Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 18

18, Chương thứ mười tám...

Ngôn Du căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn nằm trong ngực ấm áp, miệng ngậm ngón tay của Sở Nguyệt Xuất mà nhẹ nhàng mút vào, lưỡi còn nhịn không được liếm lấy vài cái. Sở Nguyệt Xuất mặt càng đỏ hơn, muốn đem ngón tay rút ra lại xấu hổ, lo lắng đem Ngôn Du đánh thức. Chính là nếu cứ như thế này mặc cho người kia mút vào, nàng lại cảm thấy được cả người không thích hợp...

Cắn môi dưới, nương theo ánh trăng nhìn xem khuôn mặt thanh tú nọ, ngón tay thì bị nhẹ nhàng cắn cắn, liếm liếm mút vào, trái tim Sở Nguyệt Xuất tần suất nhảy lên càng ngày càng cao, thẳng càng về sau thậm chí có cảm giác thực khó thở, yết hầu cũng có chút khô khốc, nhịn không được nuốt mấy khẩu nước miếng.

Như vậy... Cảm giác như thế này... Thật kỳ quái...

Đầu ngón tay bị lưỡi mềm mại quấn quanh, trên mặt Sở Nguyệt Xuất cũng dần dần bị má hồng che kín, đôi mắt dừng trên người Ngôn Du cũng dần ươn ướt.

Thân là người trưởng thành, Sở Nguyệt Xuất đương nhiên hiểu được mình là đang làm sao vậy.

Nàng... Đối mặt Ngôn Du đang ngủ say... Lại có thể động tình...

Đây chính là chuyện tình mà hai mươi mấy năm qua chưa từng xảy ra, nàng - Sở Nguyệt Xuất vẫn luôn lý trí lãnh đạm, luôn cho rằng hoàn toàn không hề cần phương diện này?

Chính là nàng hôm nay... Lại có thể ngay tại dã ngoại, liền nhìn một nữ hài tử tuổi còn trẻ, liền... Liền động tình?

Cho nên... Nàng ở phương diện này cũng là cần, chẳng qua... Nhất định là bởi vì nữ hài tử?

Nàng thích nữ nhân?

Nghĩ vậy, Sở Nguyệt Xuất có chút hoảng sợ đem ngón tay rút ra, Ngôn Du không có tỉnh lại mà là cau mày, nỉ non hai tiếng, thân mình giật giật xong nghiêng thân đem mặt vùi vào bụng Sở Nguyệt Xuất, hai tay vòng quanh eo nhỏ của Sở Nguyệt Xuất, cọ xát vài cái lại tiếp tục ngủ.

Cương lên cả người, Sở Nguyệt Xuất tay đặt ở hai bên hoàn toàn không biết nên phóng tới địa phương nào mới tốt.

Nàng làm sao có thể thích nữ nhân đây? Nhất định là bởi vì Ngôn Du thật sự rất đáng yêu mới có thể làm cho nàng sinh ra loại ảo giác này, hơn nữa... Hơn nữa tình huống mới vừa rồi khiêu khích như vậy... Nhất định là bởi dạng này mà nàng mới có cảm giác.

Điều chỉnh hơi thở, Sở Nguyệt Xuất nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút. Hồi lâu, rốt cục không có loại cảm giác kỳ quái này nữa, lúc này mới dám cúi đầu xem Ngôn Du.

Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn đi, nàng đối với Ngôn Du cho tới bây giờ đều chưa từng có cảm giác khác thường, nhất định là do hôm nay ở mọi phương diện đập phải nhiều quá mới sẽ xuất hiện chuyện như vậy.

Nghĩ như thế, luôn luôn cứng ngắc thân mình cũng thả lỏng không ít, Sở Nguyệt nằm ngả ra, dựa lưng vào phía sau thân cây, một tay khoát lên trên vai Ngôn Du, tay kia đặt trên gáy nàng, chậm rãi cũng ngủ thiếp đi.

...

