Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 94: Tặng mỹ nử còn zin < 18 tuổi

“Rốt cuộc ngươi là ai?”.

Nguôi xuống nỗi sợ, nuốt xuống một ngụm nước lớn rồi quay qua hỏi?

Xung quanh phạm vi gần 500 dặm xung quanh, chưa một lần tiếp xúc với bên ngoài. Chưa kể nơi này là trung tâm rừng rậm, có thể coi đây là trung tâm của cấm địa, đâu chỉ nguy hiểm vạn phần. Làm sao có thể có một người một thú có thể thoải mái tung hoành như vậy?

Hắn suy nghĩ một hồi mới nhớ tới, lịch sử ghi chép phương xa mấy ngàn dặm có các đế quốc khác. Ngàn năm nay không hề có bóng dáng một người tiến vào, thậm chí không dám bước chân vào nơi này tử địa.

Phong Thần nghe thấy vậy cũng chẳng thèm trả lời, hắn chỉ lắc đầu nhẹ một cái làm ngơ, không hề để tâm tới.

“Xì, ngươi keo kiệt, có mỗi cái tên thôi cũng chẳng thèm nói. Quỷ keo kiệt”.

Hắn bị làm ngơ một cách quá thẳng thắn, hắn khịt một cái rồi nói với giọng điệu trách cứ.

“Tên ta quan trọng sao?”.

Phong Thần cười nhẹ một cái liền quay qua hỏi ngược lại.

Quan trọng!

Hắn như ngây ngẩn, trước câu hỏi như vậy hắn không biết trả lời như thế nào. Suy tính một hồi, như muốn đánh trống lảng qua liền trả lời một cách tránh né.

“Ngươi có một cái vật cưởi mạnh như vậy chắc chắn rất nổi trội. Sao ta không hề hay biết, ngoài kia đế quốc ta không hề đi tới nhưng không hề nghe về một người như ngươi”.

Đế quốc!

Phong Thần lần đầu tiên nghe được. Trong ghi chép không hề nói đến nơi như vậy? Có lẽ hắn đã bỏ qua một chuyện khá quan trọng. Có thể tiến tới đó, rất có thể tìm được thứ giúp ích cho hắn.

“Ngươi không phải người của đế quốc?”.

Thấy Phong Thần đứng một hồi lâu không lên tiếng cùng vẻ mặt có chút ngạc nhiên nên hắn có thể khẳng định.

Ngoài đế quốc vẫn có nơi tồn tại người như vậy sao?!

Trong đầu hắn hiện lên một câu hỏi lớn, nhận vật như này có thể xuất hiện ở đây sao?

Lẽ nào là đệ tử hay một vị cao nhân ẩn tông nào đó mà trước giờ chưa hề ra mặt?

Vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng hẳn lên. Không hề biết đối phương là người như nào, địa vị, thậm chí thực lực càng không có một điểm lộ ra ngoài. Lúc này mới biết được bản thân hắn vừa làm chuyện ngu ngốc.

“Đại ca, đừng hiểu lầm, nảy ta chỉ đùa mà thôi???”.

Phong Thần có chút giật mình, tính cách cái tên này không khác gì một cái chong chóng, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay chuyển. Vẻ mặt hắn như thay đổi 180 độ, trông rất hớn hở.

“Ngươi tên tiểu quỷ, đừng nghĩ qua mặt ta?”.

“Không dám, không dám”.

“Ta Nhẩn Thục Viêm, là cháu đích tử của trưởng lảo, thân phận ta rất cao quý, thương sinh là thiên tài vạn năm có một, 10 tuổi nhận được Hồn Thú chúc phúc, 22 tuổi đạt Đấu Vỏ cảnh lục giai, gia gia ta đạt Đấu Vương cảnh, thực lực thuộc đỉnh cấp, cha ta không thua kém đang chuẩn bị đột phá”.

“Trong nơi này ta rất có tiếng nói, chỉ cần mở lời một cái là trăm ngàn người nghe theo, mỹ nhân gặp ta cũng phải say đắm. Ngươi xem, người có tài vừa anh tuấn như ta có phải quá xuất sắc hay không?”.

“Ta biết là ngươi đang rất ghen tỵ. Hô hô hô???”.

Hắn như được đà, được cái hay đều tuôn ra không ngần ngại. Khóe miệng cười lớn hết mức rất kiêu ngạo.

“Ngươi giống thiên bại chi tử thì đúng hơn?”.

Phong Thần nghe hắn khoe khoang liền có một cảm giác nhói tai dâng lên, chưa một lần nào hắn gặp phải tên vừa lắm miệng vừa kém tài kém đức như hắn.

“Ngươi… ngươi…”

“Ta sao?”.

“À không sao”.

“Ta không cần ngươi khoe khoang, chỉ cần nghe theo lời ta thì ngươi có thể không có vết xước. Còn không thì ta sợ ngươi thiếu đi một vài bộ phận”.

“Không dám, không dám”.

“Tốt”.

“Đại ca. Có thể cho ta mượn dùng vật cưởi một thời gian được không?”.

Nhẩn Thục Viêm nói với giọng điệu cầu khẩn, trái ngược lại hoàn toàn lúc nảy. Trông không khác gì người thiếu thốn thứ gì đó.

