Nàng thật là vui sướng nhưng cũng thật phiền muộn, vui sướng vì Đàm Hữu đồng ý thân cận nàng như thế, vui sướng vì Đàm Hữu nói ra lời thỏa hiệp.

Đàm Hữu nói, chỉ cần nàng nguyện ý, cô liền sẽ vẫn luôn làm người bạn thân mật khăng khít của nàng.

Phiền muộn chính là...

Làm sao bây giờ? Hạnh Gia Tâm nằm ở trên giường đếm ngón tay, nàng hình như, không muốn làm bạn với Đàm Hữu.

Chờ chân gần như khỏi hẳn rồi, cũng đã đến ngày phải trở lại viện nghiên cứu.

Năm ngày này không có Đàm Hữu cạnh bên, Hạnh Gia Tâm chỉ ở tại trong phòng, khôi phục thái độ sinh hoạt bình thường như trước kia, không đến bước đường cùng tuyệt không ra khỏi cửa.

An tĩnh đã lâu không gặp làm nàng cảm thấy thoải mái, nhưng lúc đang đọc sách, nàng sẽ nghĩ đến Đàm Hữu, nghĩ đến chi tiết nào đó lúc cô mang nàng đi ra ngoài chơi, sau đó một mình ngây ngốc mà cười trong chốc lát.

Năm ngày này, nàng tận lực khống chế mình không nhắn tin cho Đàm Hữu, có một từ, gọi là vừa đủ, lúc Hạnh Gia Tâm đang làm bài, nàng luôn có thể chính xác mà nắm chắc lực độ này.

Hiện tại, nàng thử dùng loại lực khống chế này vào trong sinh hoạt, Đàm Hữu nói muốn bình tĩnh một chút, vậy giảm bớt một chút đi.

Dù sao, dù sao... Đàm Hữu đã làm hành động như vậy với nàng, chứng minh rằng cô có thích nàng đi.

Chẳng sợ người cô thích là nàng của lúc trước, một người có tàn khuyết rất lớn.

Cái này như là xây một hòn đá tảng làm nền móng vững chắc, bền bỉ như xi măng thép đầm vậy, làm Hạnh Gia Tâm cảm thấy yên lòng.

Sáng sớm mùng mười, Hạnh Gia Tâm sớm đi tới viện nghiên cứu.

Hết thảy vừa mới thức tỉnh, rất nhiều nhân viên công tác còn chưa đến làm, Hạnh Gia Tâm đậu Tiểu Điện Lư xong, không do dự, một đường bước nhanh đi kho hàng trước.

Nàng muốn đi hỏi quản lí kho một chút xem có phế liệu cần xuất ra hay không, qua kỳ nghỉ dài như vậy, phía Nam nhất định đã tích cóp một đống, nàng liền có thể lập tức gọi điện cho Đàm Hữu, quang minh chính đại mà gặp cô.

Nhưng mà cửa văn phòng của quản lí kho nhắm chặt, Hạnh Gia Tâm đợi một hồi chưa thấy có người tới, trong lòng thật sự sốt ruột, dứt khoát tự mình trước chạy đến phía Nam một chuyến.

Kết quả thật sự làm người khiếp sợ, trong lúc các lão sư và học sinh bọn họ nghỉ đông, những công nhân ở công trường cũng không có nghỉ ngơi. Lúc trước bên ngoài toà thực nghiệm còn bị đắp giàn giáo, nay đã hoàn toàn thay hình đổi dáng, dán lên từng viên gạch mới tinh, lấp lánh sáng lên dưới nắng sớm.

Trong tòa nhà này đã có cải tạo rất lớn, Hạnh Gia Tâm không quá tin nó sẽ hoàn thành nhanh như vậy. Có hai công nhân nâng túi nước bùn đi ra, ngay cả nón bảo hộ cũng chưa đội.

Hạnh Gia Tâm vào toà nhà, bảo vệ cửa gọi nàng lại: "Cô đang làm gì vậy?"

Hạnh Gia Tâm móc thẻ chứng minh công tác của mình ra quơ quơ.

Bảo vệ cửa nói: "Tiến sĩ sinh? Lão sư của các cô chưa nói sao? Hiện tại nơi này còn chưa thể vào được."

Hạnh Gia Tâm đứng tại chỗ, chưa nói cái gì, xoay người lại đi rồi.

