Huyết Hải Phiêu Hương

Chương 17: Nghênh Phong Nhất Đao Trảm

Mạc Ly - Phỏng theo bản dịch của Thương Lan, Chỉnh sửa các chi tiết sao cho sát bản gốc nhât.

***

Chợt nghe thấy tiếng nước chảy xa xa truyền đến, phía trước có một vách núi cheo leo, phía dưới nước chảy cuồn cuộn bọt văng tung tóe, hai bờ cách nhau hơn mười trượng, ở giữa chỉ có một cây cầu xích nhỏ.

Trên cây cầu xích chỉ rộng hai thước vắt ngang qua hai vách núi có một người đang khoanh chân ngồi ngay ngắn ở đó, mặc cho gió lớn phần phật tưởng như có thể thổi hắn ngã xuống, ngã xuống tức tan xương nát thịt, nhưng mắt hắn vẫn khép, ung dung như đang ngủ.

Sở Lưu Hương đi đến gần, mới nhìn rõ ràng con người này, sắc mặt vàng như nến, mày rậm mũi khoằm, tuy rằng hắn như đang ngủ nhưng bản thân khiến cho người khác thấy một loại sát khí sắc bén ớn lạnh.

Hắn ngồi xếp bằng, dưới bộ quần áo rách rưới là đôi chân chần, phía trước lại đặt một đôi guốc gỗ, đặt trên đó là một thanh kiếm kỳ dị có vỏ màu đen nhánh.

Gió núi làm tà áo gã lay động để lộ ra tám chữ thêu bằng chữ vàng như rồng bay phượng múa: "Tất sát chi kiếm, đương giả vô sổ."*

* Tạm dịch: Một kiếm tất sát, kẻ chết vô số.

Núi hoang vắng người, trong làn sương sớm lạnh lẽo, ở trên lưng núi lại ngồi một người như thế, càng khiến cho sơn cốc này đượm màu thần bí mà ghê sợ. Sở Lưu Hương thoáng rùng mình, quay sang hỏi Nam Cung Linh, "Ai vậy?"

Nam Cung Linh lắc đầu, Sở Lưu Hương lại hỏi: " Nhậm phu nhân phải chăng đang ở bên kia sườn dốc?" Nam Cung Linh khẽ gật đầu. Sở Lưu Hương bèn đi tới, ôm quyền mỉm cười nói: "Vị bằng hữu này có thể nhường đường được không?"

Người nọ ngồi lặng thinh không đáp, dường như gã căn bản không hề nghe thấy tiếng của chàng, Sở Lưu Hương đành dùng chân khí nói lớn: " Bằng hữu có thể nhường đường để tại hạ qua núi chăng?"

Tiếng như rồng ngâm văng vẳng bên vách núi, mà kẻ nọ vẫn lặng thinh, ngồi bất động. Sở Lưu Hương cười khổ nhìn Nam Cung Linh rồi lại nói:" Vị bằng hữu kia chỉ còn kém chưa nói ra miệng câu: "Núi này ta mở, cây này ta trồng, người muốn đi qua tất phải để lại tiền mua đường" rồi." Chàng nói chậm rãi mà rất lớn, chính là muốn kích người kì lạ kia.

Quả nhiên lời vừa dứt liền có một ánh mắt tựa như dao bén xẹt qua mặt chàng, trong thoáng chốc Sở Lưu Hương bỗng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Chỉ nghe người nọ chậm rãi nói:" Thế giới to lớn có nhiều nơi để đi, hai vị hà tất phải đi con đường này?" Gã nói rất chậm, đem từng chữ nói ra rõ ràng rành mạch, nhưng nghe vẫn thật chói tai, như tiếng đao kiếm va chạm, tre nứa cọ nhau vậy. Sở Lưu Hương tâm niệm vừa động liền hỏi " Xin hỏi đại danh của các hạ?"

Gã đáp: "Thiên Phong Thập Tứ Lang." Sở Lưu Hương lại hỏi: "Các hạ chẳng lẽ không phải người trung thổ?"

