Để nghênh đón Quốc sư và Quận chúa hồi kinh, Hoàng đế hạ lệnh chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho Quốc sư và vợ chồng Quận chúa.
Một ngày lúc chạng vạng, văn võ bá quan trong kinh thành tụ họp tại Dưỡng Tâm điện, ăn uống linh đình, ca múa không ngớt, tai nghe lời nịnh hót, miệng mở lời nịnh nọt, náo nhiệt đến gần nửa đêm, Hoàng đế có cảm giác chếnh choáng say, gọi Thái tử đỡ mình đến hoa viên nghỉ ngơi một lát, không biết qua bao lâu, đột nhiên từ hậu cung truyền đến vài tiếng thét dài chói tai, thanh âm từ xa tiến tới gần, chúng quan đang hỏi han trò chuyện kinh ngạc nhảy dựng, vài tên Thái giám chạy vào trong điện, quỳ gối trước mặt mọi người, sắc mặt vàng như nến, đầu đầy mồ hôi, kêu to: "Thái tử giết Hoàng Thượng! Thái tử giết Hoàng Thượng!"
Mọi người bị vài tên Thái giám quát to cả kinh ngẩn người, chợt nghe Thừa tướng quát một tiếng chói tai: "Lớn mật! Các ngươi dám ở trước mặt bá quan nói lời mê sảng này. Người đâu! Kéo bọn chúng ra ngoài chém hết cho ta!"
Bọn Thái giám vừa nghe sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, bổ nhào vào chân Thừa tướng dập đầu xin tha mạng: "Tiểu nhân không nói bậy, tiểu nhân không có nói bậy, lúc ấy Thái tử đỡ Hoàng Thượng ra sau hoa viên nghỉ tạm, ngay ở chỗ Huyết Lộ Hoa, bọn tiểu nhân tận mắt thấy Thái tử đẩy mạnh Hoàng Thượng vào hàng rào, mặt Hoàng Thượng vừa chạm vào hoa, lập tức...liền hóa thành một bãi nước đen, hiện giờ đang ở hoa viên."
(Giải thích một chút về Minh Nguyệt trúng độc Huyết Lộ Hoa mà không hóa thành nước đen vì lúc nàng chạm vào hoa có đeo bao tay, tuy rằng bao tay bị hóa nước nhưng nàng chạm gián tiếp nên độc tính không mạnh, hơn nữa nàng là thần y nên lập tức dùng phương pháp ức chế độc tính. Trở về Tô Châu lập tức dùng độc nhện ngàn năm tạm thời khống chế, Hoàng đế lại không may như vậy, mặt y và ngón tay chạm trực tiếp hoa, trong nháy mắt độc thấm vào máu nên mới bị nghiêm trọng như vậy.)
Bá quan nghe xong mà tỉnh rượu nửa phần, Thừa tướng hạ lệnh cao thủ trong cung điều tra toàn bộ hoàng thành, bắt giữ Thái tử, sau đó kêu vài tên Thái giám lập tức dẫn đường đi đến hậu hoa viên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Các quan vô cùng lo lắng, chạy chậm tới hậu hoa viên, trước mắt Huyết Lộ Hoa rũ dưới đất, bên cạnh quả nhiên có một bãi nước đen hỗn độn, vài chỗ da thịt vẫn còn chưa tan hết. Bá quan nhận ra ống tay áo Hoàng đế, một số lão thần nhịn không được khóc lên, đều quỳ xuống, Quận chúa dựa vào vai Quận mã khóc rống, Quốc sư thấy thế chắp tay nhắm mắt lại niệm kinh.
Thừa tướng sắc mặt xanh mét, phân phó tăng lượng Cẩm Y Vệ bắt giữ Thái tử đưa đến Đại Lý Tự.
Thanh Vũ tim đập dần nhanh lên, sự tình này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nàng cảm giác có kẻ lập mưu hãm hại Thái tử nhằm muốn soán vị nhưng lúc này chứng cứ xác thực, nhìn không ra kẻ nào có thể động tay động chân vào.
Bá quan đợi gần nửa canh giờ, Cẩm Y Vệ rất nhanh tìm được Thái tử vừa mê vừa tỉnh ở một chỗ góc tường, Thừa tướng ra lệnh giải hắn về Đại Lý tự, chờ làm hậu sự cho Hoàng Thượng xong xuôi mới xử lý hắn, văn võ bá quan thức trọn một đêm đều đã mệt nên cáo từ hồi phủ.