Dù sao nàng cũng không phải thật sự tò mò cải tạo bên trong, nàng chỉ là muốn biết công trình có hoàn công chưa, còn có phế liệu cho nàng kéo hay không.

Một đường về tới kho hàng, lại đợi một hồi lâu, rốt cuộc có người tới.

Là vị đại thúc lúc trước có tiếp xúc với nàng, Hạnh Gia Tâm đón hắn lại, nói câu: "Tân niên vui vẻ."

"Tân niên vui vẻ a, tiểu Hạnh tiến sĩ." Đại thúc vui sướng hài lòng, "Một năm  mới cô vẫn tới sớm như vậy a."

"Phải." Hạnh Gia Tâm nói thẳng, "Có phế liệu không?"

"Ai, cô thật là để bụng chuyện này." Đại thúc vừa mở cửa vừa nói, "Năm trước có một đám phế liệu, chất trong kho hàng gây vướng bận nên đã bị bộ vật tư bên kia xử lý, hiện tại hẳn là đã không còn, không thấy phía Nam lại đưa qua đây."

Hạnh Gia Tâm vô cùng mất mát: "Phía Nam hoàn công rồi sao?"

"Vốn dĩ sẽ không hoàn thành nhanh như vậy, nhưng bên trên thúc giục đặc biệt gấp gáp. Nghe nói hạng mục kia đầu tư lượng lớn tài chính, trì hoãn thêm một ngày là đốt tiền thêm một ngày." Đại thúc chép chép miệng, "Hôm nay Trần giáo sư lại đây là có thể triển khai hạng mục."

Xem ra hoàn toàn không có chuyện của nàng, Hạnh Gia Tâm đi về toà thực nghiệm trong rầu rĩ không vui.

Nàng không có sức lực gì thì càng sẽ không chú ý người bên cạnh, khi lên lầu, có người đột nhiên nghiêng người chạy ngang qua, đụng vào bả vai nàng, hơi mạnh một chút.

Hạnh Gia Tâm nhăn mày lại, nữ sinh tóc ngắn đã chạy đến phía trước nàng ngừng lại, quay đầu lại thấy là nàng, vội vàng không ngừng nói: "A, học tỷ, thật xin lỗi."

Hẳn là phải xin lỗi, Hạnh Gia Tâm không để ý đến cô ta, tiếp tục chậm rì rì bước lên lầu.

Giáo sư Uông Kỳ vào ngày đầu tiên của năm mới đúng hạn đi tới viện nghiên cứu, hắn lại béo thêm một vòng, nhìn vô cùng vui tươi. Hạnh Gia Tâm mạo danh thay thế người ta lâu như vậy, lúc này nhìn Uông giáo sư, ngẫu nhiên tâm tư lệch lạc sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Không biết Đàm Hữu nếu biết Uông Kỳ là giáo sư của nàng, một người đàn ông trung niên có bụng bia và hai cằm thì cô sẽ nghĩ như thế nào.

Theo thường lệ, tham dự đại hội động viên sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài, thời gian 10 giờ ở phòng hội nghị trong toà thực nghiệm. Tất cả học sinh tới viện nghiên cứu thực tập đều sẽ tham gia, Hạnh Gia Tâm luôn luôn ngồi ở vị trí trung gian thiên hướng bên cạnh, trung quy trung củ.

Bọn học sinh lục tục tiến vào, tốp năm tốp ba, cãi cọ ầm ĩ. Hạnh Gia Tâm cầm quyển sách, lúc này không coi ai ra gì mà đọc, rất nhanh có thể che chắn hết thảy thanh âm ồn ào.

Nhưng có người đứng ở bên cạnh nàng, dùng giọng nói cố tình đè thấp trầm trầm nói: "Học tỷ, xin cho qua."

Cho qua cái gì chứ, nàng chọn loại vị trí này chính là bởi vì không cần nhường đường cho người khác, muốn ngồi bên cạnh nàng hoàn toàn có thể đi vào từ lối đi nhỏ bên kia.

Hạnh Gia Tâm nhìn cũng chưa nhìn người ấy, giơ tay chỉ một chút, ý bảo cô ta đi từ bên kia.