Thiên Phong Thập Tứ Lang đáp:" Ta đến từ Đông Doanh, Y Hạ cốc." Sở Lưu Hương hoảng sợ biến sắc, lại hỏi: "Không lẽ các hạ chính là Y Hạ nhẫn hiệp?" *

* Ở đây Y Hạ là tên môn phái, Nhẫn Hiệp thì là họ sở mốn gọi cho lịch sự thay vì Nhẫn Giả.

Trong lòng Sở Lưu Hương không khỏi nhớ đến kẻ thần bí dùng nhẫn thuật che mắt chàng, nhảy vào trong hồ biến mất, lòng chàng ớn lạnh thầm nghỉ: "Chẳng lẽ người này chính là hắn"

Lúc này Nam Cung Linh đã khom người nói:" Y Hạ nhẫn hiệp, thần long vô địch, hơn ba mươi năm trước ẩn ẩn xuất hiện ở vùng Mân Triết phải chăng chính là tiền bối đây?"

"Đúng vậy." Thiên Phong Thập Tứ Lang đáp. Nam Cung Linh lại nói:" Tiền bối hai lần vượt biển mà đến, để hai vãn bối có thể chiêm ngưỡng tuyệt kỹ danh chấn thiên hạ, trong lòng vui mừng khuôn siết, lại không biết rằng tiền bối quay lại trung thổ đã bao lâu rồi?"

Những lời này vốn Sở Lưu Hương cũng muốn biết, khiến chàng cũng đặc biệt lưu ý. Chỉ nghe Thiên Phong Thập Tứ Lang từ từ đáp lại:" Mười ngày trước xuống thuyền, tới đây đã năm ngày trước." Sở Lưu Hương buột miệng nói:" Thật kỳ quái, Tại hạ cứ nghỉ rằng mấy ngày trước ở hồ Đại Minh đã từng gặp tiền bối rồi." "Vậy mắt ngươi hẳn mù rồi." Thiên Phong Thập Tứ Lang lành lạnh đáp.

Chàng còn muốn nói gì nữa liền bị Nam Cung Linh nháy mắt cản lại, cười nói:" Chúng vãn bối thật sự muốn nghe thêm nhiều lời hữu ích từ tiền bối, ngặt nỗi thân mang việc gấp, không biết tiền bối có thể nhường đường để hai người vãn bối đi qua, chờ lúc quay về nhất định lại đến gặp tiền bối mời dạy dỗ."

Thiên Phong Thập Tứ Lang bỗng nhiền trừng mắt, lạnh lùng nói:" Các ngươi nhất định phải đi đường này? Phải chăng phải tìm Thu Vân Tố?" Sở Lưu Hương trong lòng rúng động, người nhẫn giả này trong miệng cũng lặp đi lặp lại cái tên này "Thu Vân Tố." Bất chợt Nam Cung Linh nhíu mày hỏi" Thu Vân Tố?... Chẳng tiền bối đang nói đến Nhậm Phu Nhân?" "Hừ" Thiên Phong Thập Tứ Lang không nói. Nam Cung Linh lại hỏi "Tiền bối cũng quen biết nàng?"

Thiên Phong Thập Tứ Lang bỗng nhiên ngửa mặt lên trời mà cười điên cuồng, tiếng cười đầy ắp những thê lương oán hận, vang vọng rừng núi, chấn rụng cả lá rừng gần đó.

Hai người Sở, Nam sững người nhìn nhau, chẳng biết vì sao gã lại cười như thế. chỉ nghe Thiên Phong Thập Tứ Lang vẫn điên cuồng nói: "Ngươi hỏi ta có quen nàng hay không ư, ta vì nàng và nhận thua Nhậm Từ, ôm hận quay về Đông Doanh thề rằng một ngày họ Nhậm còn sống ta sẽ không đặt chân đến trung thổ... Ta vì hạnh phúc của nàng mà cam chịu nhận của Nhậm Từ một chưởng, vì nàng đến nay còn ở vậy, ngươi còn hỏi ta có quen biết nàng hay không ư?"

