Huyết Hận

Chương 72: Tà ác vấn thiên

Suốt ngày hôm đó, Vấn Thiên cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, chàng lại cố ý cười đùa với Yên Thùy vài lần, bất chấp ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta.

Trong đầu Vấn Thiên lại hiện ra những ký ức kì lạ về một đoạn khẩu quyết võ công. Dường như việc xảy ra đêm hôm qua là sự thật, Lãnh Huyết đã dùng 1 phương pháp thần bí để truyền thụ đoạn khẩu quyết này cho chàng. Vấn Thiên bất giác tặc lưỡi than thầm, tu vi của Lãnh Huyết quả thật là cao thâm khôn lường...

Vấn Thiên không bỏ phí chút thời gian nào, chàng giao súng và đạn cho Yên Thùy, mặc cho cô ta tập bắn, còn mình thì ngồi bất động nhắm mắt ôn lại khẩu quyết của Lãnh Huyết. Ai đi ngang nhìn thấy đều tưởng rằng Vấn Thiên đang ngủ ngồi, thỉnh thoảng lại buông lời chế giễu, nhưng Vấn Thiên vẫn mặc kệ điều đó, hoàn toàn không để tâm đến những việc xảy ra bên ngoài, toàn tâm toàn trí tập trung nghiên cứu công pháp mới. Rồi chàng lại thử vận công theo khẩu quyết đó, phút chốc đã đắm chìm trong thế giới riêng tư của mình.

Đến khi Vấn Thiên mở mắt trở lại với hiện thực thì trời đã tối. Đồng hồ trên tay chàng chỉ 8 giờ. Chắc chắn là ở nhà ăn chẳng còn chút thức ăn nào cả, nhưng Vấn Thiên không cảm thấy đói bụng mà lại thấy cơ thể mình nóng bừng như bị sốt. Chàng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vô tình Vấn Thiên nhìn trong gương thấy khuôn mặt và toàn thân mình đã đỏ bừng như say rượu. Vấn Thiên cảm thấy không ổn, liền ra khỏi nhà vệ sinh, chạy nhanh về phòng của mình.

“Rầm” – Có vẻ như Vấn Thiên trong lúc vội vã đã **ng phải ai đó.

Chàng ngước mắt lên nhìn, thì thấy đó là 1 nam nhân phương Tây cao lớn tóc vàng, cơ thể lực lưỡng. Đi cùng nam nhân này còn có 2 người nữa, tất cả đều là người phương Tây.

Nam nhân nhìn Vấn Thiên, cười lớn nói với các bạn anh ta:

“Hóa ra là thằng mê ngủ ở nhóm học viên phương Đông, có vẻ như nó vừa đi vừa ngủ thì phải “.

Vấn Thiên bỗng cảm thấy tức giận, chàng lớn giọng chửi rủa:

“Tao mơ thấy mình ngủ với mẹ của mày đó, bà ta kêu la rất dữ dội “.

Nam nhân phương Tây lửa giận bừng bừng, vung nắm đấm lên như chuẩn bị tấn công. Vấn Thiên cũng lui lại thủ thế. Tuy nam nhân này khỏe mạnh hơn chàng, nhưng chàng vẫn tự tin rằng mình có thể chiến thắng được anh ta.

Quyền đầu của nam nhân bỗng phát ra 1 thứ ánh sáng chói lòa làm Vấn Thiên không nhìn thấy gì, từ mũi chàng truyền lại cảm giác đau đớn, một dòng máu liền đổ ra. Vấn Thiên lập tức đánh trả theo phản xạ, nhưng đối thủ của chàng đã nhanh chóng tránh được.

Vấn Thiên kinh hãi hô lên:

“Là tà thuật gì thế này ?”

Nam nhân tóc vàng cười gằn nói:

“Công phu của ông đây gọi là Quang tốc quyền, chẳng phải tà thuật nào cả”.

