Huyết Hận

Chương 120: Tuyết nguyệt

Người vừa xuất hiện là một nữ nhân niên kỉ độ chừng 30, dáng người cân đối, thon thả, có khuôn mặt của một giai nhân tuyệt sắc, không hề thua kém Băng Tâm một chút nào.

Nữ nhân chẳng nói chẳng rằng, tiến lại sát bên Vấn Thiên , chàng vẫn đang ngủ say dường như không hay biết gì cả.

Nữ nhân lạnh lùng vung chưởng lên, nhằm thẳng vào đầu Vấn Thiên đánh tới. Băng Tâm hoảng hốt, vội lao đến ôm chặt lấy nữ nhân, thái độ rất kiên quyết

Sợ rằng sẽ làm tổn thương Băng Tâm, nữ nhân vội thu chiêu, chau mày hỏi khẽ

“Vì sao con lại ngăn cản ta ? “

Băng Tâm cúi đầu, ai oán nói

“Sư phụ … Nếu người giết hắn, con sẽ chết … Tuyệt đối không được phương hại đến hắn … “

“Sao lại như thế ? “ – Nữ nhân hỏi

Băng Tâm vẫn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào nữ nhân, thở dài nói

“Chuyện rất dài, cũng rất phức tạp … Nam nhân này có quan hệ gì đó với một nữ quỷ hồn pháp lực rất cao minh … Quỷ hồn đó đã nhập vào thân thể con, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, e là con cũng sẽ không thể toàn mạng … “

Nữ nhân “hừ” một tiếng, nói

“Vô lý, trên đời nào có ma quỷ gì. Ta không tin “

“Bà nên tin” – Băng Tâm bỗng lên tiếng, giọng điệu khác hẳn lúc nãy

Cô ta từ từ ngẩng mặt lên, từ đôi mắt phát ra một thứ ánh sáng đỏ quỷ dị. Nữ nhân thấy thế cũng không tránh khỏi kinh hoảng trong lòng, liền lui lại một bước.

Julie ở trong thân thể Băng Tâm lại lên tiếng

“Thiên Hoa cung hữu hộ pháp – Nhược Thủy , ta có lời vấn an bà. Ta cần mượn thể xác của nữ nhân này một thời gian, khi xong việc sẽ rời khỏi cô ta. Ta sẽ không để cho cô ta bị tổn thương gì đâu, bà cứ yên tâm “

Nhược Thủy bất thần đánh ra một chưởng cực nhanh nhằm thẳng vào ngực Vấn Thiên vẫn đang ngáy đều đều. Động tác này quả thật rất nhanh, tưởng như trên đời này không ai có thể chống đỡ hoặc tránh né kịp.

Chưởng tâm của Nhược Thủy nhói đau, bàn tay đã bị một thứ gì đó đâm xuyên qua, máu tươi từng giọt nhỏ xuống sàn toa xe. Phần mũi của ma kiếm không biết tự lúc nào đã đâm xuyên qua tay Nhược Thủy trước khi một chưởng của bà ta kịp đánh trúng Vấn Thiên. Thân ảnh của Vấn Thiên đột nhiên biến mất, Nhược Thủy trong lòng bàng hoàng, kinh sợ, hầu như không thể tin vào mắt mình

“Ma quỷ … “ – Nhược Thủy nghiến răng nhịn đau, thốt lên

Một giọng nam nhân cất lên như châm chọc

“Ám toán người khác lúc đang ngủ, hành vi đó nên gọi thế nào mới phải đây … “

Một vật sắc lạnh đặt lên sau gáy Nhược Thủy, bà ta vội thi triển khinh công, chỉ trong nháy mắt di chuyển về phía trước vài mét, tránh xa tầm ảnh hưởng của thứ binh khí đó. Vấn Thiên vẫn đứng yên tại chỗ với nụ cười tà dị trên môi, tay cầm đoạn kiếm gãy chỉ thẳng vào mặt Nhược Thủy như thách thức

Trong cơ thể của Băng Tâm, Julie lại lên tiếng

“Hóa ra công tử chỉ giả vờ ngủ … Khá lắm, đã không làm cho tiện thiếp phải thất vọng … Hi hi hi … “

