Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 13: Chương 13

Huy Linh có ý nhắc nhở :

- Em không nghe thấy là nội đang trên đường đến phòng ăn rồi sao mà còn ngồi đây thế này?

Nắng Hạ thản nhiên đáp :

- Tôi nghe thấy rồi mà.

- Sao em vẫn còn ngồi đây làm những chuyện này được chứ? Em làm chúng ta muộn mất rồi, tôi nghĩ em bận chuyện gì cơ. Giờ này thì nội đã đến phòng ăn trước chúng ta.

- Càng tốt! Tôi đang làm món xoài dầm, có lẽ tẹo bữa sẽ không được ăn no đâu.

Huy Linh nghiêm mặt trước thái độ thờ ơ dửng dưng của Nắng Hạ, anh nhấn mạnh lại cho cô hiểu rõ :

- Em đang làm sao đấy Nắng Hạ? Tất cả mọi người đều sợ uy quyền của nội thì em lại như đang thách thức với nội vậy. Rồi em sẽ phải ân hận đây Nắng Hạ, cứ kiểu ngang ngạnh này thì em sẽ không sống yên được với nội đâu.

- Kệ tôi! Nội anh có ghét thì ghét tôi chứ có ghét lây sang anh đâu mà anh lo. Nắng Hạ gân cổ bảo vệ ý kiến của mình.

- Em quá đáng lắm, tôi lo cho em nên mới nói thế chứ tôi thì lo gì chứ. Lần đầu tiên tôi đưa em ra mắt nội, tôi muốn mọi điều được tốt đẹp hơn thôi....

- Xong! Đi thôi. Nắng Hạ để dao xuống bàn, cô đứng lên đi ra cửa, vẫn bình tĩnh lạ thường.

Huy Linh im lặng đi bên Nắng Hạ, anh thấy giận Nắng Hạ. Sao cô lại có thể như thế được chứ?

- Anh sao thế? Giận tôi à?

Huy Linh không nói gì, cô tiếp tục :

- Anh có biết vì sao tôi lại cố tình làm như thế không?

Huy Linh vẫn im lặng, có lẽ anh giận Nắng Hạ thật. Nắng Hạ nhẹ hang giải thích :

- Tôi mong nội Huy Linh sẽ ghét bỏ tôi. Tôi sợ. Bố mẹ Huy Linh tốt với tôi như thế, nếu bây giờ mà nội của anh mà yêu quý tôi nữa thì tôi khó lòng mà có thể rời khỏi đây được.

Huy Linh lúc này mới cất lời, giọng anh dịu dàng :

- Nắng Hạ ngốc! Bố mẹ tôi đã hứa là sẽ đồng ý cho em quay lại nếu em muốn mà.

- Nhưng tôi vẫn thấy lo. Nếu chẳng may bố mẹ anh có muốn giữ tôi ở lại thì đã có nội anh phản đối. - Nắng Hạ ngốc quá! Em phải tin lời của bố mẹ tôi chứ. Tôi cứ nghĩ em đang cố tình trêu tức nội vì cái tính ngang bướng của em.

- Tin nhưng...Ơ..Chân Huy Linh sao thế này? Nắng Hạ chỉ tay vào chân Huy Linh vì thấy anh đi lặc lè không tự nhiên.

- Có người làm chân tôi thế này mà lại quên đấy. Vô tâm thật đấy!

- Ơ hơ...Anh đau thật à? Chẳng lẽ tôi lại giả bộ sao? Cả người em nặng đến thế này đè lên đôi bàn chân nhỏ nhắn của tôi, không bị đau mới lạ đấy.

- Tại anh chứ. Hư, giờ còn trách ai được. Nắng Hạ không chịu thua Huy Linh một lời nào, cô quay đi ương bướng, nhìn những cử chỉ nửa trẻ con nửa ngây ngô này của Nắng Hạ mà anh thấy yêu cô quá. Huy Linh nín thở kéo Nắng Hạ đến đứng sát cạnh mình và cúi chào mọi người lễ phép :

- Con chào nội, con chào bố mẹ.

Nắng Hạ đưa mắt quanh tìm nội Huy Linh, bà đang ngồi trên ghế cùng một bộ mặt lạnh lùng, khó đăm đăm, khuôn mặt đanh thép mà khi nhìn vào đó, Nắng Hạ nghĩ niềm vui, hạnh phúc chắc chưa khi nào xuất hiện trên đó cả. Nắng Hạ cũng khẽ cúi người :

- Dạ, con chào nội, con chào hai bác.

Bố mẹ Huy Linh khẽ mỉm cười, trấn an bình tĩnh :

- Ừ! Hai con có việc gì bận à? Sao đến muộn thế? Thôi vào ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi. Mẹ Huy Linh nhanh trí giải thoát cho hai người nhưng nội đã cắt ngang, giọng bà đầy uy quyền :

- Thật không biết phép tắc gì cả. Huy Linh! Chẳng lẽ ngay cả con, con cũng không biết được điều đơn giản ấy sao? Có còn coi phép tắc ra gì nữa không?