“Tỷ... Tỷ...” Lúc tỉnh lại, như cũ vẫn là ban đêm, Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, gian nan mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là gương mặt lo lắng của Sở Giản Hề, lập tức tỉnh táo lại, “Tiểu Hề...”

“Tỷ, chị không có việc gì, thật tốt quá.” Sở Giản Hề hốc mắt đỏ lên, nước mắt cơ hồ sắp rớt xuống, ngại một bên còn có người khác nên mới gắt gao chịu đựng. Sở Nguyệt Xuất cười để yên lòng nàng, vừa định đứng dậy lại phát hiện trong lòng còn có cái gì nằm, lúc này mới tỉnh ngộ, cúi đầu, nhìn thấy Ngôn Du tựa đầu hướng trong lòng nàng chui, trong con ngươi xẹt qua tia sủng nịch mà người khác không dễ gì phát hiện.

“Ngôn lão sư lại có thể ngủ ngon như vậy...” Sở Lục Y khóe mắt còn chứa nước, nhưng khi nhìn đến Ngôn Du như thế, nhịn không được vẫn là một trận trầm mặc. Thời gian khi các nàng vừa mới tìm thấy hai người, Sở Nguyệt Xuất đang ngồi dựa lên cây ngủ, mà Ngôn Du thì đang nằm trên mặt đất, đầu chôn nơi bụng Sở Nguyệt Xuất, thủ còn gắt gao ôm eo nhỏ của Sở Nguyệt Xuất, mặc cho ai gọi cũng không thèm tỉnh.

Nghe tin Ngôn Tĩnh tìm tới, chịu đựng xúc động mà rơi nước mắt, đi qua, ngồi xổm xuống, thanh âm ôn nhu kêu Ngôn Du, “Tiểu Du, dậy được không?”

Chu môi, Ngôn Du ôm chặt Sở Nguyệt Xuất, không chịu buông tay.

“Tiểu Du, chúng ta về nhà ngủ tiếp được không?” Ngôn Tĩnh không chút phật lòng, tay nhẹ xoa bên tai Ngôn Du, “Nhường Sở lão sư...”

“Vây ~~~” Không hề mở mắt, cũng không biết hiện tại là trạng huống gì, trong ánh trăng mờ ảo, Ngôn Du chính là cảm thấy được bản thân đang ôm trong ngực thật ấm áp nhưng bên tai lại luôn thực sảo, liền tiếp tục chen chui vào, cơ hồ muốn xốc lên quần áo Sở Nguyệt Xuất mà chui vào. Sở Nguyệt Xuất trên mặt nóng lên, vội vàng đè lại đầu Ngôn Du không cho nàng xằng bậy, tiếp theo hai tay nắm lấy hai má của nàng, “Ngoan, mau đứng lên.”

Bị sờ như vậy, bên tai tựa hồ còn có một bàn tay ấm áp chạm, đầu óc Ngôn Du dần dần khôi phục thanh tỉnh, mở mắt ra, giật giật đầu, lén lút nhìn Sở Nguyệt Xuất. Chống lại đôi mắt ôn nhu như nước của Sở Nguyệt Xuất, ngây người, chớp chớp mắt sau đó mới ngồi dậy, “Ngô... Thực xin lỗi...”

“Ha ha...” Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười, thủ lại nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại kia, “Nhanh về nhà ngủ đi.”

“Nha.” Gật đầu, Ngôn Du ngồi xong mới nhìn đến tỷ tỷ mình hốc mắt đỏ rừng rực cộng với thần tình mỏi mệt, giữa mũi đau xót liền nghiêng qua ôm lấy, “Tỷ tỷ...”

Ngôn Tĩnh ôm chặt nàng, thủ vỗ nhẹ trên lưng nàng, nước mắt chảy xuống.

Nàng vừa nghe Sở Lục Y cấp tin tức liền lập tức lái xe chạy tới cùng nhau tìm kiếm Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du, tìm hồi lâu mới ở nơi này trong rừng rậm mà tìm thấy hai người đang ngủ say, một khắc đó nàng như trút được gánh nặng, thiếu chút nữa khiến nàng té trên mặt đất.