Sở Lưu Hương nghe được mà sững người, chàng không ngờ rằng vợ chồng Nhậm Từ và vị Y Hạ nhẫn giả này lại còn có một đoạn tình hận chuyện cũ, cũng không ngờ con người kỳ dị còn hơn băng linh này còn có một mặt si tình như vậy, cái si tình của gã có lẽ không hề thua kém đám người Trác Mộc Hợp kia. Ngoài bốn người Trác Mộc Hợp, Tây Môn Càn, Tả Hựu Tranh, Linh Uyên Tử thì đây đã là người thứ năm rồi, cả năm người đều cam chịu vì một người mà ôm lẫy chữ tình, đơn phương cam chịu cả đời nhận nỗi tương tư không dứt, bất đồng duy nhất là bốn người đã chết rồi, chỉ còn người trước mặt đây là còn sống mà thôi.

Tiếng cười điên cuồng đã ngừng, Thiên Phong Thập Tứ Lang lạnh lùng nói: " Hôm nay Nhậm Từ đã chết, Thu Vân Tố cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về ta, trừ ta ra trên đời này ai cũng đừng mơ gặp được nàng." Nam Cung Linh vội nói:" Nhưng Nhậm phu nhân..." Thiên Phong Tập Tứ Lang ngắt lời nói:" Nàng cũng không muốn gặp người, các người mau mau rời đi."

Nam Cung Linh nhíu mày nói:" Tại hạ thân là đệ tử trong bang, vốn không nên trái ý của phu nhân chỉ là vị Sở huynh bên cạnh tại hạ đây -..." Đến đây hắn dừng lại nhìn về phía Sở Lưu Hương như nhường lời. Chàng nói: " Dẫu đúng là nàng không muốn ra mặt gặp người cũng phải chính mình nghe thấy thì ta mới tin được." Nam Cung Linh nói nhỏ với chàng: " Có hắn chặn ngang cầu, ta và người sao có thể dễ dàng qua được?"

Dưới cây cầu là vực sâu thăm thẳm, khoảng cách hai sườn dốc tới hơn mười trượng, dù khinh công tuyệt đỉnh thế nào cũng khó lòng mà bay qua, trên cầu lại có Thiên Phong Thập Tứ Lang trấn giữ, muốn vượt qua hắn mà qua cầu e rằng thành công không dến một phần ngàn.

Sở Lưu Hương đảo mắt nhìn bốn phía rồi khẽ cười nói: "Tốt xấu gì ta cũng phải thử một lần mới được"

Lời chàng chưa rứt chỉ nghe "xoạt" một tiếng, như một ánh chớp bay ra từ trong tay áo của Thiên Phong Thập Tứ Lang thẳng đến một thân cây to lớn bên vách núi. Chỉ thấy ngân quang lấp lánh, hình dạng trông như vòng tay, Sở Lưu Hương còn muốn nhìn kỹ hơn thì chỉ nghe được âm thanh "rắc...rắc", thân cây đã gãy làm hai, chiếc vòng tay như ánh sáng bạc lóe lên đã trở về tay áo của lão biến mất.

Võ Lâm Trung Nguyên ám khí vốn đa dạng đâu chỉ trăm loại, trong đó cũng không thiếu tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng mà thủ pháp hôm nay Thiên Phong Thập Tứ Lang sử ra lại tuyệt nhiên không giống bất kỳ người nào, chiếc vòng như một vệt sáng bạc có một sự quỷ dị không nói nên lời, nhìn như vật sống.

Sở Lưu Hương nói: "Thủ đoạn của Y Giá quả nhiên không giống người thường." Thiên Phong Thập Tứ Lang cười gằn: "Đây chính là một trong những Nhẫn Giả bí thuật gọi là "Tử Quyến thuật" nếu ta không thủ hạ lưu tình thì cổ ngươi đã như thân cây kia, ngươi còn không rời đi?"

