Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện

Chương 36: Đố Ngươi Bắt Được Ta

Kinh hồng chưởng ấn từ trên trời đổ ập xuống, vội vàng Khương Ly chỉ cảm thấy toàn thân báo động, một trận mãnh liệt nguy cơ bao phủ khiến hắn rợn tóc gáy.

Người xuất thủ không ai khác chính là Phụ Quốc Công Trần Thừa Dụ, một vị Nhị trọng Chân Nhân cảnh cường giả.

Hắn nhận được mặt lạnh nam tử tin xấu, liền ngựa không dừng vó mà chạy đến, vừa xuất hiện không nói hai lời lập tức thi triển Hoàng Long Kinh Dương chưởng tuyệt cường chiêu thức:

Chấn Kinh Bách Lý

Chiêu thức này Khương Ly từng gặp qua, lần trước cùng Trần Thừa Phong đối chiêu, y từng sử dụng chiêu này đánh tan hắn Tuyệt Địa kiếm khí, để Khương Ly ấn tưởng sâu sắc.

Lão Quốc Công cũng một chưởng này, uy lực thanh thế so với Trần Thừa Phong quả thật mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắn không dám lơ đãng, từ túi trữ vật lấy ra màu xanh tấm ngọc giản, hướng bầu trời hỏa hoàng cự long ném tới, thân hình nhanh như chớp vọt xa tránh đi.

Ngọc giản ẩn chứa bản thân lúc đỉnh phong Trảm thiên thứ ba kiếm, chính là hắn ít ỏi át chủ bài một trong. Mặc dù đau lòng lại không dám chậm trễ mà ném bỏ.

Chỉ thấy ngọc giản vừa bay lên trời vỡ nát, hóa thành một mảnh kinh thiên ánh kiếm, như muốn chẻ đôi bầu trời, cùng hỏa hoàng long ảnh va chạm cùng một chỗ.

Ầm

Tiếng va chạm nổ vang, khí kình bắn tung tóe ra xung quanh, tạo thành từng trận kinh thiên vụ nổ, toàn bộ sơn cốc mặt đất cây cối bị đốt trụi, sơn cốc bao quanh núi đá ầm ầm ngã vỡ.

Mà Khương Ly trong mắt lóe lên vẻ tiếc rẻ, hóa thành ánh vàng độn mất.

Lấy hắn chiến lực, cùng Nhất phẩm Chân Nhân đối đầu tự nhiên không ngại, nhưng gặp phải Nhị Phẩm Chân Nhân thì chỉ có nước chạy trốn.

Hắn không phải mười lăm mười sáu tuổi nhiệt huyết thiếu niên, không đánh được vẫn nóng đầu quyết tử, với hắn tới nói, làm gì thì làm trước tiên bảo trụ tính mạng rồi hẵng tính. Vì vậy, vừa cảm nhận Trần Thừa Dụ mạnh mẽ khí tức đến gần, hắn không chút do dự liền chạy.

Mà lúc này, sơn cốc nơi bầu trời, xuất hiện một tên áo gấm lão giả, lão giả râu tóc bạc phơ, khuôn mặt bóng loáng hồng nhuận, một đôi mắt già sắc bén tự như mắt ưng, tỏa ra một loại không giận tự uy khí thế. Lão giả đứng trên hỏa hồng cự giao, ánh lửa bốc cháy rừng rực.

Phụ Quốc Công Trần Thừa Dụ.

Trần Thừa Dụ vừa bay đến sơn cốc, nhìn thấy lấp lóe kim quang lóe lên nơi phương xa, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi cấp tốc đuổi theo.

Hắn tựa hồ cũng không kỳ vọng mình bất ngờ một chưởng có thể giết chết Khương Ly.

Khương Ly thi triển Túng Địa Kim Quang độn hướng thành Thăng Long phướng hướng. Dọc đường đi, hắn phát tán thần thức, chợt sầm mặt, nơi thành Thăng Long bên ngoài không biết lúc nào đứng đấy một đám võ giả âm thầm chờ đợi. Hiển nhiên, Lão quốc công đã có chuẩn bị trước, muốn đem hắn tại ngoài thành vây bắt.