Đôi mắt Vấn Thiên như bị lòa, chàng không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào đôi tai của mình để phán đoán động tác của đối thủ. Nhưng vô dụng, tên nam nhân cao to đó nhanh nhẹn vô cùng, di chuyển lại rất êm, gần như không phát ra tiếng động nào, đó là chưa kể đến việc 2 nam nhân còn lại cố ý tạo những âm thanh giả đánh lừa Vấn Thiên. Vấn Thiên lại bị quyền đầu mạnh mẽ đó đánh trúng ngực và mạn sườn. Từ khóe miệng chàng, một dòng máu nóng liền ứa ra. Chỉ sau 15 phút giao thủ, nam nhân tóc vàng đã đánh Vấn Thiên ngã lăn ra đất.

Những tiếng đấm đá thùm thụp liền phát ra, nam nhân tóc vàng đấm đá vào Vấn Thiên đang nằm dưới đất như muốn phát tiết tất cả sự giận dữ của mình. Vấn Thiên cố gắng vung cước tấn công loạn xạ, nhưng chỉ một lúc sau chàng đành nằm im chịu trận

1 trong 2 nam nhân còn lại lên tiếng:

“Đủ rồi Harry, dạy dỗ thằng mê ngủ đó đến thế là đủ. Nếu còn đánh nữa, e là sẽ xảy ra án mạng, không hay đâu”.

Nam nhân tóc vàng liền dừng lại, nhổ 1 bãi nước bọt vào Vấn Thiên, gầm gừ:

“Nhớ nhé nhóc con, tên ông nội mày đây là Harry Warman. Nếu còn muốn ăn đòn nữa, cứ đến tìm tao. Đừng bao giờ đùa với dị năng tổ nhé. “

Cả 3 lập tức bỏ đi. Vấn Thiên lồm cồm bò dậy, lửa giận trong lòng bừng cháy ngút trời. Chàng định về phòng lấy khẩu súng ngắn đi tính sổ với Harry Warman, nhưng sau đó lại vỗ vào đầu mình tự bảo:

“Không thể làm vậy được, phải bình tĩnh …”

Vấn Thiên lại vào phòng vệ sinh rửa ráy sạch sẽ rồi mới về phòng. Vừa về đến phòng, chàng đã bị 1 học viên nam gọi giật lại.

Vấn Thiên hỏi với giọng không vui lắm:

“Có việc gì thế ?”

Học viên nam đó đưa cho chàng 1 bức thư rồi nói:

“Hàn Yên Thùy nhờ tôi chuyển đến cho anh .“

Vấn Thiên lẳng lặng mở thư ra đọc, trong đó chỉ viết vài chữ “10 giờ tối nay, bãi tập số 11, đến 1 mình”.

Vấn Thiên tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngồi trên giường thả lỏng cơ thể, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lạ thay, chân khí trong người chàng lại tự động chuyển dịch theo khẩu quyết, còn lửa giận trong lòng chàng chẳng những không dịu bớt mà càng lúc càng rực cháy mãnh liệt hơn nữa. Vấn Thiên kinh hãi, chàng từng nghe nói đến truyền thuyết về “tẩu hỏa nhập ma”, chàng không muốn tin rằng mình sắp bị như vậy. Trong những thư điển chàng từng đọc, cũng có nói về hậu quả của việc tẩu hỏa nhập ma, chỉ gói gọn trong 5 chữ “không chết cũng hóa điên”.

Thời gian trôi qua, nộ hỏa trong lòng Vấn Thiên vẫn không giảm mà càng lúc càng bừng cháy mạnh mẽ, Vấn Thiên bỗng cảm thấy thèm khát được đánh nhau. Thèm khát như một người sắp chết đói thèm ăn, một con nghiện thèm thuốc. Bất giác lại nhớ đến thất bại vừa rồi, Vấn Thiên cảm thấy phẫn nộ vô cùng, đây chính là lần đầu tiên trong đời chàng bị thảm bại như thế, chẳng những bị đánh bại, mà còn không thể chạm vào đối thủ, dù chỉ một chút. Vấn Thiên nghĩ đến cuộc hẹn sắp tới, chàng thừa biết Yên Thùy muốn thách đấu với chàng. Tại sao cô ta lại lựa chọn đúng thời điểm đến thế …