Thanh Vũ về nhà trái lo phải nghĩ vẫn không thể giải ra, Hoàng đế qua năm mươi tuổi vẫn còn tráng niên, chẳng lẽ Thái tử không thể chờ y băng hà mà đoạt ngôi vị, nhưng Thái tử cũng gọi là thâm giao với mình, người này tuy rằng 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa', ngả ngớn vô lễ nhưng đối với Hoàng Thượng tâm trung một lòng, huống chi hắn cũng không phải loại có suy nghĩ ấy, cho dù muốn ám sát Hoàng Thượng cũng sẽ không làm ở đêm yến tiệc quốc gia này, lại tự mình xuất thủ ở hậu hoa viên, nghĩ tới nghĩ lui ẩn tình bên trong có chút kì quái, chẳng qua ai là người muốn hãm hại Thái tử?
Thanh Vũ nghĩ mãi cũng chẳng thể lý giải, xem ra trong triều còn có rất nhiều sự tình mà mình không hiểu, không khỏi thở dài, tục ngữ có câu 'Hầu môn sâu như biển', nay xem ra còn cao hơn cả trời, sâu hơn cả biển.
Ngày hôm sau, nghi vấn của Thanh Vũ tựa hồ có đáp án. Khánh Nguyên Quận chúa quyết định mở tiệc trong phủ chiêu đãi văn võ bá quan, quan lại lớn nhỏ trong triều đều đã nhận được thiếp mời, mở thiệp ra phía dưới viết thêm hàng chữ: "Không dự tiệc thì tự gánh lấy hậu quả."
Hoàng Thượng xương cốt chưa tan, Quận chúa lại cư nhiên mở yến hội, lại ra mặt quyền uy, xem ra chuyện Thái tử ám sát Hoàng đế nhất định liên quan Quận chúa cùng Quốc sư yêu tinh.
Chẳng qua, lúc này trong lòng Thanh Vũ vẫn chứa nhiều nghi vấn, xem ra Quận chúa muốn ngôi vị Hoàng đế, nhưng nàng là nữ nhân làm sao phá bỏ quy định mà Đại Minh mấy trăm năm lập nên?
Quan viên trong triều sao có thể phục nàng? Thanh Vũ suy nghĩ hồi lâu quyết định án binh bất động, nếu yêu tinh kia đã chủ động tìm tới thì yến tiệc này mặc kệ thế nào cũng phải xem thử Quận chúa và Quốc sư muốn làm trò gì.
Buổi trưa ngày tiếp theo, Thanh Vũ đúng giờ đến 'Hồng Môn yến', văn võ bá quan trong triều trừ Ninh thái sư đều đã đến, ngay cả kẻ không muốn ra cửa cung là Tào công công cũng mang theo vài tên Đông Hán nội thị xuất hiện tại phủ Quận chúa.
Thanh Vũ nhíu mày, đang suy tư cách ứng phó, ánh mắt chợt dừng lại trên người đứng bên cạnh Thừa tướng.
Tại sao Lâm Lang cũng đến đây?
Nàng ở nơi vinh hoa phú quý xem ra cũng quen loại xã giao quan trường nhưng tiệc rượu này ý tứ ra sao thì Thừa tướng và Tào công công cũng đã biết, vì sao lại mang nàng đến?
Tâm Thanh Vũ ngày càng lo lắng, tựa như có tảng đá đặt ở ngực, có chút thở không nổi.
Lâm Lang lần lượt nhấp rượu cùng bá quan chào hỏi, cử chỉ tao nhã, khéo léo nói cười, nhăn mày nhíu mi đều chọc người chú ý, nhất cử nhất động đều làm người ta hồn bay phách lạc.
Ngồi bên cạnh Thanh Vũ là Hình Bộ Thị Lang mở to đôi mắt say lờ đờ thì thầm với nàng: "Trác...Trác đại nhân, lúc trước ngài cự hôn sao lại không đem Tào tiểu thư...tặng cho hạ quan..."
(Sâu: Binh bộ có thể hiểu như bộ Quốc phòng, lo về quân đội. Hình bộ là bộ Tư pháp, lo về pháp luật.Ở đây Thị Lang là người trợ giúp cho Thượng Thư, dưới 1 bậc)Vừa nói vừa nấc vì rượu, Thanh Vũ nghe được lời này mà nổi cơn giận, tay phải âm thầm tạo thành nắm quyền.