Huy Linh cúi mặt ra vẻ hối lỗi :

- Con xin lỗi, là tại con ạ.

Nội quát lớn :

- Thôi đi! Con không phải bao che cho kẻ khác đâu. Chẳng lẽ ngay cả con mà ta cũng không hiểu sao? Từ trước tới nay có bao giờ cháu đến muộn một cách vô lễ như thế này đâu. Rồi nội quắc mắt nhìn sang Nắng Hạ, ánh mắt như có tia sét chạy dọc sống lưng cô :

- Cô là Nắng Hạ? Giọng nội không có chút gì là thân thiện.

- Dạ. Nắng Hạ gật nhẹ.

- Nghe nói trong buổi họp sáng nay cô đã rất vô lễ? Nội bắt đầu xét nét làm khó Nắng Hạ.

Mẹ Huy Linh quay sang nói với nội nhẹ nhàng :

- Bọn trẻ đã biết lỗi rồi mà mẹ, mẹ tha lỗi cho chúng đi. Thôi hai con vào ăn cơm đi. Bà ra hiệu cho Huy Linh, anh hiểu ý toan lôi Nắng Hạ vào thì nội quát lớn :

- Con để yên cho ta nói chuyện với chúng đã. Lần đầu tiên mà đã vô phép tắc, vô kỉ luật như thế này thì làm sao mà chấp nhận được chứ. Cứ đứng đó đi.

Mẹ Huy Linh cúi mặt lo lắng. Huy Linh thì thấy rõ sự giận giữ trên khuôn mặt nội, anh hết nhìn nội mình rồi lại quay sang nhìn Nắng Hạ, cô vẫn bình tĩnh đứng đó, suy nghĩ một mình. Tại sao con người nơi đây ai cũng phải tỏ ra uy nghiêm khó tính như thế? Mẹ Huy Linh khi trong buổi họp sáng nay cũng thế, nhưng giờ thì bà trở về đúng với vị trí một người vợ ngoan, một người mẹ hiền thương con và một người con dâu tốt. Không biết đằng sau nội là một người như thế nào đây? Đến cái tuổi như nội thì ai chẳng yêu thương con cháu, nhưng nội lại chọn cách yêu thương con cháu bằng những nguyên tắc, những quy định để uốn nắn con cháu mình trở thành một người mẫu mực, tốt đẹp. Nội đã không biết rằng sự yêu thương ấy lại chính là rào cản ngăn cách tình yêu của nội đến với mọi người. Thật đáng buồn cho sự sai lầm ấy! - Cô ăn mặc cái gì thế kia? Giọng nội phê bình, có ý mỉa mai. Nắng Hạ vẫn như không có chuyện gì: - Dạ, có vấn đề gì ạ? Cô có nghe ai nói rằng khi đi dự một buổi họp, khi ăn cơm cùng gia đình thì cô phải ăn mặc theo đúng nghi lễ truyền thống không?

- Con có nghe nói rồi ạ, nhưng con thấy nó gò bó không thoải mái chút nào cả. Huy Linh đã cố giật tay cô ra hiệu nhưng cô vẫn trả lời hết suy nghĩ của mình.

Nội không nói gì Nắng Hạ nữa, bà quay sang nhìn bàn chân sưng đỏ của Huy Linh lo lắng :

- Chân cháu sao thế kia?

- Dạ, tại khi chuẩn bị đến đây thì cháu bị té ngã nên mới đến muộn đấy ạ.

Nắng Hạ mấm môi nhịn cười, cô không ngờ Huy Linh lại đối đáp giỏi đến thế.

Nội nhăn trán nhìn Nắng Hạ :

- Cô cười gì? Huy Linh bị đau, cô thấy vui lắm à? Nội quay sang nói chuyện với Huy Linh, bà không muốn mất thời gian để nói chuyện với một người không ra gì như Nắng Hạ :

- Huy Linh! Ta không ngờ là con lại đi đồng ý một người như thế này, cháu làm ta thực sự thất vọng.

Bà quay sang bố mẹ Huy Linh và nói :

- Hai con thật là sai lầm, chuyện của Huy Linh sẽ phải xem xét lại thôi, chính ta sẽ xem xét lại chuyện này. Có lẽ đã quá vội vàng rồi.

