Đàm Hữu cảm thấy đầu mình lộn xộn muốn nổ tung.
Cô vốn cho rằng, xảy ra chuyện nằm trong dự kiến này, cô đã suy nghĩ đến tất cả những gì có thể nghĩ được. Nhưng hiện tại những dòng suy nghĩ tán loạn kêu gào, va chạm dây dưa, tựa như đám dây leo chằng chịt, không thể mở ra một con đường thông suốt. Đàm Hữu muốn chậm lại một chút, nhưng người trước mắt không cho cô hoãn lại, ngay cả độ ấm trong không khí cũng không cho phép cô hoãn lại. Đàm Hữu vẫn duy trì tư thế xấu hổ này, cúi đầu, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh. Đến khi lại ngẩng đầu nhìn Hạnh Gia Tâm, rốt cuộc đã tìm được một lối ra ngoằn ngoèo: “Chuyện đó, Gia Tâm, chúng ta không cần nói ở chỗ này có chịu không?” “Vì sao?” Hạnh Gia Tâm lập tức nói. “Nơi này.” Đàm Hữu nhìn chung quanh, “Tùy thời đều sẽ có người đi ngang qua.” “Có người đi ngang qua thì làm sao?” Hạnh Gia Tâm nói, “Mình cũng không phải đang làm chuyện trái pháp luật.” “Nhưng đây là chuyện riêng tư, đúng hay không?” Đàm Hữu tiếp tục dụ dỗ, “Chúng ta đổi một nơi khác được không, cậu cũng bình tĩnh lại một chút.” “Vì sao phải bình tĩnh?!” Hạnh Gia Tâm lập tức cao giọng, nàng chuẩn xác bắt được hàm ý của Đàm Hữu, “Mình không phải nhất thời xúc động, mình suy nghĩ thật lâu.” Đàm Hữu lại không dám nhìn đôi mắt nàng, cô thu hồi tay, vòng qua bên cạnh Hạnh Gia Tâm: “Trên mặt đất lạnh, mình đi lấy giày lại đây cho cậu.” Xoay người rời xa người này, Đàm Hữu rốt cuộc cảm thấy hô hấp thông thuận hơn một chút, cô đi đặc biệt chậm, thật ra cũng chỉ có một phần hai tầng bậc thang mà thôi, Đàm Hữu cảm thấy mình có thể đi tận năm phút. Cô rốt cuộc đi tới bên cạnh nơi Hạnh Gia Tâm cởi giày, móc lấy dây giày, không thể không xoay người lại. Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cô, gắt gao mà nhìn chằm chằm, như là đang săn thú, giây tiếp theo là có thể nuốt chửng Đàm Hữu vào trong bụng. Đàm Hữu hạ mắt xuống lầu, đặt giày tới bên chân nàng: “Mang vào đi.” “Cậu còn chạy không?” Hạnh Gia Tâm từ trên cao nhìn xuống hỏi. Đàm Hữu vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm, không nói lời nào. “Cậu nếu còn định chạy, vậy mình cũng không mang.” Hạnh Gia Tâm nói thật kiên quyết. “Gia Tâm, cậu không cần như thế này.” Đàm Hữu giơ tay bưng kín mặt, “Mình cảm thấy không đúng.” “Cái gì không đúng?” Thanh âm Hạnh Gia Tâm đột nhiên nghẹn ngào, “Không đúng chỗ nào? Cậu cảm thấy mình tỏ tình không đủ lãng mạn, hay là không đủ chính thức? Nếu cậu không thích, mình có thể sửa, có thể làm lại một lần…” “Không phải……” Đàm Hữu không biết nói như thế nào, cô thật muốn lăn mình thành một quả cầu, theo thang lầu này lăn đi xuống. “Vậy cậu chính là, không muốn?” Hạnh Gia Tâm lập tức liền khóc ra, “Cậu không muốn sao Đàm Hữu? Rõ ràng cậu rất tốt với mình, cậu còn hôn mình ôm mình, rõ ràng là cậu thích mình……” Hạnh Gia Tâm khóc đến giọng đều đứt quãng, nàng nghẹn ngào vài tiếng, tàn nhẫn mà lau nước mắt: “Vì sao cậu không muốn! Đàm Kỳ và Dương Quả đều nói đây không phải là tình bạn, người bình thường cũng sẽ không như vậy, cậu chính là muốn làm bạn gái của mình, vì sao cậu lại không muốn!” “Đàm Kỳ biết?” Đàm Hữu ngẩng đầu lên, “Cậu từng nói với nó?” “Không thể nói sao?” Nước mắt của Hạnh Gia Tâm theo gương mặt rào rạt chảy xuống, “Ngay cả nói cũng không thể nói sao?” “Không phải……” “Không phải cái gì chứ! Cậu chỉ biết nói không phải! Vậy rốt cuộc là vì cái gì!” Hạnh Gia Tâm nhấc một chân đá vào trên đùi Đàm Hữu, “Cậu ghét bỏ mình! Cậu cảm thấy mình ngay cả tư cách nói với người khác mình thích cậu cũng không có! Cậu sợ hãi người khác biết, cậu vốn không muốn thừa nhận, cậu vốn không muốn……” Hạnh Gia Tâm xoay người chạy tới dưới lầu, giày của nàng còn ở một bên, Đàm Hữu đột nhiên đứng dậy, cảm thấy cả người choáng váng, quay cuồng đến cô tìm không ra Nam Bắc. Hạnh Gia Tâm chạy đến giữa thang lầu, Đàm Hữu mới nhảy qua túm chặt cánh tay nàng. “Ngoan, nghe lời.” Cô nói. “Nghe cái rắm.” Hạnh Gia Tâm trả lời cô. “Mang giày vào!” Đàm Hữu đột nhiên có chút nóng nảy. “Không mặc!” Hạnh Gia Tâm còn hung hơn cô. Đàm Hữu nhìn chằm chằm nàng, muốn dùng ánh mắt uy hiếp nàng, nhưng cũng vô dụng. Hạnh Gia Tâm đôi mắt ngập nước, lông mi bị nước mắt nhoè thành một mảnh đen tuyền. Đàm Hữu đau lòng, chỉ có thể bó tay chịu trói: “Được rồi, cậu mang giày vào, mình sẽ nói rõ với cậu, thẳng thắn trả lời vấn đề của cậu được không?” “Mình chỉ có một vấn đề.” Hạnh Gia Tâm tóm được cơ hội liền không buông tay, “Cậu có nguyện ý lấy thân phận bạn gái yêu mình hay không?” Đàm Hữu dừng một chút mới nói: “Mình nguyện ý.” Hạnh Gia Tâm lập tức cười rộ lên, nháy mắt liền có thể từ đau lòng tức giận thay đổi thành mừng rỡ như điên. Nhưng nàng còn không kịp bổ nhào vào trong lòng Đàm Hữu, Đàm Hữu lại nói: “Nhưng mà mình không thể.” Hạnh Gia Tâm biểu cảm đọng lại: “Vì sao?” “Có rất nhiều nguyên nhân.” Đàm Hữu hít sâu một hơi, “Mấu chốt nhất chính là, mình có một người cha là ma cờ bạc.” “Vậy có liên quan gì đến cậu?” Đàm Hữu cười: “Sao có thể không liên quan đến mình, ông ta làm nhà mình thiếu nợ một đống tiền.” Nói tới đây, Đàm Hữu đột nhiên bình tĩnh lại, nghĩ đến Đàm Phong Lỗi, có thể dập tắt tất cả nhiệt tình và chờ đợi của cô với sinh hoạt. Cô buông Hạnh Gia Tâm ra, xoay người lại một lần đi lấy giày giúp nàng, lúc này đây khi cô cong lưng đặt giày ở bên chân Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc động đậy. Nàng nhanh chóng mang xong giày, sau đó nói với Đàm Hữu: “Thiếu bao nhiêu tiền?” Đàm Hữu thật bất đắc dĩ: “Thiếu bao nhiêu mình cũng không thể lấy tiền của cậu.” “Mình có thể cho cậu mượn.” Hạnh Gia Tâm nói. “Cậu cho mượn lúc này đây, còn sẽ có lần tiếp theo, nếu cái hố này là một con số cố định, nhiều năm như vậy, mình đã sớm lấp đầy nó.” Đàm Hữu nhìn Hạnh Gia Tâm, kéo kéo khóe miệng, “Nhưng nó là một cái động