Người này chẳng những không có đi, còn đột nhiên chống tay lên bàn trước mặt Hạnh Gia Tâm, ngăn chặn Hạnh Gia Tâm đang đọc sách.

Hạnh Gia Tâm rút sách đi, sau đó ngẩng đầu lên: "Cô muốn làm gì?"

Màu tóc của nữ sinh dưới ánh nắng chiếu rọi xuống hiện ra màu vàng c*t của cỏ khô, cô ta nhướng mày với Hạnh Gia Tâm: "Muốn ngồi ở bên cạnh chị nha, học tỷ."

Dầu mỡ, quá dầu mỡ, Hạnh Gia Tâm nhìn khuôn mặt trước mắt, đứng lên.

Nữ sinh cho rằng nàng muốn cho cô ta qua, vội vàng lui một bước.

Hạnh Gia Tâm không chỉ có ra khỏi chỗ, còn vòng qua người này, đi một hàng ghế phía trước, dùng khăn giấy xoa xoa ghế, ngồi xuống.

Nhưng nàng cũng không có tránh thoát, Tóc Vàng vòng một vòng lớn, lúc này biết đi vào từ đầu bên kia, vẫn là ngồi ở bên cạnh Hạnh Gia Tâm.

Hội nghị động viên lập tức sẽ bắt đầu rồi, Hạnh Gia Tâm xê dịch thân mình, không hề để ý cô ta.

Lãnh đạo phát biểu không thú vị lại dài dòng, trong phòng học vẫn luôn có một chút thanh âm nói chuyện phiếm khe khẽ, lãnh đạo của viện nghiên cứu đều rất Phật hệ, hoàn toàn không thèm để ý, niệm bản thảo của mình xong là được.

Hạnh Gia Tâm tiếp tục đọc sách, đột nhiên có một hơi thở tiến lại gần, liền ở bên tai nàng.

"Học tỷ, hai chúng ta buổi sáng hôm nay..."

Hạnh Gia Tâm theo bản năng mà giơ tay quơ qua, "Bang" một tiếng, ở giữa mặt Tóc Vàng.

"Thao." Tóc Vàng thấp giọng mắng một câu, bưng kín mặt.

Tiếng động này rất lớn, một vòng nhỏ người xung quanh nhìn về chỗ các nàng.

Hạnh Gia Tâm tiếp tục đọc sách.

Hơn mười phút sau, thanh âm của Tóc Vàng lại một lần bay vào lỗ tai nàng, bất quá lần này khoảng cách xa, Hạnh Gia Tâm không có động tay.

"Chị thật mẫn cảm nha học tỷ." Tóc vàng ép giọng rất thấp, dùng ngữ điệu đáng thương hề hề nói, "Em chỉ là nói mấy câu với chị, chị đánh em làm gì nha."

Hạnh Gia Tâm không để ý cô ta.

"Học tỷ, tên chị thật là dễ nghe, nghe danh đã lâu, em tên là Dương Vân."

"Học tỷ, chị là học sinh của giáo sư Uông sao? Thầy ấy có hung dữ không, em nghe người ta nói tính tình của thầy khá tốt, hy vọng em cũng có thể thi đậu vào đội của thầy."

"Học tỷ, chị dùng thương hiệu nước hoa nào vậy, chị cũng thật dễ ngửi."

...

Lải nhải, tất cả đều là mấy lời nói không có ý nghĩa thực tế, Hạnh Gia Tâm tự động che chắn hết giọng nói của cô ta, chuyên tâm đọc sách của mình.

Tóc Vàng dừng lại khi nào nàng không thèm quan tâm, nhưng hội nghị kết thúc khi nào, nàng vẫn rất là để ý.

Một vị giáo sư cuối cùng phát ngôn xong rồi, Hạnh Gia Tâm đóng sách, sau khi hắn nói "Hôm nay hội nghị liền đến đây thôi", nàng liền đứng lên.

Trong phòng bắt đầu lộn xộn, vừa lúc tới thời gian ăn cơm, mọi người ra khỏi phòng đều đi về phía bên trái hướng về nhà ăn, Hạnh Gia Tâm chọn bên phải, trở lại phòng thí nghiệm viết xong báo cáo buổi sáng.

Phía sau tiếng bước chân hỗn độn, có người chạy tới bên người nàng.