Chàng mỉm cười đáp lại: "Tử Quyến thuật, danh tự thật đúng là đủ dọa người, bất quá cây là chết, người là sống, không lẽ ta lại đứng yên một chỗ như thân cây để người cuốn vào cổ ư?" "Ngươi muốn thử xem?" Thiên Phong Thập Tứ Lang phẫn nộ quát lớn. Chưa dứt lời đã có một tia chớp bay thẳng về trước mắt của Sở Lưu Hương, chàng cảm giác được một luồng hào quang chói mắt bắn tới, trong ánh mắt Sở Lưu Hương thấy được một vật tựa như chiếc móc câu đang bay đến thế nhanh như điện giật, so với tưởng tượng của chàng còn nhanh hơn nhiều lắm.

Thân thể chàng khẽ chuyển đã dời đi bảy thước, ai ngờ tia sáng đó như là vật sống bám sát chàng như hình với bóng. Thân hình Sở Lưu Hương liên tục di động bảy lần, ngoái nhìn lại chỉ thấy đầy trời đều là tia sáng trắng đang nhấp nháy vây lấy chàng, lần này chàng cũng không biết phải làm thế nào để né tránh nữa. Lúc này chỉ tháy trong tay chàng bắn ra ba chấm đen, hai cái đã biến mất trong thiên không, còn một cái thì "cách" một tiếng đã đánh trúng ánh sáng bạc kia. "Xoạt" một tiếng, chỉ thấy ngân quang đầy trời đã không còn, một vòng tròn được khớp lại từ hai chiếc móc câu rơi xuống đất liền lập tức bay trở về tay áo Thiên Phong Thập Tứ Lang.

Gã phẫn nộ quát lớn: "Giỏi lắm, đám phá Tử Uyển thuật của ta, lại xem Đan Tâm thuật." Chợt thấy một mảnh sương mù màu tím ùa tới, ẩn ẩn trong làn sương có những ánh sáng lấp lánh kèm theo, Sở Lưu Hương bỗng nhiên nhấc mình bay lên không trung. Chỉ nghe "ầm" một tiếng dữ dội như tiếng sét, sương tím tản đi, một thân cây vốn tại bên cạnh Sở Lưu Hương đã bị chém thành hai đoạn ngã nhào xuống đất, thân cây như bị sét đánh cháy đen thành than, một cơn gió nhẹ lướt qua khiến từng đốm lửa bay múa trên không trung, một cái cây vốn tươi tốt chỉ trong chớp mắt đã toàn bộ khô héo, lá cây cũng lộ vẻ úa vàng.

Thấy vậy Sở Lưu Hương cũng không khỏi giật mình khinh hãi, "Môn Nhẫn Thuật này quả nhiên rất tà môn." Thân hình chàng lướt ngang ba trượng, bồng bềnh hạ xuống cây cầu, lúc này chàng đã đối mặt với gã người mang đầy tà khí Thiên Phong Thập Tứ Lang, khoảng cách của hai người chỉ còn mấy thước. Nam Cung Linh thất thanh nói: " Nhẫn thuật của Y Hạ thần thông quảng đại, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Sở Lưu Hương cười nói: "Nhẫn Thuật ta đã lĩnh giáo qua, bây giờ ta còn muốn thưởng thức chiêu kiếm tất sát được thiêu trên áo của các hạ nữa..." "Ngươi muốn xem chiêu kiếm "Nghênh Phong Nhất Đao Trảm" của ta?" Thiên Phong Thập Tứ Lang rít lên từng chữ. Sở Lưu Hương mỉm cười: "Hứng thú của ta bây giờ đối với các hạ đã vượt xa cái hứng thú gặp mặt Nhậm phu nhân ban nãy, lĩnh giáo qua Nghênh Phong Nhất Đao của các hạ, ta cũng còn vài lời muốn nói với người nữa"

Thiên Phong Thập Tứ Lang cười gằn: "Nghênh Phong Nhất Đao Trảm là tinh hoa kiếm đạo cả đời của ta, chiêu này vừa ra không còn người sống, lúc ngươi nhìn thấy nó thì đời này ruốt cuộc ngươi không còn cơ hội để nói chuyện nữa rồi." Gã nhìn chàng không chớp mắt, ánh mắt đó tản ra một loại ánh sáng yêu dị như có một lực lượng thôi miên thần bí.