Bất giác, Vấn Thiên thầm nghĩ:

“Mặc kệ, dù thế nào đi nữa, mình vẫn phải đến. Đây chính là thể diện của 1 võ giả, nếu thoái thác, cô ta sẽ xem thường mình. Không thể chấp nhận được. “

Nghĩ đến những hành động không mấy thiện cảm của Yên Thùy, trong đầu Vấn Thiên bỗng hiện ra một suy nghĩ độc ác.

Vấn Thiên cười gằn, tự nhủ:

“Phải dạy dỗ cô ta 1 trận thật đích đáng, để xem sau này cô ta có còn hống hách như vậy nữa không “

Vấn Thiên lục trong tủ riêng của chàng, lấy khẩu súng ngắn vẫn cất giấu lâu nay bỏ vào người, những ý nghĩ tà ác không ngừng hiện ra trong đầu chàng. Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ hẹn, Vấn Thiên vội vã rời khỏi phòng hướng đến bãi tập số 11. Lý trí của chàng đã lu mờ, đầu óc mụ mẫm, chàng hành động một cách hoàn toàn vô thức, hoàn toàn không kiểm soát nổi chính bản thân mình nữa. Khi Vấn Thiên đến nơi, đã thấy 1 bóng người đợi sẵn ở đó tự bao giờ. Đó chính là Yên Thùy, vừa thấy Vấn Thiên xuất hiện, cô đã lao đến tung cước tấn công chàng.

Vấn Thiên chuyển thân né tránh. Nhưng kỳ lạ thay, cước bộ rõ ràng đã sượt qua người chàng, nhưng cơ thể chàng lại cảm thấy đau nhói như bị dao cắt. Những vị trí trên cơ thể chàng bị cước phong đi qua, da thịt lập tức rách toạc, rướm máu, đau đớn vô cùng. Cơn đau làm cho Vấn Thiên càng tức giận hơn nữa. Chàng hoàn toàn không thể kiểm soát nộ hỏa trong lòng mình được nữa, liền lao đến tấn công điên cuồng vào Yên Thùy.

Yên Thùy điềm tĩnh tránh né, rõ ràng thân thủ của cô cao hơn Vấn Thiên một bậc. Vấn Thiên dường như không tin vào mắt mình nữa, lại gia tăng tốc độ tấn công càng lúc càng dồn dập hơn. Nhưng sau mỗi đợt tấn công thất bại của chàng, Yên Thùy lại đáp trả bằng những đòn phản công chính xác, làm cho Vấn Thiên đau đớn vô cùng. Chàng càng đánh càng lâm vào thế hạ phong, nhưng lửa giận trong lòng càng lúc càng cháy mãnh liệt hơn.

Yên Thùy sau 1 lúc đắc ý, thấy thái độ hung hăng, điên cuồng của Vấn Thiên cũng có chút hoảng hốt. Cô không hiểu vì sao chàng trai trông có vẻ hiền lành này lại có thể trở nên như vậy. Yên Thùy cẩn thận tránh né, càng lúc càng lui xa khỏi Vấn Thiên. Bất chợt, cô nhìn vào mắt của Vấn Thiên rồi tái mặt hẳn đi khi phát hiện đôi mắt đó đã đỏ ngầu, hung dữ tựa như mắt của dã thú.

Yên Thùy định rút lui thì Vấn Thiên đã tiến đến trước mặt cô. Yên Thùy liều mạng tung 1 cước toàn lực vào ngực Vấn Thiên hy vọng có thể hạ gục được chàng trai hung hăng này. Vấn Thiên hoàn toàn không né tránh, đưa đôi tay rắn chắc của mình đỡ lấy cú đá đó, rồi trong chớp mắt thừa cơ tiếp cận giáng 1 quyền như sấm sét vào ngực Yên Thùy. Từ miệng Yên Thùy, một búng máu được thổ ra bắn thẳng vào mặt Vấn Thiên. Cơ thể Yên Thùy văng ngược ra sau như diều đứt dây.