"Học tỷ, chị không đi ăn cơm sao? Vừa lúc, em cũng muốn trở lại phòng thí nghiệm."

Hạnh Gia Tâm dừng lại bước chân, nhìn cô ta một cái: "Không cần đi theo tôi."

Người này có lẽ là nghe không hiểu tiếng người, ngược lại cười nói: "Vẫn phải đi theo chị."

Còn hất hất cằm lên, có lẽ cảm thấy chính mình làm như thế này rất tuấn tú.

"Cô có yêu cầu gì sao?" Hạnh Gia Tâm dứt khoát dao sắc chặt đay rối.

Tóc Vàng nhìn bốn phía, thấy khắp nơi không có bao nhiêu người, đột nhiên chống tay lên mặt tường phía sau: "Học tỷ, em chỉ là muốn nói chuyện với chị."

"Tôi không muốn nói chuyện với cô." Hạnh Gia Tâm nhìn thoáng qua chân cô ta, "Coi chừng giạng thẳng chân."

Nói xong nghiêng người liền đi, còn không quên móc một chân.

Phía sau một tiếng lảo đảo, Hạnh Gia Tâm bước nhanh lóe vào hàng hiên.

Trong nháy mắt khi hình bóng Hạnh Gia Tâm sắp biến mất, Dương Vân giơ di động, chụp được một tấm ảnh mơ hồ.

Sau đó nhanh chóng đăng lên diễn đàn của đại học Quất thành:

【 ký lục 】 Ngày tháng theo đuổi băng mỹ nhân.

Lầu chính RT, kết hợp với bức ảnh kia.

Phần lớn học sinh còn đang trong kỳ nghỉ, lướt bài đăng trên diễn đàn cũng không nhanh, Dương Vân chờ có người trả lời, nhưng ba bốn phút qua đi, bài đăng đã chìm xuống mà còn không có người phản hồi.

Dương Vân quả thực không thể tin được, loại tin tức về tình cảm thế này không phải là cái mọi người thích xem nhất sao?

Cô nghĩ nghĩ, đổi sang một tài khoản phụ của mình, sau đó chiếm lĩnh lầu một của bài đăng.

- Hạnh Gia Tâm?

Cái này xem như đưa ra một tin nóng, trước kia mấy bài thảo luận liên quan đến xu hướng tính dục của Hạnh Gia Tâm, xuất hiện tràn đầy trên diễn đàn, cuối cùng bị quản lý viên xóa hết sạch mới xong việc.

Dương Vân hưng phấn mà xoa xoa tay, lúc này nên có người trả lời đi.

Quả nhiên, đến khi cô đổi mới lần thứ tư, xuất hiện phản hồi của lầu hai:

- Để ta ném lợi thế xuống, cá cược một túi vệ long, chủ thớt là tên thẳng nam ngu ngốc.

Dương Vân cười rộ lên, cái này chắc chắn ổn rồi, cô nắm điện thoại ném vào trong túi quần, nhấc chân đi đến nhà ăn.

Lúc ăn cơm trưa lại lướt một lần, khẳng định sẽ rất náo nhiệt.

Đợi nhiều người vào, cô lại tiếp tục tung ra một tin shock —— chủ thớt là một nữ sinh.

Bài đăng này mà không đến một ngàn phản hồi, cô sẽ viết ngược cái tên Dương Vân lại.

Buổi chiều Hạnh Gia Tâm lại bị đạo sư dẫn theo tham dự hai cuộc họp nhỏ, đối với nàng mà nói, mở họp có thể mệt hơn nhiều so với lẳng lặng mà làm thực nghiệm, kê khai báo cáo.

Hơn nữa sau khi biết không có phế liệu, nàng tâm trạng buồn rầu, tới 5 giờ rưỡi chiều, Hạnh Gia Tâm cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Phải về nhà sao? Nàng nghĩ.

Trở về có vẻ cũng không thể tiêu trừ cảm giác mỏi mệt của nàng, còn không bằng ở lại phòng thí nghiệm còn có ý nghĩa hơn chút.

Thật là làm người ta bối rối, Hạnh Gia Tâm mở di động ra, chuẩn bị xem một tập phim truyền hình rồi nói.

Ánh sáng bên ngoài chậm rãi tối xuống, tầm mắt Hạnh Gia Tâm dần dần mất đi tiêu cự, đầu cũng lệch khỏi quỹ đạo của thế giới này, chạy về trong trí nhớ.