Sở Lưu Hương cho dù đang mỉm cười nhưng toàn thân mỗi phân mỗi tấc cao thấp đều đã tràn ngập cảnh giác, ánh mắt chàng thì chỉ nhìn chằm chằm vào chuôi đao này. Đao dài năm thước, lưỡi đao lại rất hẹp lưỡi bào, thanh đao kỳ dị ắt hẳn chiêu thức cũng phải kỳ lạ lắm chứ. Chợt thấy thanh đao bên hông của Thiên Phong Thập Tứ Lang đã nhảy ra khỏi vỏ, ánh đao như một luồng nước lạnh lẽo đến thấu xương cốt. Hai tay gã ngược nhau nắm chặt cán đao nâng cao ngang đầu, tay trái lại từ từ rủ xuống nắm lấy vỏ đao bên hông, lưỡi đao hướng ra ngoài, tùy thời có thể chém xuống.

Nhưng thân thể của hắn lại giống như tượng đá, không hề nhúc nhích dù một chút, ánh mắt yêu dị cùng ánh đao của hắn đã bao phủ lấy Sở Lưu Hương. Đao mặc dù không động nhưng lúc này Sở Lưu Hương đã thấy luồng sát khí phát ra từ nó càng ngày càng nặng, chàng đứng yên ở đó không dám di động dù chỉ nửa tấc. Chàng hiểu rõ chỉ cần đầu chàng lay động một chút thôi liên không còn cách nào tránh thoát thế đao nhất kích tất sát có thể chém xuống bất cứ lúc nào kia nữa.

Kỳ chiêu lấy tĩnh chế động này đúng là sáng tạo độc đáo của đao đạo Đông Doanh. "Địch không động, ta không động, định khẽ động ta đã động trước, kẻ địch chưa kịp phát giác thì đã trúng chiêu, một đòn tất trúng." Tranh giành một cái chớp mắt không phải là đã phân thắng bại trong vòng một chiêu hay sao. Mây đen bao phủ bốn phía, không gian yên lặng lạ thường, tiếng nước chảy siết cũng như càng ngày càng xa, trong trời đất chỉ còn sát khí quanh quẩn và tiếng hít thở dồn dập ngày càng lớn của Thiên Phong Thập Tứ Lang và Sở Lưu Hương đang đứng đối diện nhau.

Sự tranh đấu trong yên lặng này thì ra còn đáng sợ gấp nhiều lần cái "động" lúc chém giết. Sở Lưu Hương đã thấy từng giọt mồ hôi của bản thân đang chảy qua chóp mũi, ấy vậy mà khuôn mặt vàng như nến của Thiên Phong Thập Tứ Lang lại không hề có chút biến hóa nào, hệt như một người chết. Đột nhiên "bủm, bủm..." hai tiếng, thì ra Thiên Phong Thập Tứ Lang đá văng đôi guốc của mình xuống dòng nước, rồi y từng bước từng bước tiến sát Sở Lưu Hương. Chàng vốn đã không động, bây giờ lại càng không biết phải động như thế nào. Thiên Phong Thập Tứ Lang cứ dùng đôi chân trần từng bước lại gần, bàn chân đã rớm máu vì ma sát với thân cầu thô ráp nhưng gã vẫn như không có chút cảm giác nào. Toàn tâm toàn ý của hắn đã đặt vào chuôi đao trên tay hắn, đối với mọt vật xung quanh đã không còn để ý nữa, dù thân hình hắn di động nhưng lưỡi đao vẫn dựng thẳng, mũi đao cũng không hề rung động, tùy thời có thể chém xuống.