không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy.” “Trên pháp luật hình như không thừa nhận……” “Pháp luật là pháp luật, cuộc sống là cuộc sống.” Đàm Hữu ngắt lời nàng, “Biện pháp có thể nghĩ mình đều đã nghĩ tới, hiện tại đã là trạng thái tốt nhất của nhà mình. Nhưng mình không biết trạng thái này còn có thể liên tục bao lâu.” Đàm Hữu nhìn Hạnh Gia Tâm: “Có thể ngày mai mình phải rời đi thành thị này, cũng có thể ngày mai sẽ có người tới nhà mình phá phách cướp bóc. Mình không thể kéo cậu vào, cậu không nên dính dáng gì đến cuộc sống như vậy.” “Nhưng mình không sợ…” Hạnh Gia Tâm lại muốn khóc. Đôi tay Đàm Hữu ôm lấy mặt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt: “Nhưng mình sợ.” “Cậu không phải sợ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách……” Hạnh Gia Tâm nắm lấy cổ tay cô. “Không có cách nào.” Đàm Hữu cười nói, “Sao cậu vẫn nghĩ không rõ đây, chúng ta không phải người ở cùng một thế giới. Chúng ta trải qua cuộc sống hoàn toàn khác biệt, hiện tại cậu cảm thấy mới mẻ thú vị, lâu rồi cậu liền sẽ phát hiện, mình nghe không hiểu rất nhiều lời cậu nói, đọc không hiểu loại sách mà cậu thích. Mình không có cách nào giao lưu với bạn học hay bạn bè của cậu, mình có một gia đình mục nát đến mốc meo gia đình, nó làm mình cảm thấymỗi một giây ở cùng cậu đều là ăn trộm mà có……” Đàm Hữu buông Hạnh Gia Tâm ra: “Mình không thể nào cho cậu bất cứ hứa hẹn gì, cho nên mình nhiều nhất cũng chỉ có thể làm bạn của cậu.” “Nhưng chúng ta đã làm những điều mà bạn bè không làm……” Ngón tay Đàm Hữu để ở môi nàng: “Nếu cậu muốn, mình có thể thỏa mãn dục vọng thân thể của cậu.” Hạnh Gia Tâm ngây ngẩn cả người, nàng đối với Đàm Hữu có dục vọng gì chứ, nàng muốn ôm cô, muốn kề cận bên cô cả ngày, muốn cùng cô tiếp xúc thân mật không có giới hạn, nhưng những việc này đều thành lập trên cơ sở các nàng đều yêu thích nhau. Không đúng, hiện tại các nàng cũng thích nhau, nhưng Đàm Hữu không muốn ở bên nàng. Nếu không thể ở bên nhau, những dục vọng thân thể này, còn có ý nghĩa gì đâu. Hạnh Gia Tâm giơ tay đánh bật ngón tay của Đàm Hữu: “Không cần.” Đàm Hữu cười cười, bộ dáng bất đắc dĩ lại tự giễu. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn Hạnh Gia Tâm không hiểu rõ tình huống hiện tại, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt, kế hoạch tỏ tình tiến hành đến nơi đây, đã đến lúc kết thúc. Không có gì để nói, không biết nói cái gì, bởi vì cho dù nàng nói cái gì, Đàm Hữu cũng sẽ không thay đổi ý tưởng. Hạnh Gia Tâm xoay người đi lên lầu, túi của nàng còn đặt ở trong phòng. Đàm Hữu đứng ở tại chỗ, không có đuổi theo. Hạnh Gia Tâm có thể cảm giác được ánh mắt cô, vẫn luôn đặt ở trên lưng nàng, thẳng đến nàng biến mất khỏi tầm mắt cô. Hạnh Gia Tâm đột nhiên cảm thấy tim như bị dao cắt, đau đến nàng không thể hô hấp. Đàm Hữu một tầng một tầng xuống lầu, ném lại xa hoa truỵ lạc ở phía sau. Đầu tóc rối tung bị gió thổi qua, một nửa đánh