-Nàng vì vậy mà tức giận sao?
-Không hẳn...
Thiên Dương Huyết Phượng mỉm cười nhàn nhạt, khe khẽ lắc đầu. Nếu mẫu tử Lan Dao Ân trước giờ đều cẩu huyết, vô liên sĩ. Nếu thật sự chỉ như vậy nàng làm sao lại tức giận đến bực này cơ chứ.
Hoàng Khiếu Thần hơi nhíu mày, rốt cục là có chuyện gì có thể khiến hắn điềm tĩnh vương phi trở nên như vừa rồi cơ chứ.
-Nhưng là... Phượng Nhi, nàng tức giận như vậy rốt cục...
-Ngươi biết không, Thiên Doãn Linh Y thật ra... không phải là con gái của Thiên gia!
Đôi mắt nàng dần trở nên đục ngầu, Thiên Doãn Linh Y không phải là con của Thiên Dương Hàn. Phụ thân nàng năm đó kì thực không có cùng Lan Dao Ân xảy ra bất cứ cái gì quan hệ. Đôi cẩu mẫu tử kia thế nhưng lừa gạt cả Thiên gia mười ba năm... Hại phụ vương khi còn tại thế vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy có lỗi với mẫu phi.
Hoàng Khiếu Thần trừng mắt, thần sắc mang theo âm trầm cùng mấy tia băng lãnh, hắn ngàn vạn lần chưa từng nghĩ đến cái này trường hợp. Thiên Doãn Linh Y không phải Thiên Dương Hàn nhi nữ. Giả mạo huyết mạch vương tộc, đây chính là tru di tam tộc tử tội.
-Điều này... - Hoàng Khiếu Thần ngập ngừng, như có như không muốn nói điều gì đó.
Thiên Dương Huyết Phượng ngả người vào thành ghế, mắt phượng khép hờ, hàn khí mơ hồ lan toả, nhàn nhạt cất tiếng.
-Ta biết ngươi muốn nói điều gì... chỉ bằng mẫu tử Lan Dao Ân bản lĩnh không có khả năng làm chuyện tày đình như vậy...
-Chuyện đó... Bọn họ... Nàng biết không?
Hoàng Khiếu Thần kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng, nói bâng quơ một câu không ra đầu, không ra đuôi rõ ràng. Bất quá, ý tứ của hắn cũng qua được mắt Thiên Dương Huyết Phượng.
Nàng nhướng mày, mi mắt khẽ động, lười biếng cất tiếng.
-Biết... Lão tặc đó không chống lưng chỉ bằng Lan Dao Ân cùng Thiên Doãn Linh Y hai kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển làm sao dám chứ...
Hoàng Khiếu Thần không ngờ nàng lại biết nhiều như vậy, gương mặt anh tuấn thoáng ngạt nhiên nhưng cũng nhanh chóng tắt ngấm. Bằng nàng trí tuệ cùng thân phận biết được chuyện cơ mật cũng không phải là không thể. Thần sắc ngạc nhiện được thay thế bằng nét giận dữ cùng thống hận trên gương mặt như tạc tượng của nam tử tóc trắng.
-Cẩu tặc... Bản vương sớm muộn cũng khiến ngươi chết không toàn thây.
-Không nói chuyện này nữa, có chuyện khác quan trọng hơn... - Nàng bất chợt mở mắt, cất tiếng. Thần sắc có chút kì lạ, hàn khí ngút trời vừa nãy đã thu liễm không còn vết tích, mắt ngọc so với thường khi có chút mộng mị, đôi gò má phiếm hồng, cánh môi anh đào hơi run rẩy. Nàng cuối gầm mặt xuống, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy tách trà hoa cúc trên bàn.
Hắn nhìn nàng chăm chú, hơi nhíu mày. Chuyện gì có thể quan trọng hơn đối phó với lão tặc cẩu huyết kia cơ chứ. Hơn nữa, biểu hiện của vương phi của hắn có điều không bình thường nha.
-Nàng nói đi...
Thiên Dương Huyết Phượng ngước đầu nhìn hắn. Đôi đồng tử vẫn còn hiện rõ sự e thẹn pha chút u mê nhưng khuôn mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày. Nàng hít thở thật sâu, cất tiếng.
-Hoàng Khiếu Thần, chúng ta... đầu tháng sau đại hôn...
Hắn sửng sốt, nhìn sâu vào người nàng nhưng đã thấy Thiên Dương Huyết Phượng quay vội đi hướng khác.
A... quả nhiên là quan trọng hơn...
End chap
Gomen các nàng vì ra thật trễ... Không biết còn ai đọc không nữa...
A... phải rồi, nếu các nàng rảnh thì có thể đọc oneshort "Bằng lăng làm minh chứng cho đôi ta" của ta được không? Các nàng có lẽ thích cổ trang nên ta cũng không muốn làm phiền... chỉ là đăng cả tháng mà có 2 lượt xem... * uỷ khuất- chấm nước mắt* Hì... Ta nói là nói thế, vẫn tuỳ các nàng thôi.
lots of love
Little Butterfly