Ngay lúc này đột nhiên một luồng gió mạnh công thẳng về phía eo của Sở Lưu Hương, bàn tay Thiên Phong Thập Tứ Lang dù chưa động nhưng đao lưu lại đã đâm thẳng ra. Tinh thần của Sở Lưu Hương đều tập trung hết vào lưỡi đao, chàng không ngờ Thiên Phong Thập Tứ Lang lại dùng vỏ đao tấn công trước, bất giác chàng thối lui về phía sau. Chỉ chờ như thế, ngay lúc này Thiên Phong Thập Tứ Lang hét dài một tiếng lưỡi đao trong tay đã cấp tốc chém xuống. Hắn tính toán chắc chắn đường lui của Sở Lưu Hương. Bây giờ chàng đã lui không thể lui, tránh cũng không thể tránh được nữa, đao này chém ra ắt hẳn là "tất sát chi đao".

Đường đao thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nó đã bao hàm tinh hoa đao đạo lâm chiến, và trí tuệ của biết bao bậc tiền nhân, đã dung nạp vào thế đao đó, đây đã là cực hạn của võ công đao pháp trong thiên hạ. Ánh mắt của Thiên Phong Thập Tứ Lang đỏ ngầu, quần áo cũng bị chân lực của hắn mà bật tung, thế đao này là tất sát, hắn cũng không cần phải lưu lại dư lực nữa.

Chiêu "Nghênh Phong Nhất Đao Trảm" này có phải đã là vô địch thiên hạ? Đao phong lướt qua Sở Lưu Hương, thân thể chàng chợt rơi xuống... Chàng không thể lui được nữa, cũng không còn chỗ né tránh nên đành phải nhảy từ trên cầu xuống. Chàng tuy rằng đã tránh được một đao tất sát này nhưng lại phải táng thân ở vực sâu trăm trượng, Nam Cung Linh lúc này đã tuyệt vọng nghẹn ngào.

Ngờ đâu hắn còn chưa kịp hô thành tiếng thì đã thấy thân hình Sở Lưu Hương bắn lên cao, hóa ra lúc chàng nhảy xuống hai chân đã móc vào thành cầu, né được đường đao tất sát, rồi dùng lực quán tính mà bay lên không trung, tựa như chim ưng vồ mồi lao thẳng về phía Thiên Phong Thập Tứ Lang. Lúc chàng chọn đối diện với Thiên Phong Thập Tứ Lang trên cầu tưởng như vô cùng mạo hiểm, thực ra trước đó chàng đã tính toán mọi khả năng có thể xảy ra. Chỉ là một pha trở mình nhìn như đơn giản đó đã bao hàm cả khinh công thân pháp đăng phong tạo cực cũng như khả năng ứng biến siêu việt của chàng trong lúc giao tranh, hai người dù chỉ giao đấu với nhau một chiêu, nhưng một chiêu này đã là võ công và trí tuệ kết tinh của mỗi người.

Một đao toàn lực đánh ra, bây giờ Thiên Phong Thập Tứ Lang không còn dư lực biến chiêu, khả năng ứng biến và khinh công của Sở Lưu Hương đã vượt ra khỏi phán đoán của gã, hắn chọn nơi hiểm trở này vốn lợi dụng để chiến thắng nay bỗng nhiên tình thế đảo ngược, từ lợi hóa hại, bây giờ kẻ gieo gió là hắn sắp gặp phải một cơn bão lớn. Lưỡi đao chém trượt mục tiêu, va vào sợ xích trên cầu, hoa lửa bay tá lã, giữa lúc này Sở Lưu Hương đã vươn tay tới đầu của Thiên Phong Thập Tứ Lang, chàng cười dài nói:" Ngươi còn muốn chạy đi đâu..."