vào trên mặt, một nửa bay lên, làm người có chút bực bội. Đàm Hữu từ trong túi lấy ra dây buộc, giơ tay tùy tiện bao quát, buộc tóc lại. Cô móc di động ra nhắn một tin cho Dương Quả, sau đó liền duỗi tay kêu xe. - Làm ơn săn sóc Hạnh Gia Tâm một chút. Nếu có thể, cô thật sự không muốn nói những lời này với người khác. Ở trên ghế sau xe taxi, Đàm Hữu cởi ra cái váy kia trong ánh mắt hoảng sợ của tài xế. Áo lông quần jean và áo da, đây mới là bộ dáng bình thường của cô. Đàm Hữu đột nhiên bắt đầu hoài nghi, có phải từ lúc bắt đầu cô đã chừa một đường lui cho mình, tùy thời chuẩn bị thối lui hay không. Thật cặn bã. Khi xe còn cách tiểu khu một đoạn, Đàm Hữu xuống xe. Cô vào đoàn xe, chào hỏi bảo vệ cửa một cái, nói vài câu với một người đàn ông giờ này còn lắc lư ở bên ngoài. Lúc trở lại ký túc xá, đẩy cửa, a di và bác gái đều kêu lên: “Đàm Hữu, đã nhiều ngày rồi không gặp cô.” Đúng là cũng nhiều ngày, khi cô ở ký túc xá sau kỳ nghỉ đông, hai người đều chưa trở về. Đàm Hữu cười cười: “Năm mới vui vẻ a.” “Lúc này cũng mười lăm rồi.” Bác gái hỏi cô, “Ăn bánh trôi chưa?” [Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc [1][2] và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Bánh trôi (chè trôi nước) là món ăn không thể thiếu trong ngày Tết này.] “Ăn rồi.” Đàm Hữu nói. Đã ăn trên bàn cơm tụ hội, một món đồ ăn cuối cùng chính là mỗi người một chén bánh trôi nhỏ, Hạnh Gia Tâm không thích, Đàm Hữu phải dỗ nàng, nàng mới miễn miễn cưỡng cưỡng ăn một viên. Ngụ ý là viên viên mãn mãn, Đàm Hữu thật hy vọng nàng được viên viên mãn mãn. (viên mãn: đầy đủ, trọn vẹn) Khi đi đến trước tủ quần áo cất cái váy kia, a di đột nhiên tiến gần lại đây, nói: “Đàm Hữu cô uốn tóc à.” “Dùng một lần.” Đàm Hữu nói. “Cô còn trang điểm.” A di hứng thú bừng bừng mà nhìn cô, “Có phải đi xem mắt không.” Đàm Hữu lệch đầu về một bên, cười bất đắc dĩ: “Bà chị à, cô nói thật đi, cô cảm thấy tôi như vậy, có thể gả đi sao?” “Có thể!” A di chém đinh chặt sắt, “Cô chỉ cần kiềm chế tính khí nam nhi của mình một chút, tuyệt đối không thành vấn đề.” “Vậy kiềm chế không được.” Đàm Hữu nói, “Hơn hai mươi năm.” “Dù sao cũng phải gả chồng a.” A di vỗ vỗ bả vai cô, “Cái áo khoác này rất đẹp, cô mua chỗ nào vậy, không rẻ phải không?” “Người khác, tôi mượn tới mặc một lần.” “Vậy khẳng định là đi xem mắt, chưa từng thấy cô như vậy.” A di cười nói, “Không có việc gì, chờ về sau nếu được, đừng quên nói cho chúng tôi biết một tiếng.” “Thực sự có một ngày kia, chắc chắn sẽ nói cho hai người.” Đàm Hữu nói, “Còn muốn tiền biếu của hai người mà.” Mọi người đều vui tươi hớn hở mà cười rộ lên, đây mới là hoàn cảnh mà Đàm Hữu quen thuộc và am hiểu. Nói một ít lời thoạt nhìn rất chân thành, thật ra cái gì cũng không để trong lòng. Đàm Hữu thay đổi một bộ quần áo, hoàn toàn thoát khỏi tiêu chuẩn của Hạnh Gia Tâm, sau đó đi rửa sạch mặt. Buổi tối hôm nay cô không tính ở ký túc xá, ra