“Tiểu Du, có đói hay không, chúng ta mau đi ăn cơm được không?” Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du rớt ra khoảng cách, tay nhẹ phẩy qua gương mặt của nàng, “Buổi tối còn chưa ăn cái gì đi?”

“Ân...” Ngôn Du gật gật đầu, chẳng biết tại sao nghĩ muốn nhìn Sở Nguyệt Xuất, vừa quay đầu vừa vặn thấy Sở Nguyệt Xuất cũng đang nhìn nàng, trên mặt nóng lên, lại quay trở lại.

Ngôn Tĩnh thấy một màn như vậy, không hiểu sao cảm thấy có chút quái dị, lại không thể nói rõ là chuyện gì đã xảy ra. Sở Lục Y đồng dạng đem một màn này nhìn trong mắt, hơn nữa tỷ tỷ nàng tựa hồ cũng không nhịn được mà nhìn sang Ngôn Du, âm thầm vui sướng.

Vốn nàng thực áy náy bởi vì gia sự của các nàng làm phiền đến Ngôn Du, bất quá hiện tại xem ra... Tựa hồ ngược lại nhường cảm tình Ngôn Du cùng đại tỷ ấm lên đi?

“Nhĩ hảo, tôi là tỷ tỷ Tiểu Du, Ngôn Tĩnh.” Ngôn Tĩnh cùng Sở Nguyệt Xuất không sai biệt lắm tuổi, “Ngài là Sở lão sư đi, Tiểu Du ở trường học ít nhiều nhờ ngài chiếu cố.”

Sở Nguyệt Xuất khẽ gật đầu, thật có lỗi, “Lần này thật sự là ngượng ngùng, là do tôi làm phiền Ngôn lão sư, nếu...”

“Mới không phải vậy...” Ngôn Du bĩu môi cắt đứt lời nói Sở Nguyệt Xuất, chính là nói lại không nói xong mà cúi đầu, “Mới không phải vậy đâu.”

“Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi nghĩ các vị cũng chưa ăn cơm chiều đâu.” Ngôn Tĩnh tay lôi kéo tay của Ngôn Du, sợ buông lỏng Ngôn Du lại liền mất tích, hướng Sở Nguyệt Xuất gật đầu, “Không nhờ các vị tôi cũng không có biện pháp nhanh như vậy tìm được Tiểu Du.”

“Này...” Sở Nguyệt Xuất đang định mở miệng, Sở Giản Hề một bên đứng đợi vội cắt đứt lời nàng, “Tỷ, chị cùng... Chị cùng Ngôn lão sư có thể đi cục cảnh sát lấy lời khai trước một chuyến được không.”

“Như vậy...” Sở Nguyệt Xuất xem Ngôn Du, Ngôn Du chớp chớp mắt, gật đầu, “Hảo.”

Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y lên xe cảnh sát của Sở Giản Hề, mà Ngôn Du thì lên xe của Ngôn Tĩnh, đoàn người hướng nội thành cục cảnh sát phương hướng mà đi.

Ngôn Du ngồi trên xe, dựa vào cửa sổ lại bắt đầu ngáp. Theo kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Du, buồn ngủ thì cứ dựa vào ghế nhắm mắt chốc lát đi, khi nào tới chị gọi em.”

“Ân.” Ngôn Du nghe lời nhắm mắt lại. Ngôn Tĩnh hãy còn đang tự hỏi có nên dừng xe lấy thảm lông đắp cho nàng hay không, lại bỗng nhiên nghe người kia vốn tưởng rằng đang ngủ mở miệng, “Tỷ tỷ, chị tìm em bao lâu?”

Động tác trên tay hơi chậm lại, Ngôn Tĩnh nghiêng đầu, mắt nhìn Ngôn Du còn nhắm hai mắt, thanh âm dịu dàng, “Chị nghĩ em mười giờ rưỡi là có thể về đến nhà.”

Ngôn Du trầm mặc, thẳng đến lúc xe dừng ở cửa cục cảnh sát vẫn như trước không nói một lời.