Sự hung hăng của Vấn Thiên bỗng dịu bớt, chàng liền nhanh chóng chuyển thân bỏ đi, chỉ để lại 1 câu nói cụt ngủn:

“Không đánh với cô nữa !“

Trong đầu Vấn Thiên chỉ còn nghĩ đến một thứ, đó là tòa nhà E1,trước đây chàng chưa từng lâm vào tình trạng điên cuồng như thế này bao giờ. Có lẽ chính là thứ công pháp Lãnh Huyết truyền thụ cho Vấn Thiên đã gây nên tình trạng này, thì bây giờ chỉ có Lãnh Huyết mới có thể giúp chàng trở lại bình thường được mà thôi.

Vấn Thiên phóng đi trong màn đêm, với tốc độ nhanh nhất có thể, xông thẳng vào tòa nhà E1, nói như gào thét:

“Lãnh Huyết ! Huynh ở đâu ? Mau hiện thân giúp đệ với!”

Một trận hàn phong chợt nổi lên, Lãnh Huyết theo làn gió lạnh đó xuất hiện bên cạnh Vấn Thiên, nhìn chàng một cách chăm chú. Rồi anh ta bất thần xuất thủ đánh vào gáy Vấn Thiên, làm cho chàng bất tỉnh nhân sự.

Vấn Thiên tỉnh dậy, đầu chàng vẫn còn đau nhức nhưng nộ hỏa bừng bừng trong lòng chàng đã tắt hẳn. Lãnh Huyết đang ngồi bên cạnh chàng, khắp người anh ta như tỏa ra thứ khí tức tà dị khó tả. Vấn Thiên bỗng cảm thấy đôi mắt của Lãnh Huyết như bớt đi phần nào vẻ lạnh lùng, cô độc.

Lãnh Huyết thấy Vấn Thiên đã tỉnh, liền lên tiếng:

“Đã ổn rồi, đúng là đã phát sinh một số việc ngoài dự kiến, có lẽ là do cơ thể cậu có chút đặc dị khác người.”

Vấn Thiên sợ hãi hỏi:

“Cơ thể đệ … nó có gì đặc biệt ?”

Lãnh Huyết ưu tư nói:

“Trong con người cậu có ẩn tàng một loại hung tính rất đáng sợ. Vừa rồi, có lẽ đã có việc gì đó làm cho cậu giận dữ, mất kiểm soát nên hung tính mới bộc phát như vậy. ”

Lãnh Huyết lại thuyết giảng:

“Trong bản ngã con người, luôn có ẩn tàng tâm ma, đó là một sự thật không thể nào phủ nhận được. Khi hung tính của cậu bộc phát, tâm ma sẽ trỗi dậy, bản tính thiện lương của cậu sẽ mất đi, hành động sẽ rất tàn nhẫn, độc ác, không biết lưu tình là gì. Nếu không khống chế được tâm ma của mình, sớm muộn cậu sẽ trở thành một ma đầu giết người không gớm tay, có thể nói là ác quỷ thật sự “.

Vấn Thiên cúi đầu nói nhỏ:

“Trước đây đệ chưa bao giờ bị như vậy …”

Lãnh Huyết trầm ngâm suy nghĩ khá lâu rồi lại nói tiếp:

“Có lẽ là do loại công pháp của ta đã vô tình đánh thức hung tính của cậu. Sau này, cậu phải tập nhẫn nhịn, không được để hung tính đó bộc phát, nếu không sẽ rất nguy hiểm .“

Vấn Thiên lo âu hỏi dồn dập:

“Hung tính đó của đệ là như thế nào vậy ? Liệu nó có ảnh hưởng gì đến đệ không ? Làm sao để có thể trấn áp được nó ?”