cửa mua một túi bánh trôi, trở về nhà thuê. Khi Tiếu Mỹ Cầm mở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên: “Trở về trễ vậy?” “Vâng.” Đàm Hữu ứng thanh, “Mười lăm mà.” “Ăn hay không ăn thì có sao.” Tiếu Mỹ Cầm trả lời, “Dù sao tụ hợp cũng không đồng đều.” Đàm Hữu cầm bánh trôi đi vào phòng bếp: “Buổi tối ăn cái gì?” “Các ngươi đều không ở đây, chỉ có mình mẹ, tùy tiện ăn chút bánh bao.” Tiếu Mỹ Cầm trở lại phòng khách, tiếp tục xem TV. “Nấu chút bánh trôi, ăn không?” “Không thích ăn thứ đó.” “Ý tứ một chút.” Đàm Hữu bưng nước mở cửa, “Cũng nên cho có không khí Nguyên Tiêu một chút.” Cô nấu không nhiều lắm, chỉ hai chén nhỏ. Bưng đến phòng khách, hai người cũng không có gì dư thừa để nói, yên lặng mà liền vừa ăn vừa xem TV. Không vài phút, Đàm Hữu thu chén, rửa sạch sẽ, ra tới nói với Tiếu Mỹ Cầm: “Mẹ, đêm nay con ngủ nơi này.” “Ngươi ngủ đi, mọi thứ trong phòng Đàm Kỳ ở đều còn.” Tiếu Mỹ Cầm chỉ chỉ. “Vâng.” Đàm Hữu chuẩn bị vào phòng tắm. “Đàm Hữu.” Tiếu Mỹ Cầm đột nhiên gọi cô lại, bà vỗ vỗ sô pha bên người, “Ngươi lại đây.” “Hả?” Đàm Hữu một lần nữa đi trở về, nhưng không ngồi xuống, “Chuyện gì?” “Ngươi nếu không lái xe, buổi tối cứ tới đây ngủ.” Tiếu Mỹ Cầm nói. “Được.” Đàm Hữu đáp ứng. “Mẹ làm chút đồ ăn cho ngươi, nướng thêm mấy cái bánh.” Tiếu Mỹ Cầm lải nhải, “Ngươi ăn nhiều một chút, quá gầy.” “Con ăn rất nhiều, không tăng cân.” Đàm Hữu nói. “Không có tí thịt sẽ khó coi, mặt cũng hóp lại.” Tiếu Mỹ Cầm đột nhiên nói, “Ta nhiều nhất ở đến cuối tháng.” Đàm Hữu ngẩn người: “Vì sao?” “Còn có thể vẫn cứ đây mãi sao?” Tiếu Mỹ Cầm cau mày, “Một người cũng không quen biết, Đàm Kỳ ở đây còn được, hiện tại nó muốn đi học ngươi muốn đi làm.” “Đi về không phải cũng ở một mình sao?” Đàm Hữu nói, “Tại đây con có rảnh liền trở lại không phải sao?” “Ta tại đây ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.” Tiếu Mỹ Cầm giơ tay chụp ở trên sô pha, “Ta đi mua đồ, cũng không nghe hiểu bọn họ nói gì.” “Nghe nhiều một chút sẽ quen, qua một thời gian nữa thời tiết ấm áp, chỗ trước quảng trường nhỏ kia mỗi đêm đều có người nhảy múa, mẹ đi theo rèn luyện thân thể cũng được.” “Ta có tâm trạng gì để nhảy múa!” Tiếu Mỹ Cầm kích động lên, “Người khác sống như thế nào, ta lại sống như thế nào. Ta từng ngày đều đợi như vậy, cái gì cũng làm không được……” “Mẹ,” Đàm Hữu ngắt lời bà, “Hoặc là con giúp mẹ tìm công việc.” Tiếu Mỹ Cầm nói: “Ta có thể làm gì?” “Cái gì mà mẹ làm không được?” Đàm Hữu nói, “Đoàn xe có bác gái quét tước vệ sinh, tuổi còn lớn hơn mẹ.” “Đoàn xe các ngươi còn thiếu người sao?” “Đoàn xe có thể không thiếu, con tìm nơi khác ở phụ cận xem.” Đàm Hữu tổng kết, “Tóm lại, cuối tháng chắc chắn không đi được, căn phòng này, ký hợp đồng nửa năm, cọc một phần ba, mẹ đi rồi, số tiền này không phải mất trắng sao?” “Ngươi tìm người cho thuê lại.