Huyết Hận

Chương 2: Nhất quyền

Dường như hắn được sinh ra là để đánh nhau và giết người

Nhất Quyền không phải tên thật của hắn.Chỉ là ký danh khi tham gia Địa hạ lôi đài

Hắn cũng chẳng biết tên thật của mình là gì nữa, nhưng hắn vẫn cần 1 cái tên, lão già áo đen đã đặt cho hắn 1 cái tên

Quá khứ của hắn như 1 tầng mây mù mịt không ánh sáng nào xuyên qua nổi

Hắn chỉ nhớ được 6 năm về trước, còn trước đó nữa thì hoàn toàn chẳng nhớ gì

6 năm trước …

1 thiếu niên đang ngồi trong con hẻm tối tăm và nhớp nháp.Đầu của hắn rất đau, dạ dày cồn cào vì đói, nhưng hắn chẳng nhớ được gì.”Mình là ai ?” “ Tại sao mình lại ở đây ?” thiếu niên không ngừng lẩm bẩm.Chợt từ xa 3 bóng người đang đến, dáng đi liêu xiêu tựa hồ say rượu.

Thấy hắn, 1 tên kêu lên

“Ồ, 1 thằng nhóc, ở đâu lại đến địa bàn của bọn ta”

“Mặt mũi xanh xao nhưng cũng anh tuấn quá đi, dáng dấp thư sinh nữa thật hợp khẩu vị ta” – Tên thứ 2 tiếp lời

Nhìn hình dáng bọn chúng hiển nhiên là lũ du côn, hơn nữa lại còn là dân đồng tính (gay)

“Để bọn ta cho chú sung sướng , ngoan ngoãn nhé”, tên thứ 3 nói rồi cả bọn cùng xông vào lột phăng quần áo của thiếu niên

Một cảm giác tức giận vô cùng nổi lên, thiếu niên vung quyền đánh vào đầu một tên côn đồ, tên này lập tức văng ra, nằm im không động đậy

2 tên kia cảm thấy ớn lạnh chạy lại xem đồng bọn ra sao thì thấy hắn đã tắt thở, mũi miệng đều chảy máu, đầu mềm nhũn – hiển nhiên là xương sọ đã vỡ nát.

Chúng đồng thanh la lên: “ Thằng khốn, đi chết đi” rồi rút dao lao vào thiếu niên

Lại thêm 2 tiếng động khô khốc, chỉ còn thấy thiếu niên đang đứng, 2 tên kia cũng như đồng bọn của chúng bị vỡ sọ chết ngay lập tức.Trên ngực thiếu niên có 2 vết thương khá sâu, máu chảy ròng ròng.

Từ phía xa của con hẻm, 1 lão già đã thấy tất cả, lão vô cùng kinh ngạc, sau đó trấn tĩnh chạy đến nắm tay thiếu niên .“Đi theo ta” – lão dắt thiếu niên chạy như bay ra khỏi con hẻm.Không biết đã qua bao nhiêu đường hẻm quanh co, cuối cùng lão dừng lại trước 1 căn hộ cũ kỹ, chầm chậm mở cửa.Đó là nhà của lão, lão dắt thiếu niên vào, mở mấy lon đồ hộp cho hắn ăn, tìm 1 bộ quần áo để hắn thay.

Lão già này tên gọi là Diệp Thiên Cân, thời còn trẻ từng là võ sĩ đường phố.1 lần bị đánh bại, thương tích khiến lão không thể tham gia đấu võ được nữa, lão đành an phận sống bằng nghề cá cược lôi đài cho đến bây giờ.

Nhìn thấy thiếu niên xuất quyền, lão chợt nảy ra ý hay: lôi cuốn hắn trở thành võ sĩ , lão thành ông bầu nhất định kiếm được khấm khá.

Lão lại gặp may, thiếu niên không nhớ gì về quá khứ, không biết làm gì để sống, đã chấp nhận đề nghị của lão ngay, lão cũng đặt cho thiếu niên 1 cái tên, gọi là Khải Nguyên.Khải Nguyên vốn là tên con trai lão nhưng nó đã chết vì dùng ma túy quá liều.Lão cũng ước chừng thiếu niên khoảng 16 tuổi để ghi trong giấy đăng ký tham dự lôi đài.

Mấy ngày sau, lão bắt đấu huấn luyện thiếu niên Khải Nguyên nhưng cơ hồ không phải huấn luyện gì nhiều, hắn tựa hồ như đã biết võ công từ trước, bộ pháp và kỹ thuật tấn công rất tinh xảo.