Tiếng cười của chàng bỗng nhiên im bặt, trên tay chàng chỉ là một nhúm tóc giả và một cái mặt nạ sáp mà thôi. Chỉ thấy Thiên Phong Thập Tứ Lang đang rơi thẳng tắp xuống vực sâu thì từ trong tay lão bắn ra hai sợi tơ có gắn móc câu gắn chặt vào vách đá, thân hình của gã di động theo sợ tơ lao xuống dòng nước mà không hề bị thương mảy may, gã xuôi theo dòng nước mà đi, lại còn ầm ĩ cười lớn: " Sở Lưu Hương ngươi thấy môn công phu "Không Bảng thuật" này của Y Hạ có phải là trong thiên hạ hiếm có hay không, ha ha..."

Tiếng cười chưa dứt đã không còn thấy bóng người, Sở Lưu Hương chỉ còn cách trơ mắt nhìn Thiên Phong Thập Tứ Lang nghênh ngang rời đi, đuổi theo không nổi ngăn lại cũng không được, nhìn trong tay mình chùm tóc giả và chiếc mặt nạ lòng chàng có chút ngẩn ngơ. Lại thấy được giọt nước rơi xuống từ mặt nạ, chàng lại cười nói khẽ: " Bất luận thế nào thì ta cũng đã làm cho y cũng phải đổ mồ hôi, có chiếc mặt nạ này ngăn lại ta lại cứ tưởng hắn là người chết rồi, ngay cả mồ hôi cũng không có nữa.

Lúc này Nam Cung Linh đã tươi cười đi tới nói: " Võ công của Y Hạ cốc quả nhiên là kỳ lạ cổ quái, nguy hiểm khó mà tưởng được, nếu không nhờ Sở huynh khinh công vượt bậc thiên hạ thì e rằng hôm nay ai cũng không chạy không thoát khỏi một đao kia rồi." Sở Lưu Hương ngưng thần nhìn hắn một chốc rồi cười nói: " Võ công của hắn tuy là truyền từ Y Hạ tới, nhưng bản thân hắn lại không phải đếm từ Y Hạ cốc." Nam Cung Linh giật mình hỏi lại:"Sao Sở huynh thấy được?" "Nếu hắn từ Y Hạ tới sao lại biết rõ ta là Sở Lưu Hương chứ?" Sở Lưu Hương nhẹ nhàng trả lời.

Nam Cung Linh yên lặng suy nghĩ trong chốc lát bỗng thất thanh nói: " Không sai, vừa rồi tiểu đệ cũng không có gọi rõ tên của Sở huynh." Sở Lưu Hương cũng cười nói: " Huống chi nếu hắn đúng là nhẫn giả của Y Hạ tới, thì hai ta cũng không biết hắn là ai, tội gì hắn phải dịch dung đổi dạng?" Nam Cung Linh nói giọng đầy suy tư: "Nhưng nếu như người này không phải là cao thủ nhẫn thuật của nhẫn giả Y Hạ thì là ai?"

Trong mắt Sở Lưu Hương chớp lên ánh hào quang nói: " Đến lúc này tuy ta còn chưa đoán được hắn là ai, tuy nhiên ta xác định được hắn và ta chắc chắn là nhận ra đối phương." Hào quang trong mắt chàng tăng vọt lại cười mà nói: " Cái vòng này đã không còn lớn nữa, vì trong võ lâm thiên hạ này kẻ nhận ra tại hạ thật ra không có bao nhiêu người, toàn bộ những người đó có võ công đến dạng này lại càng ít." Nam Cung Linh nói theo: " Theo hiểu biết của tiểu đệ thì trong võ lâm thiên hạ này cao thủ tinh thông nhẫn thuật Y Hạ liền một người đều không có."

Sở Lưu Hương cười nói: " Nhẫn thuật vốn không phải là võ công bản môn của y, trong lúc nguy cấp đến vậy hắn còn không sử ra võ công bản môn tự nhiên là do hắn biết được, chỉ cần hắn dùng ra dù chỉ một chiêu nữa thức ta liền nhận ra hắn là ai rồi." Ánh mắt của Nam Cung Linh cũng sáng lên liền nói:" Nói như vậy không lẽ huynh đã biết người này là ai rồi?" Chàng khẽ mĩm cười thần bí nói:" Thiên cơ bất khả lộ, Phật dạy không thể nói không thể nói."