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Sao ta có thể ở lại nửa năm chứ.” “Lúc trước Đàm Kỳ nói với mẹ mẹ đều quên hết rồi sao?” Đàm Hữu đột nhiên có chút bực bội, “Mẹ trở về làm gì chứ!” Tiếu Mỹ Cầm thấy cô cao giọng, nháy mắt trầm mặt: “Không nói chuyện khác, trước tiên ngươi sửa lại di động của mẹ!” “Di động của mẹ làm sao vậy?” “Đừng cho là mẹ không biết các ngươi giở trò quỷ.” Tiếu Mỹ Cầm cầm điện thoại lại đây, “Các ngươi tưởng mẹ ngốc lắm à, nhiều ngày như vậy trừ hai ngươi thì không có ai gọi điện thoại cho ta.” “Vừa qua năm mới ai cũng vội.” Đàm Hữu nói. “Làm nhanh.” Tiếu Mỹ Cầm ném điện thoại tới. Đàm Hữu bắt được đặt ở trên sô pha: “Con tắm rửa xong rồi xem có vấn đề gì, con rất mệt.” Nói xong liền lóe vào phòng tắm, một lần tắm đến rất lâu, khi ra tới Tiếu Mỹ Cầm đã về phòng. Đàm Hữu thở dài, đi về phòng. Rời đi Hạnh Gia Tâm, hết thảy đều về lại chỗ cũ, vấn đề còn chưa giải quyết vĩnh viễn hiện diện, Hạnh Gia Tâm nói các cô đều sẽ sợ hãi, sẽ tránh né, sẽ dũng cảm như nhau. Nhưng có rất nhiều chuyện, có dũng cảm thế nào cũng vô dụng. Nằm ở trên giường ngơ ngác mà nhìn trần nhà, Đàm Hữu cảm thấy đêm nay cô chắc chắn sẽ mất ngủ. Nhìn di động rất nhiều lần, không có ai gửi tin nhắn cho cô, ngay cả Dương Quả cũng chưa trả lời cô. Không biết qua bao lâu, Đàm Hữu nhìn thời gian, sắp 12 giờ. Cuối cùng cô vẫn không nhịn nổi, hỏi Dương Quả: Các cậu về nhà chưa? Lần này tốc độ trả lời của Dương Quả rất mau: Đều trở về rồi. Tay Đàm Hữu vuốt ve ở trên màn hình, do dự có nên hỏi hay không. Tin nhắn của Dương Quả nhảy ra tới, cô ấy nói: Tôi không biết đã xảy ra cái gì, nhưng tôi chỉ nói cho cậu một chút, Hạnh Gia Tâm rất đau lòng. Hạnh Gia Tâm rất đau lòng… Rõ ràng là chuyện có thể suy đoán được, vì sao khi thật sự nhìn đến những lời này, vẫn sẽ đột nhiên lo lắng. Đàm Hữu hít sâu, ngón tay đánh chữ đều có chút phát run: Là tôi sai. Dương Quả có rất nhiều lần đang nhập vào, nhưng cuối cùng, cái gì cũng không có gửi lại đây. Đàm Hữu bàn giao cuối cùng: Có một nữ sinh tên Dương Vân không biết cậu có quen biết hay không, cô ta và Gia Tâm có xung đột, nếu có tình huống như thế nào, phiền toái cậu trợ giúp Hạnh Gia Tâm một chút. - Nghe nói Dương Vân bị trường học khuyên nghỉ, cô ta có một video bị chia sẻ mấy vạn lần ở trên mạng. Có thể sẽ không xuất hiện ở Cửu Viện nữa. - Gia Tâm có vấn đề gì, tôi khẳng định sẽ giúp cậu ấy, bất quá không liên quan đến cậu, bởi vì tôi là bạn của cậu ấy. - Về sau đừng làm ơn tôi, có một số việc, tôi làm thay cậu cũng vô dụng. Liên tiếp ba điều, Đàm Hữu không lời nào để nói. Cô chỉ có thể trả lời một câu: Tốt. Nhưng có thể tốt chỗ nào, thái độ của Dương Quả thế này, rõ ràng là đang tức giận vì Hạnh Gia Tâm, bởi vậy có thể thấy được, Hạnh Gia Tâm đau lòng bao nhiêu. Dường như trước mắt Đàm Hữu bỗng nhiên thoảng qua mặt Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm uất ức mà khóc thút thít, hiện tại nàng nhất định đang ở trong căn phòng lớn kia, khóc thật sự thương tâm. Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy, còn không bằng không gặp lại. Mặc kệ ban đêm làm trái tim người ta tan nát cỡ nào, ngày thứ hai mặt trời vẫn cứ mọc lên theo lẽ thường. Đàm Hữu một đêm hốt hoảng, đầu choáng váng vô cùng, khi ngoài cửa sổ hiện lên ánh sáng, đối với cô mà nói tựa như một loại giải thoát. Đàm Hữu đứng lên, vội vào buồng vệ sinh rửa mặt, phòng Tiếu Mỹ Cầm cũng truyền đến tiếng vang. Khi Đàm Hữu chuẩn bị vào phòng bếp, Tiếu Mỹ Cầm cửa mở, nói: “Phải lái xe sao?” “Có việc.” Đàm Hữu cho một trả lời mơ hồ. “Có bánh bao, hâm nóng lại cho ngươi một chút.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Uống canh trứng gà không?” “Không vội, để con làm đi, mẹ đi tắm đi.” Đàm Hữu nói. “Ngươi phải đi làm, mẹ nhàn rỗi, chỉ là mấy việc nhỏ này.” Tiếu Mỹ Cầm thái độ kiên quyết, “Ngươi ngồi đi.” Vì thế Đàm Hữu ngồi ở trên sô pha, tiếp tục trạng thái mơ mơ hồ hồ. Hâm nóng bánh bao thêm nấu canh trứng gà, tốc độ của Tiếu Mỹ Cầm rất nhanh. Tốc độ Đàm Hữu ăn cũng rất mau, cô gấp không chờ nổi mà ra ngoài: “Con đi đi.” Không nghe được Tiếu Mỹ Cầm trả lời. Đoàn xe chỉ có một phần ba người đã tỉnh. Người trong văn phòng đều còn chưa tới, Đàm Hữu dạo qua một vòng, không có việc gì làm, dứt khoát cầm đồ đi rửa xe. Rửa đến khi ánh mặt trời sáng bừng, người lục tục tiến vào càng ngày càng nhiều, mỗi một người đi ngang qua cô đều phải nói một câu: “Ai! Sáng tinh mơ rửa xe à!” “Ai.” Đàm Hữu nhất nhất trả lời. Chờ người ở văn phòng tới, Đàm Hữu đi rút nghỉ phép, sau đó đi văn phòng của đội trưởng phát hai điếu thuốc, nói chuyện công việc kế tiếp. Đội trưởng Hoàng rất bất mãn với kỳ nghỉ này của cô, nhưng nể mặt Đàm Hữu đặt cả một bao thuốc lá trên bàn, hắn không có nhiều lời, chỉ là các đơn hàng kế tiếp phân cho Đàm Hữu, đại khái là dài nhất nặng nhất trong tháng này. “Được.” Đàm Hữu không có ý kiến gì, cô cảm thấy rời đi Quất thành mấy ngày khá tốt. “Ráng làm a, Đàm Hữu.” Đội trưởng Hoàng đột nhiên nói, “Tôi nghe nói mẹ cô lại đây.” “Ừ, ở vài ngày.” Đàm Hữu không nhiều lời, “Tôi đây đi nói với Lý ca.” Cuộc sống về tới trạng thái quen thuộc nhất, Đàm Hữu cảm thấy như cá gặp nước, lại cảm thấy như cái xác không hồn. Khi đang lái xe ở trên cao tốc, cô thậm chí không phân biệt rõ, trước kia cô chính là như vậy, hay là hiện tại, cô biến thành như vậy. Trước khi gặp lại Hạnh Gia Tâm, cô đã có cuộc sống và tâm trạng như thế nào đây. Thật sự là nghĩ không ra. Thật ra tính toán lại, biến hoá như nghiêng trời lệch đất này, cũng mới không đến ba tháng mà thôi. Thời gian ba tháng, thế nhưng liền có thể yêu một người không nên yêu, dùng xong tình cảm mãnh liệt tích cóp hơn hai mươi năm. Đàm Hữu muốn cười, lại cười không nổi. Ngày đầu tiên không thấy được Hạnh Gia Tâm, cô đã nhớ nàng nhớ đến muốn nổi điên. Đàm Hữu liền nổi điên như vậy một tuần, di động mở 24 giờ, nhưng cô không đợi được bất cứ tin tức gì 1 2 »