Quyền pháp của Khải Nguyên bá đạo vô cùng, một quyền mang theo 9 đạo quyền kình, khi bị quyền đánh vào , 9 đạo quyền kình đó sẽ gây chấn lực 9 lần, liên tục phá hoại trong thể nội người trúng quyền, chấn lực sau lớn hơn chấn lực trước 2 lần, hơn nữa Khải Nguyên có thể điều khiển 9 đạo quyền kình gây tổn thương tại những vị trí hắn muốn.Chẳng trách Cuồng Sát dù cơ nhục phi thường, võ sĩ bình thường không thể đả thương được, nhưng lại không chịu nổi một chiêu của Khải Nguyên.

Tuy nhiên, Khải Nguyên chỉ biết thi triển mà không biết tên gọi và xuất xứ của các loại võ công hắn đang sử dụng, nên Diệp Thiên Cân đặt tên cho quyền pháp đó là “Cửu phá bạo quyền”.Ngoài quyền thuật ra, Khải Nguyên còn biết 1 thứ bộ pháp kỳ quái, và một thứ cang khí hộ thể, nhờ cang khí đó hắn mới tiếp được 1 quyền của Cuồng Sát mà vẫn vô sự, nếu là người khác cho dù đỡ được e là xương tay cũng phải gãy nát.

Đầu tiên, lão già Diệp Thiên Cân đem Khải Nguyên đi thi đấu võ đài đường phố.Những võ sĩ đường phố nào phải đối thủ của hắn, suốt 3 năm trời Khải Nguyên toàn thắng, trận đấu không kéo dài quá 5 phút.Diệp Thiên Cân còn nhận ra là Khải Nguyên có trí tuệ thông minh vô cùng và mục quang nhãn thần vô cùng tinh tế, chỉ quan sát 1 thời gian ngắn là nhìn ra nhược điểm của đối thủ và vạch ra hướng tấn công 1 chiêu đưa đối thủ vào tử địa.Như trận đấu với Cuồng Sát, chỉ không bao lâu hắn đã nhìn ra khuyết điểm chết người của đối thủ và dựa vào đó nhất kích sát tử.3 năm đấu võ đài đường phố, hắn đã kinh qua hơn 300 trận, hạ sát hơn 100 đối thủ, số còn lại trọng thương hoặc tàn phế

Thế rồi bọn võ sĩ đường phố không dám đấu với Khải Nguyên nữa, Diệp Thiên Cân đành đem hắn tham dự Địa hạ lôi đài, một võ đài cao cấp hơn.Địa hạ lôi đài này là do 1 tổ chức xã hội đen thế lực cực lớn lập ra, là nơi các đại tài chủ đem các võ sĩ của mình ra tỉ thí , cá cược, lợi nhuận thu về không sao kể xiết

Diệp Thiên Cân liều mạng đem toàn bộ tài sản kiếm được từ võ đài đường phố ra đánh cược cho trận đấu đầu tiên của Khải Nguyên.Kết quả là Khải Nguyên không phụ kỳ vọng của lão, 1 quyền hạ sát đối thủ.Từ đó, Diệp Thiên Cân lấy ký danh cho Khải Nguyên là Nhất Quyền, giống như là đặc tính của hắn - chỉ dùng một quyền hạ sát đối thủ

Khải Nguyên không những giúp lão thắng cược lôi đài mà còn giúp lão thu nhận một số võ sĩ có tiềm năng khác.Một lần cùng lão đi ăn uống, hắn đã chỉ 1 thiếu niên đường phố mà nói với lão “Căn cốt rất tốt, nên thu nhận”.Lão làm theo lời hắn chiêu dụ thiếu niên đó, sau này gã đó trở thành Thần Phong, đệ nhị võ sĩ của lão.

Một hôm, Khải Nguyên hỏi lão: “Địa hạ lôi đài hiện tại ai là vô địch”

Lão đáp “Cuồng Sát”

“Giúp ta thách đấu với hắn” Khải Nguyên liền nói

Lão cảm thấy không ổn, dường như Khải Nguyên có ý định ly khai.Lão bèn hỏi: “Ngươi dự định làm gì? “

Khải Nguyên chỉ cười đáp “Tham dự Sinh tử quyết, sau đó du hành giang hồ, tìm hiểu về thân thế của chính mình”

Căn bản Thần Phong không thể bằng Khải Nguyên được nên khi Khải Nguyên có ý định ly khai, lão phải bắt hắn hứa không tham gia Địa hạ lôi đài nữa, Khải Nguyên cũng chấp nhận.Dựa vào tính cách của hắn, Diệp Thiên Cân tin là hắn sẽ giữ lời

Khải Nguyên đã đi xa, Diệp Thiên Cân lại thở dài, lão nói thầm “Con thật sự là thần long, ta như vũng cạn sao giữ con được, thân thế của con quả thật không tầm thường, không chừng lại là một bí mật kinh thế”