“Tiểu Du, đến cục cảnh sát rồi, đứng lên đi.” Ngôn Tĩnh nghĩ nàng đang còn ngủ, dựa vào một ít, khẽ đẩy đẩy bả vai của nàng, lúc này Ngôn Du không giống dựa vào không chịu, mở mắt ra, nhưng không có xuống xe mà là bỗng nhiên ôm lấy Ngôn Tĩnh.

Ngôn Tĩnh nhất thời ngây ngẩn cả người, “Tiểu Du...”

Chính là vài giây sau, Ngôn Tĩnh lập tức thoải mái.

Tiểu Du của nàng tuy rằng lá gan luôn rất lớn, chính là gặp gỡ chuyện như vậy, vẫn là sợ hãi a.

“Buổi tối tỷ tỷ cùng em ngủ được không?” Ngôn Tĩnh ôm Ngôn Du, tiếng nói mềm nhẹ sợ quấy nhiễu muội muội, “Đợi một chút cơm nước xong chúng ta trở về nhà nha.”

“Ân.” Thanh âm Ngôn Du thật thấp, từ trong lòng Ngôn Tĩnh tránh ra, “Xuống xe đi.”

...

Sở Nguyệt Xuất ngồi trên xe, chẳng biết tại sao sẽ luôn không nhịn được muốn quay đầu nhìn xem xe Ngôn Tĩnh có còn đi theo sau xe các nàng hay không. Sở Giản Hề lái xe thường xuyên qua kính chiếu hậu chứng kiến tỷ tỷ luôn quay đầu lại, không khỏi nói, “Tỷ, các nàng sẽ không lạc đường, chị yên tâm đi.”

“Ân.” Sở Nguyệt Xuất thản nhiên gật đầu, lại một lần nữa ở trong lòng chất vấn hỏi chính mình đây là cái trạng huống gì, trên mặt như trước bất động thanh sắc, “Tiểu Hề, trước kia nhiệm vụ em chấp hành rất nguy hiểm phải không?”

Tay Sở Giản Hề run lên, vội vàng nắm chặt tay lái, ấp úng một lúc lâu rốt cục mở miệng, “Tỷ... Thực xin lỗi.”

“Ai~...” Thở thật dài, Sở Nguyệt Xuất có chút mệt mỏi, “Chị thật sự là không muốn em luôn luôn mạo hiểm.”

“Tỷ...” Sở Giản Hề không biết nên trả lời như thế nào mới đúng. Nàng biết lần này là nàng không tốt, là nàng liên luỵ tỷ tỷ, có lẽ không chỉ là tỷ tỷ, nếu như đối phương không phải do hiểu lầm thì có thể ngay cả Tiểu Y cũng bị bắt đi rồi.

Chính là... Chẳng lẽ thật bởi vì điều này liền buông tha chức nghiệp mà nàng yêu nhất hay sao?

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Sở Lục Y vừa nhìn Sở Giản Hề quay mặt, lập tức liền hiểu nàng đang suy nghĩ gì, căm giận nói, “Tôi cùng tỷ cũng không phải mặc kệ hết mà bắt chị từ chức, chính là cảm thấy, chẳng lẽ cục cảnh sát mấy người không có ai sao? Vì cái gì chị luôn phải làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy?”

“Chị...” Sở Giản Hề á khẩu không trả lời được, một lúc lâu trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ, “Chị biết sai lầm rồi.”

“Đúng rồi, Tiểu Hề, người kia... Ân, người kia mục tiêu là em, em nhất định phải cẩn thận một chút a.” Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, rất là lo lắng.

“Tỷ, em hiểu được.”

“Ân.” Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, một chút suy tư, lại nói, “Nếu người kia không tìm em... Kia hay là thôi đi, người kia cũng không tệ lắm đâu...”

“...” Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y nhất thời không nói nên lời.

Đại tỷ chủ nhà kiêm chủ gia sản của các nàng, thiện tâm lại bắt đầu lan tràn ra.