Huy Linh tái mặt lo sợ. Nắng Hạ ơi là Nắng Hạ, cô thì đang hả hê với cái kế hoạch của mình, cô có biết được tâm trạng của anh đang như thế nào đâu. Nội nhìn thái độ của Nắng Hạ mà khó hiểu. Đáng lí ra thì cô đã phải rối rít xin nội tha thứ, vậy mà cô chỉ đứng đó im lặng là sao? Nội tự hỏi không biết Nắng Hạ có bị làm sao không nữa, hình như là cô có vấn đề thật thì phải. Và cả Huy Linh nữa, hình như anh cũng bị ...dở hơi nên mới đồng ý cô gái thứ 5 này. Rồi nội cũng phải miễn cưỡng cho hai người vào trong, nhìn theo từng cử chỉ hành động của Nắng Hạ mà mặt nội tái đi vì giận. Nội không nói gì, nhưng thà nội cứ mắng, cứ quát cô còn hơn, nội cứ im lặng như thế này càng làm Huy Linh và bố mẹ của anh thêm lo. Hay phải chăng nội đang toan tính một điều gì đó để trừng phạt Nắng Hạ, nội vẫn nổi tiếng với những hình phạt quái gở mà nội tự mình nghĩ ra từ trước tới nay.

Mọi người cúi ăn lặng lẽ mà không ai nói với ai một lời nào, không khí trùng xuống một cách nặng nề.

Bỗng Nắng Hạ quay sang hỏi mẹ Huy Linh ;

- Bác ơi, cho con hỏi, có phải ngày nào mọi người cũng cùng ăn chung như thế này ạ?

Mẹ Huy Linh nhắc nhở khẽ :

- Để ăn xong mình nói chuyện sau nhé, khi ăn cơm mà nói chuyện là bất lịch sự đấy.

- Sao lạ vậy bác? Ai lại đặt ra cái nguyên tắc kì cục vậy nhỉ? Nắng Hạ ngây ngô nói.

- Ta đấy, có sao không? Nội hắng giọng cao, nhưng Nắng Hạ cũng không sợ hãi, cô cười nhẹ và trả lời tự nhiên : - Dạ không sao ạ, nhưng như vậy thì không hay lắm.

Bố mẹ Huy Linh, cả anh và nội đều giật thót. Từ trước đến nay chưa một ai dám chê trách phê bình những nguyên tắc mà nội đặt ra cả. Nội hỏi lại, cố gắng kiềm chế :

- Cô thử nói rõ cho ta nghe nào.

- Con thấy chỉ đến bữa cơm là mọi người trong gia đình mới có dịp được ngồi cùng nhau, lẽ ra mọi người phải tận dụng thời gian này để chia sẻ, hỏi han nhau cho không khí gia đình thêm ấm cúng chứ ạ. Ai lại cứ cắm cúi ăn nhanh thật nhanh cho xong bữa, người nào biết người đấy, như thế thì chán lắm. Bữa cơm là lúc để mọi người trong gia đình thêm xích lại gần nhau hơn, ở nhà con cũng vậy mà.

Nắng Hạ huyên thuyên một hồi mà không để ý đến sắc mặt của mọi người trong phòng.

Nội dừng đũa, đứng lên đi ra cửa. Nội nói như ra lệnh :

- Nắng Hạ, cô đi theo tôi. Đi một mình.

Quá bất ngờ, Nắng Hạ còn chưa biết phải làm gì thì mẹ Huy Linh quay sang dặn dò :

- Con làm cho nội giận rồi, nội có nói gì thì cũng phải im lặng ngoan ngoãn nhé, đừng cãi lời nội nữa.

Nắng Hạ đứng lên trấn an mọi người :

- Con không sao đâu ạ, hai bác cứ yên tâm đi.

Ba người còn lại trong phòng ngồi nhìn theo Nắng Hạ thấy lo lắng, bố Huy Linh quay sang hỏi :

- Huy Linh! Con bé đang có chuyện gì à? Ta thấy thái độc của con bé hôm nay lạ lắm.

Mẹ Huy Linh cũng đồng tình theo.

Huy Linh cười chịu thua :

- Bố mẹ không phải thắc mắc đâu ạ, cô ấy cố tình làm thế đấy, có lẽ cô ấy đang vui lắm.

- Mẹ không hiểu gì cả.

Huy Linh kể rõ đầu đuôi cho mọi người nghe, nghe xong câu chuyện ai cũng phải phá lên cười với cái suy nghĩ của Nắng Hạ.

Mẹ Huy Linh nhớ ra, quay sang hỏi chân của Huy Linh có sao không?

- Lớn thế này còn để bị ngã sao? Mẹ anh mắng yêu anh. Ngã gì đâu, Nắng Hạ làm đấy mẹ. Huy Linh mỉm cười.

Bà khẽ giật mình :

- Nắng Hạ ư? Sao lại để con bé làm thế với con chứ, ta thấy con đã chiều con bé quá rồi đấy.

- Hì hì. Huy Linh gãi đầu : - Tại con trêu cô ấy là bọn con phải ở chung phòng với nhau nên...