Nam Cung Linh cười lớn mà nói:" Ha ha... Không ngờ người như Sở huynh cũng có lúc bắt bí như thế." Sở Lưu Hương phủi tay duỗi lưng một cái rồi nói:" Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì hôm nay ruốt cuộc ta cũng có thể gặp được Nhậm phu nhân rồi a." Nam Cung Linh cười theo:" Giá như Sở huynh vẫn không gặp được Nhậm phu nhân thì tiểu đệ đây cũng mệt mỏi muốn chết theo luôn rồi."

Hai người cười lớn rồi cùng nhau bước qua cầu, đến nơi đây thế núi không còn dốc đứng, thấp thoáng có ba căn nhà tranh hiển hiện. Nam Cung Linh đi trước dẫn đường tới một hàng rào trúc trước một ngôi nhà, đoạn y cất cao giọng nói: " Đệ tử Nam Cung Linh đặc biệt đến thăm hỏi sức khỏe thường ngày của phu nhân." Một hồi lâu sau mới có tiếng đáp lại từ trong nhà vọng ra:" Nếu ngươi đã đến rồi liền tự đẩy cửa mà vào đi." Tiếng nói vô cùng ôn nhu, ưu nhã, chỉ cần nghe được tiếng nói ấy cũng đã tưởng tượng được chủ nhân là người thanh lịch tao nhã nhường nào.

Sở Lưu Hương trong vô thức chấn động cười cười mà nói: " Dù không gặp được người nhưng chỉ cần nghe giọng nói đã làm cho tinh thần người ta thật sảng khoái." Nam Cung Linh lần này không đáp lại, y chỉ chậm rãi đẫy cửa, dừng lại một chút rồi bước vào. Đến nơi đây dù y đã là bang chủ Cái Bang phong vân một cỏi giờ cũng như đứa trẻ đến học đường muộn sợ bị thầy phạt liền thở mạnh cũng không dám.

Cánh cửa hé mở, một mùi thơm nhàn nhạt phiêu lãng trong không khí, một cây cổ tùng cao chót vót, trên cành có một chú chim màu sắc rực rỡ lim dim như đang ngủ say. Sở Lưu Hương đi dưới bóng cây dường như cũng sợ phá hư sự tĩnh lặng nơi này, bước chân chàng không tự chủ cũng thả nhẹ hơn. Tiếng nói ưu nhã động lòng người kia lại vang lên:" Cửa mở đấy, sao các ngươi còn chưa tiến đến?"

"Két...két, cánh cửa được đẩy ra, âm thành làm chú chim vụt tỉnh." Đập vào mắt Sở Lưu Hương là bóng dáng một nữ tử mặc áo đen đang đờ đẫn quỳ gối trước hương án, không hề nhúc nhích dường như từ rất lâu rồi nàng vẫn quỳ ở đó như vậy. Nàng quay lưng về phía cửa nên không thể nhìn thấy diện mạo của nàng. Dù vậy vhir là bóng lưng của nàng cũng khiến Sở Lưu Hương bất giác nhìn ngắm đến ngây dại.

Chàng hoàn toàn không ngờ rằng trên đời có một người con gái mà chỉ một bóng lưng cũng có sức hút mãnh liệt như thế. Trên hương án có một bình gốm sứ màu sắc cứng cáp được đậy bởi một chiếc khăn tinh tế có mùi thơm dịu nhẹ. Nhậm phu nhân vẫn không quay đầu lại khẽ hỏi: " Nam Cung Linh ngươi mang ai tới vậy?"

Sở Lưu Hương khom người nói:" Tại hạ Sở Lưu Hương đặc biệt đến bái kiến phu nhân."

Nhậm phu nhân thì thào:" Sở Lưu Hương..."

*** Tại hạ tính theo bộ này, phấn đấu mỗi ngày 1 chương, mong mọi người ủng hộ ạ.