Sau tiếng cười, ánh sáng đỏ từ đôi mắt Băng Tâm vụt tắt. Băng Tâm chỉ mất vài giây để hiểu được tình hình hiện tại, cô vội đến đứng giữa Nhược Thủy và Vấn Thiên, giọng nói nhỏ nhẹ

“Sư phụ … Xin người hãy trở về, đừng can thiệp vào chuyện này … Đệ tử có thể tự lo liệu được … “

Một tay đã bị thương, Nhược Thủy hiểu rằng việc đối đầu với Vấn Thiên trong lúc này chính là hạ sách, bèn kéo Băng Tâm sang một bên, thì thầm vào tai cô ta

“Nam nhân đó thật sự là thế nào vậy ? Đã có việc gì xảy ra với con ? “

Băng Tâm thở dài, khẽ đáp

“Nam nhân này chính là Tà thần Lâm Vấn Thiên đã đại náo Thiên cơ đại điển, sát hại hơn ngàn cao thủ của cả chính phái lẫn tà phái … Sau đó, vì một nguyên nhân gì đó, hắn đã mất đi trí nhớ, trở thành một kẻ lang thang vô tình lưu lạc đến địa phương của con … Con lầm tưởng hắn ta là một món mồi ngon, nên đã dùng mê dược bắt hắn về, định cướp đoạt công lực của hắn … Nhưng dị biến đã phát sinh, trong cơ thể hắn lại có tồn tại một khối năng lượng ma quái có màu đỏ, đó là chưa kể đến quỷ hồn của một nữ nhân luôn theo sát hắn như hình với bóng … Kết quả là toàn bộ tu vi của con đều bị mất về tay hắn, sau đó lại còn bị quỷ hồn khống chế bắt phải đi theo hắn … “

Nét mặt Nhược Thủy vẫn thâm trầm, nhưng ánh mắt lại hiện lên vài tia kinh dị

“Thật vậy sao … Quả thật là không đơn giản chút nào. Nhất thời ta cũng đành bó tay, không thể giúp được con rồi “

Băng Tâm cúi đầu, nói

“Có lẽ trên đời này thật sự có quả báo … Là do con đã quá tham lam và khinh suất ... Công lực không phải do tự thân mình tu luyện được rồi cũng sẽ phải mất đi … Của thiên lại trả địa …“

Băng Tâm bỗng ôm chầm lấy Nhược Thủy, từ đôi mắt cô, chảy ra đôi dòng lệ trong suốt, cô xúc động nói

“Sư phụ … Con cảm ơn sư phụ đã quan tâm đến con … Nhưng với tình cảnh này, e là sư phụ không thể giúp đỡ gì được cho con, nếu không muốn nói rằng con sẽ làm liên lụy đến sư phụ … Nữ quỷ đó đã hứa rằng một thời gian nữa cô ta sẽ giúp con khôi phục công lực và trả tự do cho con, con chỉ còn biết hy vọng vào điều đó … “

Nhược Thủy than thở

“Lời nói đó có thể tin được sao … “

Băng Tâm gật đầu, đôi vai khẽ run

“Pháp lực của nữ quỷ đó rất lợi hại, có thể khống chế hồn phách chúng ta chỉ trong nháy mắt … Chắc là cô ta không có lý do gì để lừa gạt con … Sư phụ cứ yên tâm, con vẫn ổn … Nam nhân này đối xử với con cũng khá tốt …“

Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt Băng Tâm, hỏi

“Nói cho ta biết, phải chăng con đã thật sự thích hắn rồi ? “

Băng Tâm hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu

“Dáng vẻ của hắn trông cũng dễ nhìn … Hắn cũng có nhiều điểm tốt … Cũng gần giống với mẫu người mà con hằng mơ ước … Chỉ là … Chỉ là, hắn vốn không phải là người … “

Nhược Thủy hơi rùng mình

“Ta từng nghe nói rằng Tà thần Lâm Vấn Thiên chính là một tên hấp huyết quỷ khát máu, một sinh vật rất đáng sợ “