Hình như nàng lại bắt đầu nhớ nhung Đàm Hữu, một khi tư duy chạm đến điểm này, tất cả cảm xúc trong nháy mắt liền bị phóng đại rất nhiều lần.

Có người gõ gõ cửa, đại khái gõ không ngừng một hai tiếng, Hạnh Gia Tâm gỡ tai nghe xuống, xoay đầu qua.

Một nam sinh có chút quen mặt.

Trương Minh đợi một hồi lâu mới rốt cuộc chờ được Hạnh Gia Tâm quay đầu lại. Nhưng một chút mê mang trong mắt nữ thần rất rõ ràng, hẳn là không nhớ rõ hắn là ai.

Tự giễu mà cười cười, hắn nói: "Học tỷ, em là Trương Minh, em tìm chị có việc."

Cái tên này gợi lên ký ức một chút cũng không vui sướng, Hạnh Gia Tâm không nhúc nhích, hỏi hắn: "Chuyện gì?"

"Chị biết diễn đàn Quất đại chứ, ngày thường có lên xem không?"

"Không biết." Hạnh Gia Tâm nói, "Sẽ không lên."

Trương Minh cười đến thật bất đắc dĩ: "Là một diễn đàn nặc danh của trường chúng ta, bên trong phân khu, cái gì cũng có."

Hạnh Gia Tâm không đáp lời, nhìn hắn.

"Chị... Đi xem đi." Trương Minh nói, "Em cảm thấy có một số việc, nếu chị biết sẽ tốt hơn một chút so với không biết."

Hạnh Gia Tâm ngẩn người, nói: "Được."

"Vậy chị vội đi." Trương Minh hạ tay, "Em đi về đây."

Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.

Trương Minh bước nhanh ra hành lang, sau đó một đường chạy như bay đi xuống lầu.

Hắn cảm thấy chính mình thật là tiện, rõ ràng bị người ta không chút lưu tình, không chừa lối thoát mà cự tuyệt, hiện tại nhìn thấy Hạnh Gia Tâm vẫn sẽ động tâm.

Điều hắn thích có lẽ chính là bộ dáng nàng lạnh nhạt như vậy, bất cận nhân tình, phảng phất như nàng không sống ở thế gian này, hắn không chiếm được, vậy người khác cũng không chiếm được.

Cho nên hắn không thể chịu đựng có người ở diễn đàn công cộng đăng bài theo đuổi Hạnh Gia Tâm, đặc biệt là từ lúc bắt đầu hướng đi của bài đăng này liền rất quỷ dị, rất nhanh lại kéo tới vấn đề xu hướng tính dục của Hạnh Gia Tâm.

Về tính hướng của Hạnh Gia Tâm, hắn ngay từ đầu thì tức giận, sau đó lại sinh ra một tia áy náy.

Bởi vì khi hắn đang tức giận, không lựa lời mà mắng chửi một hồi trong ký túc xá, sau đó vào lúc ban đêm liền có người vào chủ đề hoa hậu giảng đường trong diễn đàn đưa ra hoài nghi tính hướng của Hạnh Gia Tâm.

Ngày đó, hắn lướt một đống bài đăng nhảy ra, phẫn nộ rốt cuộc tan một chút.

Hắn không xác định được Hạnh Gia Tâm có phải thật là đồng tính luyến ái hay không, hay là đây chỉ là cái cớ Hạnh Gia Tâm dùng để cự tuyệt hắn, nhưng rất có thể là bởi vì buổi tối hôm đó hắn mắng to, làm người nội tâm âm u có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Bài đăng cuối cùng đều bị xóa, Trương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng chỉ qua một cái nghỉ đông mà thôi, chúng lại bắt đầu hồi sinh.

Bài đăng bắt đầu theo đuổi kia thật sự là quá ghê tởm.

Hạnh Gia Tâm không thích khu xã giao trên mạng, có thể tránh được đều tránh, tránh không được thì đăng ký một tài khoản, cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Đây là lần đầu tiên nàng đổ bộ lên diễn đàn của Quất đại, Trương Minh không có nói rõ kêu nàng nhìn cái gì, nàng chỉ có thể dùng phương pháp nhanh nhất xem bài đăng gần nhất, lướt qua từng khu từng khu, nàng có thể đọc nhanh như gió, không cần tốn bao nhiêu thời gian.