Mẹ anh cười hạnh phúc, bà nhìn như thấu vào trong tâm hồn con trai mình :

- Con trai mẹ đã biết đùa từ bao giờ thế? Con có thấy con đã thay đổi nhiều không, trước đây chẳng bao giờ con ngồi nói chuyện với bố mẹ kiểu cách như thế này cả.

Huy Linh chợt lo lắng :

- Không biết Nắng Hạ và nội đang như thế nào nhỉ? Hay con đến chỗ nội xem tình hình thế nào nhé?

- Đừng! Nội đã nói rõ là chỉ mình con bé đi theo, con mà đến có khi nội còn làm khó cho con bé hơn đấy.

Trong phòng của nội, Nắng Hạ đang đứng trước ghế cao mà nội ngồi. Nội im lặng nhìn Nắng Hạ, còn cô thì nhìn quanh căn phòng. Chỉ thoáng qua thôi cô cũng đoán được phần nào tính cách con người Nội. Căn phòng sạch đến mức đáng kinh ngạc. Trong khi căn phòng của Nắng Hạ thì lúc nào cũng có tiếng cười giòn tan, tiếng bước chân đi lại nhộn nhịp thì nơi đây lại yên tĩnh một cách lạ thường. Mọi thứ như đều phải nằm im một chỗ an phận với những gì Nội đã xắp đặt. Đã lâu rồi mà không thấy Nội lên tiếng, Nắng Hạ nói nũng nịu như trước đây cô vẫn từng làm với Nội cô ở nhà:

- Nội ơi! Con mỏi chân quá!

Nội vẫn im lặng, Nắng Hạ năn nỉ vẫn cái giọng nhõng nhẽo ấy:

- Cho con ngồi đi Nội, con thấy mỏi chân quá!

- Con không sợ ta sao? Giọng Nội có vẻ nhẹ nhàng hơn lúc trước tại phòng ăn, cách xưng hô cũng thân mật hơn.

- Dạ, không sợ ạ. Hi...hi...

Nắng Hạ cười nhẹ nhìn Nội.

- Tại sao? Ta đáng sợ thế cơ mà?

Nắng Hạ xua nhẹ tay:

- Không! Nội có gì đáng sợ đâu ạ, chỉ vì Nội ít cười đó thôi. Nội không chịu thoát khỏi cái vỏ bọc đanh thép của mình, Nội sống theo khuôn mẫu và gò bó quá. Nội biết không, Nội con thương con nhiều lắm. Nắng Hạ nhớ về Nội của mình, có lẽ nhìn Nội của Huy Linh nên cô càng thấy nhớ hơn: - Nội cũng trạc tuổi Nội của con thôi, Nội con hay cười, cũng yêu thương con cháu hết lòng. Mỗi lần đến thăm, Nội đều ôm con vào lòng hỏi chuyện, thích lắm. Nội thì lại không hay cười, khác hẳn với Nội con.

- Ta khác Nội con lắm sao?

- À, có một điểm mà Nội rất giống Nội con. Nội con cũng hay để ý đến cách ăn mặc lắm, Nội con hay nói với con là con gái không được ăn mặc quá mát mẻ, cũng vẫn phải giữ gìn thuần phong mỹ tục của cha ông.

Nắng Hạ nói thật nhiều về Nội của mình, cô như trở lại với thời khắc hạnh phúc ấy. Rồi Nội cho cô về mà không nói thêm gì nữa. Cô thắc mắc không hiểu, cả Huy Linh cũng thế. Anh chẳng thể hiểu Nội anh đang nghĩ gì nữa, sự im lặng của Nội có phải chăng là đang che giấu một âm mưu nào đó?

***** ***** *****

Huy Linh đang trong phòng của Nắng Hạ, hai người đang tranh giành bát xoài dầm trên bàn. Đĩa trứng vàng rộm thơm phức cũng không đủ ma lực để Huy Linh thôi chuyện từ bỏ bát xoài của Nắng Hạ. Đang lúc căng thẳng nhất thì Nội đến. Nội ngồi vào bàn, ăn rất tự nhiên và vui vẻ cùng hai người. " Có lẽ là một trong số những kế hoạch mà Nội dành cho mình đây" Nắng Hạ thầm nghĩ và cúi xuống đĩa trứng của mình.

- Sao im lặng thế? Nắng Hạ chẳng phải đã nói là bữa cơm trong gia đình mọi người nên hỏi han tâm sự cùng nhau thì mới ấm cúng hơn đó sao? Nội quay sang Nắng Hạ. Cô hơi giật mình, Nội đang có ý gì đây? Nội định mỉa mai cô chăng?

- Nội còn giận con ạ? Nắng Hạ hỏi thẳng vào vấn đề.

- Giận mà ta lại mò mẫm đến đây thế này à? Nội cười nhân từ.