Băng Tâm liền trấn an

“Chắc là hắn sẽ không hại con đâu. Nếu muốn hại con, hắn đã làm từ lâu rồi … “

Sư đồ Băng Tâm và Nhược Thủy tiếp tục thì thầm hàng giờ liền, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần , trong lúc đó Vấn Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, ở tư thế sẵn sàng cho một cuộc giao tranh, nếu như điều đó xảy ra. Sư đồ đối thoại cuối cùng cũng kết thúc, Nhược Thủy liếc nhìn Vấn Thiên, “hừ” một tiếng rồi bước thẳng đến chỗ ô cửa toa tàu.

Bà ta bỗng quay lại, nói

“Ngươi phải nhớ chăm sóc Tâm nhi thật cẩn thận. Nếu nó có việc gì, ta sẽ tìm ngươi để tính sổ “

Nói đoạn, Nhược Thủy thi triển khinh công, phóng khỏi toa tàu, mất dạng trong màn đêm. Vấn Thiên đặt thanh kiếm gãy sang một bên, tiến lại gần Băng Tâm. Nhìn thấy vẻ lo lắng bất an trên khuôn mặt Băng Tâm, chàng nhẹ nhàng vỗ về trấn an cô ta một lúc, sau đó dè dặt hỏi

“Có gì không ổn sao ? “

Băng Tâm giật mình, đáp nhanh

“Không có gì … Chỉ là chút việc nhà của tôi … Không sao đâu … “

Đoàn tàu vẫn tiếp tục chuyển bánh. Vài giờ sau, 2 bóng người phóng ra khỏi một toa tàu, biến mất trong màn đêm

Tuyết đã ngừng rơi …

Vạn vật chìm trong mùa đông lạnh lẽo, đang chờ đợi mùa xuân đến mang theo sự hồi sinh

Trong cánh đồng băng tuyết trắng xóa, có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người. Một thiếu nữ xinh đẹp, sắc mặt đã trở nên xanh xám vì lạnh đang được một nam nhân cao lớn dìu đi. Đi thêm được vài cây số, thiếu nữ bỗng ngã gục xuống đất, nam nhân vội bế cô ta lên rồi bất ngờ hóa thành một bóng đen di chuyển với tốc độ nhanh như quỷ mị, không để lại bất cứ dấu chân nào trên tuyết. Họ chính là những người đã nhảy khỏi chuyến tàu hỏa vài giờ trước: Vấn Thiên và Băng Tâm.

Trước mắt Vấn Thiên, một khối kiến trúc đồ sộ được bao quanh bởi lớp hàng rào thép gai khá cao dần hiện ra. Với một lớp hàng rào thép gai dĩ nhiên nào có thể cản bước Vấn Thiên được. Chỉ bằng vài động tác vung tay, ma kiếm đã cắt hàng rào kẽm gai, tạo thành một lỗ hổng khá lớn. Vấn Thiên nhanh chóng bế Băng Tâm đi qua lớp hàng rào đó, rồi phá cửa tiến vào tòa nhà.

Tòa nhà này đã bị bỏ hoang ít nhất cũng phải đến chục năm. Những cánh cửa xiêu vẹo, những đoạn hành lang bám đầy bụi, và những căn phòng ẩm mốc, tất cả góp phần tạo nên sự tiêu điều, hoang phế của khung cảnh. Rảo bước qua vài căn phòng, Vấn Thiên tìm thấy một chiếc giường sắt rỉ sét, chàng liền cởi áo khoác ngoài trải lên rồi đặt Băng Tâm nằm trên chiếc giường đó.

Tình trạng của Băng Tâm đã trở nên tệ hơn. Cuốc bộ hàng chục cây số liền giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, mệt mỏi đến kiệt sức và cái lạnh hầu như đã đánh gục hoàn toàn thiếu nữ vốn là một thiên kim tiểu thư đã quen với cảnh chăn ấm nệm êm, tiện nghi đầy đủ này. Nếu như vẫn còn công lực, có lẽ Băng Tâm cũng không đến nỗi nào, nhưng hiện tại cô ta đã mất sạch toàn bộ võ công, còn yếu đuối hơn cả một thiếu nữ thông thường.