Rất nhanh, nàng xác định được mục tiêu, bởi vì lầu một trong khu này liền xuất hiện ảnh chụp của nàng.

Góc độ và địa điểm chụp ảnh dễ dàng chứng minh rằng, là nữ sinh tóc vàng kia đăng.

Bài đăng đã có ba bốn trăm phản hồi, chủ đề gây tranh cãi lợi hại nhất chỉ có bốn chữ: "Đồng tính luyến ái".

Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm bốn chữ này, rơi vào trầm tư.

Đầu tiên, chỉ riêng loại hành vi tình cảm mang tên đồng tính luyến ái này mà nói, Hạnh Gia Tâm cảm thấy đây là một loại hành vi thập phần bình thường và phổ biến tồn tại giữa các sinh vật. Nàng không hiểu lắm, vì sao lại có người dùng ngôn từ kịch liệt mà tiến hành khắc khẩu vì hành vi này.

Tiếp theo, cũng là điều quan trọng nhất, trong tòa nhà này có người nói nàng là đồng tính luyến ái.

Nàng có phải đồng tính không? Bản thân Hạnh Gia Tâm cũng không biết.

Nàng trước nay không nghĩ tới phương diện này, trong quá trình thanh thiếu niên phát triển thành thục, chung quanh có vô số người rơi vào cảm xúc yêu đương, mà Hạnh Gia Tâm lúc ấy chỉ vội vàng học tập, vội vàng trốn vào một góc mà đám người nhìn không thấy, vội vàng ngày qua ngày nhìn chằm chằm gương mặt xấu xí của chính mình, không ngừng uể oải và sợ hãi.

Ngay cả giao lưu với người khác một cách bình thường đều là xa vời, huống chi là yêu đương.

Khi còn nhỏ không nghĩ tới, lúc trưởng thành lại càng không chú ý. Chẳng sợ sau khi phẫu thuật, có không ít người bày tỏ tình cảm với nàng, nhưng khuôn mặt những người đó mơ hồ, so với đám người nàng vẫn luôn sợ hãi và chán ghét, không có gì khác nhau.

Tình yêu, ở trong thế giới của nàng nó giống như tình thương của mẹ tình thương của cha vậy, là trống rỗng.

Nhưng tình yêu, có thể làm những hành động thân mật, có thể có tính chiếm hữu, làm những điều thân mật mà chỉ làm với duy nhất người đó.

Cái này quả thật giống như là nổi lên một ngọn lửa trong đầu Hạnh Gia Tâm, đột nhiên chiếu sáng một con đường.

Con đường đi thông đến Đàm Hữu.

Những cảm xúc tràn đầy, đã không cách nào thỏa mãn kia.

Còn có nhiệt độ trong cơ thể toả ra, những khát vọng khó có thể miêu tả.

Hạnh Gia Tâm lập tức đứng lên, kéo ghế rung động ầm ĩ, ở trong phòng thí nghiệm phát ra tiếng vọng chói tai.

Nàng một phen túm qua túi xách đặt ở bên cạnh, gấp không chờ nổi mà đi ra bên ngoài, vừa đi gửi tin nhắn cho Đàm Hữu.

- Cậu ở đâu?

Cậu ở đâu? Mình đã tìm được phương pháp, mình đã tìm được đáp án, mình đã tìm được mục tiêu cuối cùng để chúng ta có thể đi đến sự hoàn mỹ.

Chúng ta không cần bình tĩnh, chúng ta không cần thiết phải bình tĩnh, những cái vực sâu vốn bước vào một chân là sẽ rút không ra kia, chúng nó là con đường thông lối, mà không phải là động sâu u ám.

Đi thông đến một thế giới khác, thành lập một mối quan hệ khác với hiện tại.

Dẹp cmn tình bạn, ta là một đồng tính luyến ái, hiện tại thứ ta muốn chính là tình yêu.

------------

Tư duy của đồng chí bánh quy không phải là thứ người thường có thể đoán trước =)))))

Nữ sinh quấy rầy bánh quy á, trong QT để là "hoàng mao", tính edit là Lông Vàng luôn mà thấy hơi kì nên tha đó =))