Lãnh Huyết điềm nhiên nói:

“Hung tính này, dường như là do bẩm sinh của cậu. Khi hung tính bộc phát, tiềm năng chiến đấu của cậu sẽ được gia tăng đến cực hạn, nhưng cậu sẽ mất đi lý trí, thể lực tiêu hao rất nhanh, có thể dẫn đến kiệt sức mà chết. Nhưng không sao, cơ thể cậu vẫn có khả năng tự khống chế hung tính đó, hãy tìm 1 chỗ vắng vẻ, gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, sau một thời gian, hung tính sẽ tự động được trấn áp.”

Vấn Thiên bất chợt hỏi:

“Làm sao để có thể gạt bỏ tạp niệm được ?”

Lãnh Huyết trầm giọng nói ra những câu khó hiểu:

“Mắt thấy như không thấy, tai nghe tựa chẳng nghe, hữu cảm như vô cảm, vạn vật hóa hư không, thân động tâm bất động, lục cảm tự tiêu tán.”

Vấn Thiên tò mò hỏi:

“Đó là khẩu quyết gì vậy ?”

Lãnh Huyết lạnh lùng nói:

“Vô tình quyết. Hãy nhớ kỹ lấy, sẽ có ích cho việc khống chế hung tính của cậu .“

Vấn Thiên không hiểu gì lắm, nhưng vẫn học thuộc đoạn khẩu quyết đó. Chàng lại nhớ đến những thất bại vừa nãy. Sẵn có Lãnh Huyết ở đây, anh ta lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ tướng, sao lại không tranh thủ nhờ anh ta chỉ điểm nhỉ.

Vấn Thiên chưa kịp mở lời thì Lãnh Huyết đã hỏi:

“Nói cho ta nghe, đã có chuyện gì xảy ra khiến cho cậu mất bình tĩnh đến như thế ?”

Vấn Thiên liền đem tất cả việc đánh nhau với Harry Warman ra kể cho Lãnh Huyết nghe, kể xong chàng cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng trong lòng ...

Lãnh Huyết bất chợt nhếch mép cười nói với Vấn Thiên:

“Quang tốc quyền đó chỉ là trò trẻ con không hơn không kém ! Cậu luyện được tâm nhãn rồi thì tự nhiên có thể dễ dàng đối phó được với hắn “

Vấn Thiên tò mò hỏi:

“Tâm nhãn thật ra là gì vậy ? Luyện tâm nhãn như thế nào ?”

Lãnh Huyết nói:

“Vạn vật đều có sinh mệnh. Sinh mệnh thật ra là một loại năng lượng, khả năng cảm nhận được năng lượng của sinh mệnh được gọi là tâm nhãn. Cũng giống như thiết bị tầm nhiệt mà quân đội vẫn sử dụng đấy thôi.”

Vấn Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, Lãnh Huyết liền gắt gỏng:

“Từ khi con người phát minh ra súng đạn, đã quá lạm dụng nó, đến nỗi bỏ bê cả kho tàng võ học vô cùng quý giá. Tâm nhãn chỉ là một trong những kiến thức cơ bản mà cường giả phải có , cậu vẫn còn nhiều thứ phải học, nếu như muốn trở thành cường giả thực thụ … “

Vấn Thiên tự ái lẩm bẩm:

“Có mạnh đến mấy, nhanh đến mấy bị trúng 1 viên đạn cũng bị hạ thôi. 1 viên chưa chết thì chục viên chắc chắn chết. Hoặc giả bị trúng phải sức công phá của 1 quả bom hạng nặng, cũng liền tan thành tro bụi thôi”.

Lãnh Huyết nghe được những lời đó, nở nụ cười khinh bạc nói:

“Thử lấy khẩu súng ngắn của cậu bắn ta thử xem. Ta đứng yên cho cậu bắn đó, bắn bao nhiêu tùy thích”.

Vấn Thiên xua tay nói:

“Đệ chỉ đùa thôi mà .“

Lãnh Huyết nghiêm giọng:

“Đó là lệnh của ta, hãy thi hành đi, nếu không, ta sẽ không gặp mặt cậu nữa.”