Điều Băng Tâm cần nhất bây giờ là được sưởi ấm, thế nhưng trong tòa nhà bỏ hoang này không hề có lò sưởi, cũng chẳng có lấy một mảnh gỗ hay bất cứ thứ gì để mà đốt lên một ngọn lửa … Vấn Thiên đắn đo suy nghĩ một lúc rồi leo lên giường nằm, choàng tay ôm chặt lấy Băng Tâm. Chàng quyết định sẽ dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho thiếu nữ đang chết dần chết mòn vì lạnh này.

Mãi một lúc thật lâu sau Băng Tâm mới tỉnh lại. Cảm giác êm ái, ấm áp làm cô cảm thấy ngạc nhiên, rồi sau đó lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Vấn Thiên, gương mặt đang tựa trên khuôn ngực nở nang, nóng ấm của chàng. Bất chợt, ánh mắt hai người gặp nhau rồi họ cứ thế mà ôm nhau và nhìn nhau, không nói một câu nào. Một cách vô thức, môi chạm vào môi, cả hai quấn lấy nhau trong một nụ hôn miên man, bất tận …

Giữa nam và nữ, khi ở gần nhau, luôn phát sinh một sự thu hút …

Băng Tâm không phải là một thục nữ e ấp, giữ kẽ; cũng như Vấn Thiên cũng vốn không phải là loại quân tử của những câu chuyện thời xa xưa ở phương Đông …

Trong nụ hôn say đắm, đôi tay của cả hai người lần mò trên thân thể lẫn nhau, y phục cứ thế mà rời khỏi họ. Rồi không ai bảo ai, cả hai lao vào nhau hoan ái một cách cuồng nhiệt, như người sắp chết khát gặp được dòng suối trong mát. Những chiếc chân giường rỉ sét kêu cọt kẹt, rung lên từng hồi, tưởng như sắp sửa gãy đến nơi. Đôi nam nữ tựa như không mảy may chú ý đến điều đó, thân thể họ vẫn nhịp nhàng nhấp nhô theo những đợt sóng của tình ái và khoái cảm, những thanh âm đầy lạc thú cứ thế tuôn ra, không chút e ngại.

Mười ngón tay Băng Tâm bấu chặt vào tấm lưng trần của Vấn Thiên, miệng rên rỉ một cách mê loạn

“Nhanh một chút … Mạnh nữa vào … Không được ngừng lại … “

Nghe những lời nói đầy dục tình đó, Vấn Thiên càng trở nên cuồng dã hơn, cứ sau một lúc lại bố trí Băng Tâm sang một tư thế khác, thanh nhục thương vẫn triền miên ra vào nơi nhục động đã thấm đẫm xuân lộ của thiếu nữ

Không thể nhớ nổi mình đã thét lên bao nhiêu lần sau khi đạt đến cao trào, tâm hồn Băng Tâm như bay bổng sang một thế giới khác, nhưng thân thể rã rời cuối cùng cũng mang cô về với thực tại

Băng Tâm cố thu hết sức tàn, dùng cả tay lẫn chân bám chặt vào người Vấn Thiên, miệng khẽ thì thầm vào tai chàng

“Đã đủ rồi … Không muốn nữa đâu … Chết mất thôi … “

Vấn Thiên cuối cùng cũng dừng lại, ôm chặt Băng Tâm vào lòng, vuốt ve mái tóc óng mượt của cô một cách vô thức

Cơn mê tình dần tan đi, Vấn Thiên định buông Băng Tâm ra nhưng cô vẫn kiên quyết ôm chặt lấy chàng, như không muốn tách rời. Trong lòng Băng Tâm trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp, đôi mắt khẽ nhắm lại. Lúc này cô chỉ muốn ngủ thiếp đi để không phải suy nghĩ về bất cứ thứ gì.