Lập tức, hắn thay đổi phương hướng, không chạy về Thăng Long thành mà hướng phía nam tăng tốc.

Tuy nhiên, hắn chưa đi được xa, thì có một cỗ thần thức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống. Sau khi đảo qua liền nhanh chóng tập trung bám theo người hắn. Khương Ly giật mình thất kinh. Thần thức của hắn nhanh chóng phát hiện phía sau bầu trời, có một con toàn thân bốc cháy cự giao đang nhanh như chớp hướng hắn vị trí tiếp cận. Cự giao này ở khoảng chừng cấp bốn cảnh giới, nhưng tốc độ lại kinh người,Cự giao trên lưng đứng một cái áo gấm lão giả chính đang lạnh lùng nhìn Khương Ly.

Cỗ vừa rồi thần thức đúng là từ áo gấm lão giả phát ra.

Phát hiện được Khương Ly vị trí, hỏa hồng cự giao chợt rống lên giận dữ, tốc độ càng nhanh vọt tới Khương Ly vị trí.

Khương Ly không nói một lời, sử dụng tầng thứ hai Túng Địa Kim Quang, độn mất.

Hỏa hồng cự giao thấy vậy, gầm rú phun ra từng ngụm hỏa diễm, khiến cho mặt đất biến thành màu đỏ, xuất hiện vô số vết nứt. Tiếp theo vặn người đuổi theo, mà đứng trên lưng hỏa hồng cự giao Phụ Quốc Công thì ánh mắt lạnh lùng bất biến, lật tay xuất hiện một tấm nho nhỏ la bàn.

La bàn liên tục xoay tròn, chốc lát chỉ về một cái vị trí, Phụ quốc công khóe miệng nhếch lên thúc giục hỏa giao theo phương hướng này đuổi theo.

“Lý Công Minh cái này la bàn quả nhiên hữu dụng, Khương tiểu nhi, hôm nay dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển cũng đừng mơ chạy thoát”

Khương Ly càng chạy càng nhanh, mà Trần Thừa Dụ thì lại không nhanh không chậm cùng hắn duy trì khoảng cách chỉ có điều vẫn như cũ bám theo. Để hắn hơi hơi nhíu mày nghi hoặc, không lẽ lão âm bức này có mang theo truy tung bảo vật, có thể nắm rõ được hắn vị trí.

Túng Địa Kim quang lại thi triển lần nữa, lần này hắn quyết định thay đổi phương hướng, chạy về phía Tây.

Lấy Khương Ly túng địa kim quang tầng thứ hai, nháy mắt có thể nhảy vọt chín ngàn trượng, lần thứ hai bỏ rơi hỏa giao bước chân.

Nhưng chợt hắn khuôn mặt trở nên âm trầm khó coi, bởi vì vừa chạy được chốc lát, hắn thần thức lại phát hiện Trần Thừa Dụ vẫn không nhanh không chậm đuổi theo.

Hắn liền có thể khẳng định, lão âm bức này trên thân mang theo truy tung bảo vật. Khương Ly hai mày chau lại tính toán, phải tìm ra cách khác. Hắn túng địa kim quang nhanh thì nhanh thật, nhưng mỗi lần thi triển đều tiêu hao đại lượng khí huyết, nếu thi triển thêm mấy lần, chỉ sợ sẽ sức cùng lực kiệt, đến lúc đó hậu quả khó lòng tưởng tượng.

Nhưng Khương Ly đâu có phải hạng người yên lặng chịu chết. Năm đó còn ở Kim Thân cảnh, khi bị Ngao gia mấy tên Ngọc Mệnh cảnh truy sát, hắn cũng dám phản kháng đánh lên, thậm chí chém chết một người.

Lúc này, trong mắt hắn lóe lên một chút hàn mang. Hắn lấy ra vài lọ đan dược, vừa phi độn vừa ăn để bổ sung khí huyết tiêu hao trong cơ thể.