Vấn Thiên nhăn trán suy nghĩ chừng 10 phút sau đó chàng từ từ lấy khẩu súng ngắn ra.

Lãnh Huyết phất tay ra hiệu, Vấn Thiên cầm súng bằng cả 2 tay , nhăn mặt nói:

“Đệ khai hỏa đây, huynh cẩn thận đó.”

Nói xong chàng liền nã 5 phát súng vào Lãnh Huyết. Lãnh Huyết vẫn đứng bất động, rồi lại nở nụ cười, trên ngực áo anh ta đã thủng mấy lỗ, nhưng không hề có máu chảy ra từ những lỗ thủng đó...

Vấn Thiên kinh ngạc, đến gần Lãnh Huyết sờ tay kiểm tra. Chàng kinh hãi nhận ra rằng Lãnh Huyết không hề mặc áo giáp chống đạn, cũng không hề bị thương. Những đầu đạn bắn vào người anh ta đã bị văng đi, mất tích.

Lãnh Huyết nhìn vẻ ngạc nhiên của Vấn Thiên, lạnh lùng nói:

“Đối với những người tu luyện võ thuật ở cảnh giới cao cấp, súng đạn chẳng nghĩa lý gì cả. Bởi vậy, cậu đừng dành quá nhiều thời gian để tập bắn súng làm gì. Nhưng biết 1 ít về súng ống vẫn có lợi .“

Vấn Thiên vẫn còn kinh ngạc, bất giác lên tiếng:

“Trên đời, không biết là còn bao nhiêu người có tu vi đáng sợ như huynh nhỉ ?“

Lãnh Huyết cười nhạt:

“Nhiều lắm, đếm không xuể đâu. Nhưng đa số họ đều ẩn thân, ít khi lộ diện cho người khác thấy “.

Vấn Thiên cất khẩu súng vào người, chàng chợt nhớ ra 1 chuyện, liền hỏi

“Lúc nãy đệ có đánh nhau với 1 người nữa, là nữ nhân. Rõ ràng cô ta đã đánh sượt qua người đệ, nhưng đệ vẫn bị đả thương. Thật sự đệ không hiểu chuyện này cho lắm “.

Nói xong, chàng cởi áo cho Lãnh Huyết thấy những vết thương do Yên Thùy gây ra. Lãnh Huyết nhìn sơ qua những vết thương đó, thốt lên:

“Là kiếm khí thì phải, cô gái đó tu vi không tầm thường đâu “.

Vấn Thiên thầm nghĩ:

“Chắc chắn lần trước cô ta đã cố ý ẩn tàng thực lực, có lẽ cô ta không muốn lộ ra thực lực chân chính của mình cho nhiều người biết, thật là gian xảo “.

Vấn Thiên bất chợt hỏi Lãnh Huyết:

“Ban nãy, lúc hung tính của đệ bộc phát, đệ có đánh một quyền trúng ngực cô ấy, không biết cô ấy có làm sao không ?”

Lãnh Huyết trả lời bằng giọng lãnh đạm:

“Với tình trạng hung tính bộc phát của cậu, e là cú quyền đó không nhẹ đâu, cô ta chắc chắn là đang bị trọng thương, không chừng hiện tại cô ta đã chết, hay đang hấp hối cũng nên”.

Vấn Thiên tái mặt, chàng nhìn đôi bàn tay của mình, run rẩy nói

“Đệ phải làm sao đây … đệ thật sự không muốn … “

Lãnh Huyết bình tĩnh nói:

“Cô ta không đi xa được đâu, hãy tìm cô ta ở quanh chỗ cậu đã đả thương cô ta. Sau đó xử trí thế nào là tùy ở cậu. Làm việc gì cũng phải dứt khoát, không được do dự “.

Vấn Thiên như đã hiểu ra, chàng vội cáo từ, trong lòng nóng như lửa đốt.

Lãnh Huyết nhìn theo Vấn Thiên, nở 1 nụ cười ngụy dị, bí hiểm...