Cơ thể nhạy cảm của Băng Tâm bỗng cảm nhận thấy một cảm giác khác lạ. Nguyên nhân là vì thanh nhục thương của Vấn Thiên đang để trong nội thể cô bỗng trở nên cứng rắn hơn, kích thước cũng tăng thêm một ít, đang lấp đầy nơi mật động riêng tư của thiếu nữ. Băng Tâm mặt đỏ bừng như say rượu, vội mở mắt ra, đôi tay đấm liên tục vào lưng Vấn Thiên, miệng hét lớn

“Anh định giết người ta đấy à … “

Vấn Thiên cười khổ

“Lúc nãy tôi cũng định buông cô ra, nhưng cô lại ôm chặt tôi như thế nên tôi cũng không nỡ … “

Từ đôi mắt Băng Tâm, lệ bỗng tuôn rơi như mưa

“Anh thật là đồ ma quỷ tham lam, cái gì của người ta anh cũng chiếm hết rồi … Công lực của người ta, cả thân thể của người ta nữa … Anh thật độc ác vô cùng … Đồ xấu xa … “

Những lời này quả thật vô lý cực kì, thế nhưng một thiếu nữ đang làm nũng không thể không nói những điều vô lý

Vấn Thiên liền vặn lại

“Toàn bộ đều do cô chủ động đấy chứ … Nghĩ kĩ lại xem, có đúng thế không nào “

“Bốp” một tiếng, Băng Tâm hung hăng tát thẳng vào má Vấn Thiên một cách không thương tiếc, miệng nói

“Đồ máu lạnh … Vô tình … Tàn nhẫn … “

Vấn Thiên dở khóc dở cười, chẳng biết nên làm thế nào. Chàng đẩy Băng Tâm ra, lấy áo khoác đắp cho cô rồi định quay lưng bước đi, nhưng Băng Tâm đã nhào đến, ôm chặt Vấn Thiên, giọng nói ngọt ngào vô cùng

“Đồ ngốc ! Anh không thể nhường nhịn em một chút sao … “

Vấn Thiên định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Đã từng chứng kiến sự tráo trở của Băng Tâm, liệu chàng có thể tin được vào những lời đường mật đó …

Như biết được những suy nghĩ trong đầu Vấn Thiên, Băng Tâm bỗng gục mặt xuống, òa lên khóc nức nở

“Em biết … Có lẽ anh ghét em, bởi vì em đã từng muốn hại anh … Có lẽ ấn tượng trong lòng anh về em là một ma nữ độc ác, dâm đãng … Nhưng em biết rằng em đã phải lòng anh mất rồi, đó là sự thật … Đừng ghét bỏ em, hãy cho em một cơ hội, em sẽ chứng minh tình cảm chân thành của mình cho anh thấy … Xin anh hãy cho em một cơ hội “

Vấn Thiên nhẹ nhàng nâng gương mặt của Băng Tâm lên, nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa, nói

“Được rồi ... Đừng khóc nữa …“

Trong lòng chàng lại than thầm

“Cô ta đang định giở trò gì thế nhỉ … Thôi kệ, tới đâu hay tới đó, miễn là cô ta không khóc nữa … Quả thật mình không thích nhìn thấy nước mắt, nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân một chút nào … “

Vỗ về một lúc, Băng Tâm cuối cùng cũng nín khóc, Vấn Thiên lại dùng tay lau đi ngấn lệ trên gương mặt cô. Chàng chợt nhận ra rằng gương mặt Băng Tâm trông rất khả ái, từng đường nét thanh tú kết hợp cùng đôi mắt đẹp như tỏa ra một loại mị lực mà nam nhân khó cưỡng lại được. Trong lòng Vấn Thiên chợt nảy sinh một ý nghĩ, chàng muốn mĩ nhân này sẽ trở thành nữ nhân của mình. Vấn Thiên bất giác giật mình, vội ngoảnh mặt đi, nhìn ra cửa sổ, cố gắng gạt suy nghĩ vẩn vơ đó ra khỏi đầu

Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh chiếu rọi một thứ ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng làm cho mọi vật như lấp lánh ánh bạc.

Đêm lại xuống một lần nữa …