Tiếp theo, hắn lấy trừ trong túi trữ vật ra một thanh kim sắc phi kiếm lóe lên sắc bén kim mang, thanh kiếm này là Vô Cực Chân Nhân bản mệnh phi kiếm, có Tứ chuyển thượng phẩm cấp độ, là tốt nhất ám sát người bảo vật.

Khương Ly tay phải nhẹ vung lên, kim sắc bảo kiếm lóe lên một cái rồi thuấn di, đâm về phía trên bầu trời hỏa giao.

Phi kiếm tốc độ rất nhanh, nhưng đứng trên lưng hỏa giao Lão quốc công hừ nhẹ, vung tay nhất chưởng.

Long Điền Vu Dã

Chính là muốn đem phi kiếm đánh bay, chỉ là lúc chưởng ấn sắp cùng phi kiếm va chạm lúc. Vốn ánh sáng quang mang phi kiếm bỗng nhiên co rút, sau đó nổ tung, tỏa ra một làn to lớn sóng nhiệt.

Không được!

Trần Thừa Dụ mí mắt khẽ biến, vội vàng cuốn lên hỏa giao, lùi nhanh về sau, cắn răng bực tức.

Họ Khương này đủ cam lòng, tứ chuyển thượng phẩm chân khí, nói bạo liền bạo.

Mặc dù, tránh thoát vụ nổ nhưng lão quốc công trên đầu tỏa ra mùi khét nồng nặc, vốn được chăm chút râu tóc cũng bị đốt cháy quăn queo, để hắn ánh mắt càng thêm lanh lẽo.

Mà Khương Ly nhân lúc Trần Thừa Dụ đối phó phi kiếm, đã nhanh chóng đổi phương hướng, chạy về phía Thăng Long thành.

Biết được Lão quốc công có truy tung bảo vật, hắn cũng không phí sức bỏ trốn, quyết định chạy về Thành Thăng Long, đến Hắc thị tạm lánh một thời gian.

Hắn không tin Lão quốc công dám đến Hắc thị bắt người, còn ân oán cùng Tô phu nhân chỉ có thể tính sau. Cùng lắm nợ nàng một lần nhân quả, mặc dù Hắc thị nhân quả rất khó gánh, nhưng hắn chẳng còn cách khác.

Hắn trong túi mặc dù có đan dược bổ sung khí huyết, nhưng lại phải dùng khí huyết liên tục. Một khi bổ dung không kịp thời thì hắn lâm nguy rồi. Khương Ly từ Tô phu nhân lấy được một tấm Chân vương công kích ngọc giản, nhưng chỉ vì một cái Nhị Trọng Chân mà sử dụng bản thân át chủ bài, quả thật chẳng đáng.

Nghĩ vậy, hắn há mồm nhai thêm một ngụm đan dược, lần nữa vận dụng Túng địa kim quang, hướng Thành Thăng Long chạy như bay.

Không mất nhiều thời gian, một bóng vàng lấp lóe từ xa xông tới, chính và Khương Ly bản thân. Thần thức khẽ đảo qua, trong lòng hơi lặng lẽ. Trước mặt hắn đứng đấy ước chừng một trăm tên mặc áo giáp, tu vị Kim Thân cảnh trở lên võ giả, tạo thành trận thế, chờ đợi.

Hiển nhiên, đám võ giả này chính là Trần Thừa một mạch tư binh, lấy Kim Thân cảnh làm binh, không hổ là ngàn năm thế lực.

Khương Ly vừa tiến đến chừng trăm trượng, đại quân dường như đã phát hiện, nhanh như chớp bố trí quân trận sẵn sàng tiếp đón. Người đứng chính giữa là Vị Hà quận thế tử Trần Thừa Thủy, người này dung mạo cùng quận chủ Trần Thừa Phong tương đối giống nhau, giữa cặp lông mày ẩn hiện nồng đậm sát khí. Nhìn chật vật mà đến Khương Ly, lộ vẻ căm hận, mở miệng quát:

“Khương Ly, ngươi chạy đâu cho thoát”