Phong Thần nghe thấy liều có chút hơi ngỡ ngàng, không hề quen biết liền như vậy mà nhờ vả. Mặt hắn ta quả thật quá dày.

“Ta không có lý do gì để làm thế?”.

Phong Thần đáp lời một cách rất dứt khoát, không hề đắn đo suy nghĩ dù chỉ một giây. Với vẻ mặt rất lãnh đạm, không có một điểm gợn sóng.

“Thần nhân của ta, giúp ta đi mà, cầu xin người?”.

Trái lại, hắn ta lúc này chả khác gì một tên ăn mày bị bỏ đói nhiều ngày, không hề che dấu ý đồ. Sắc mặt hắn biến đổi không khác gì lật sách, vẻ mặt hớn hở lúc trước được thay bằng vẻ cầu khẩn. Cặp mắt có chút ươt ướt cùng hai tay chắp ra phía trước.

“Chỉ cần đồng ý, ta chắc chắn báo đáp”.

Nhận thấy nói lời ngon ngọt không được nên hắn chuyển qua mời chào một cách khác, mà trước giờ hắn hay sử dụng nhất. Gia sản của hắn không hề nhỏ nên việc bỏ ra một vài thứ chắc chắn không hề quá ảnh hưởng.

“Hô ô ô ô. Ngươi đến thân còn không lo được mà còn mời gọi ta bằng cách này hay sao?”.

“Hay ngươi dám bỏ ra một viên Hồn Tinh trên vạn năm tu vi”.

Không hề nhân nhượng lấy một điểm. Phong Thần quá mức ngay thẳng, ban đầu liền hỏi hết toàn bộ. Đúng như ý nói. Tên kia quả thật cùi mía, chả có gì đáng giá để trả giá với hắn. Có thể mòi chài thêm thì ai mà không làm, chí ít cũng phải đẩy gia lên nhiều mới hợp lẽ.

Dường như không có thứ gì có thể thu hút được hắn. Gần như toàn bộ những thứ có thể mang ra hắn đều có thể dùng điểm tích phân đổi lấy toàn bộ từ trong hệ thống. Gần như những thứ tốt đều có trong đó. Thòi gian này hắn tích trử điểm tích phân cũng kha khá nên việc dùng đến đều không cần phải suy nghĩ.

Tên khốn kiếp. Ngươi thật không biết thân phận!

Bản tiểu gia ta đây mà trả giá thua ngươi sao?!

Ngươi đợi đó cho ta!

Ánh mắt hắn đảo qua nhìn chính diện vào Phong Thần, không thấy có một chút thay đổi, trong lòng hắn như muốn phát tiết.

Nhưng hắn đâu thể ngờ tới được, với Âm Dương Chi Nhản của hắn có thể nhìn thấu qua nội tâm hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ cần nội tâm có một điểm rung lắc là hắn có thể phán đoán được một phần ý định. Nhưng cái tên này, hắn quá mặt dày vừa không có liêm sỉ, nội tâm hắn rung mạnh như kiểu sóng thần, từng cột sóng cao ngun ngút.

Phong Thần có chút thiếu nhẫn nại, mục đích hắn tới đây không phải để vui đùa như thế này, xác định được thứ tốt liền lấy. Bị cái tên thiểu năng này chặn đứng cũng một thời gian.

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta liền mang cho ngươi một cái võ kỷ”.

Không muốn chờ đợi thêm, hắn lúc này chẳng thèm giấu diếm, mục đích hắn hiện rõ trên gương mặt.

“2 cái”.

“3 cái”.

Liên tiếp tăng lên nhưng hắn vẫn chẳng thể cảm nhận được một điểm rung động, giống như hắn đang tự biên tự diển một mình vậy.

“Ta cho ngươi một cái danh phận”.

Hắn như không thể kiên nhẩn chờ đợi được thêm nữa. Ẩn chứa bên trong lời nói mang theo một chút tức giận.

Trước tới giờ hắn chưa từng trả giá cao như vậy. Dường như không thể có chổ đứng ở trong mắt của Phong Thần.

“Ngươi có thể cho ta được danh phận gì”.

“Đến bản thân ngươi còn không nên hồn mà dám khoe khoang một cách như vậy sao?”.

“Ngươi cũng chỉ có được như vậy”.

Phong Thần vẫn đang chờ đợi một thứ có thể khiến hắn mong đợi nhưng tên kia quá mức trẻ con, suy nghĩ có chút quá mức thiểm cận. Hắn rất muốn tiện tay đánh cho mấy cái nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.

Mẹ nó. Ngươi quá tham đi!

Một bộ võ kỷ rất đáng giá mà ngươi còn chê như vậy!

Trong lòng hắn như bị lửa đốt một cách mãnh liệt, cảm giác giận tím người.

Hắn không hề ngẩn ngại mà thét lên.

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta liền mang cho ngươi một tiểu mỹ nử còn zin tuổi tác dưới 18 để ngươi thỏa mản”.

- ----------------------------------------

Ps: Ta sống lại rồi đây. Tết này ta phê pha quá mà, quên mất việc ra chương. Hô hô hô hô.

Lượng thứ.... Lượng thứ cho ta.

Tết không lỳ xì cho ta à..... Hiu hiu.