Lúc này Lâm Lang đã đến trước mặt Thanh Vũ kính rượu, Thanh Vũ dời ánh mắt nhìn sang hướng khác ra vẻ chẳng quan tâm, tim lại đập nhanh hơn, rõ ràng ngóng trông nàng mở miệng gọi mình một tiếng.
Đang như thế thì chợt nghe Quận chúa yêu cầu mọi người im lặng, quay đầu cười với Lâm Lang:
"Ta nghe thấy tướng phủ thiên kim đẹp tựa Tây Thi, dáng dấp như tiên trên trời, hôm nay vừa thấy quả nhiên lời đồn kia không giả."
Lâm Lang nghe nàng kia nói chỉ mỉm cười xem như thừa nhận, thoáng cúi người.
Quận mã lại tiếp lời: "Nghe nói tiểu thư còn chưa dạm hỏi, hôm nay ta cùng Quận chúa có chủ ý, không biết tiểu thư thấy sư đệ ta thế nào?"
Vừa dứt lời, một gã nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh Quận mã đứng dậy, ôm quyền hướng Lâm Lang thi lễ, lập tức ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Thanh Vũ nghe mà tay cầm chén rượu run lên một chút, một giọt rượu rơi xuống bàn, nàng làm bộ không để ý chỉ lau bàn, ngẩng đầu tiếp tục nghe vợ chồng Quận chúa nói chuyện. Quận chúa đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Lang cười tiếp tục nói: "Dương sư đệ họ Dương tên Sùng Văn, giống Quận mã đều là đệ tử Quốc sư, thiếu niên anh hùng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiểu thư nếu cùng sư đệ thành thân thì chúng ta trở thành người một nhà, không biết ý Thừa tướng thế nào?"
Quận chúa chuyển hướng, đẩy câu chuyện sang cho Thừa tướng, lúc này mọi người mới hiểu được, hôm nay Quận chúa bày tiệc là giả, dung nạp thân tín mới là thật, không biết Thừa tướng sẽ trả lời thế nào đây...
Tào công công âm thầm đưa ánh mắt nhìn Thừa tướng, lão nhất thời hiểu ý, đang muốn mở miệng bỗng có quan viên say mà nôn ra, trong sảnh bốc lên mùi hôi, Quận chúa cau mày hạ lệnh cho bá quan tạm nghỉ ngơi, chờ lau rửa sạch sẽ mới tiếp tục tiệc.
Lâm Lang vội vàng đứng dậy không nói với Thừa tướng ngoại công cùng thiên tuế gia gia trốn ra ngoài ly khai đại sảnh.
Một đường đi dạo không mục đích trong phủ Quận chúa, trong lòng Lâm Lang càng thêm buồn bực, nên trốn hồi tướng phủ hay vẫn ở lại chờ ngoại công gả cho người chưa từng gặp qua?
Nay chuyện Thái tử ám sát Hoàng Thượng đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, Hoàng Thượng chỉ có một mình Thái tử, các người con nối dòng khác không phải con gái đều chết non, thế lực Quận chúa to lớn, trong Hoàng tộc trừ nàng ra không có ai khác là người kế nhiệm thích hợp.
Thừa tướng ngoại công và thiên tuế gia gia sẽ hiểu rõ điểm ấy, xem ra bọn họ đối với việc Quận chúa cầu thân thật sự cầu còn không được, nếu trốn về Thanh Phong Nhai chắc hai vị lão gia tuyệt đối bị Quận chúa giận chó đánh mèo, mình nên làm gì bây giờ...
Lâm Lang nghỉ chân tại một góc cây thấp, bực bội dùng lực xé rách lá cây, cái gì quận chúa, cái gì tướng phủ thiên kim, nếu như mình sinh trong hộ thường dân thì tốt biết mấy, không lấy chồng thì không lấy chồng, nào có nhiều ràng buộc như vậy. Lúc này nàng nghe thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng gả cho người kia, người nọ không được tốt."
Lâm Lang nhìn lại thì ra là Thanh Vũ vừa lúc đi ngang qua nàng, trong lòng nàng lại dâng lên tia uất hận, nhìn lưng người kia chẳng buồn nói. Thanh Vũ thấy nàng không trả lời, chỉ đành rời đi, mới vừa đi vài bước chợt nghe Lâm Lang cao giọng gọi: "Trác Thanh Vũ, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thanh Vũ giật mình, trong lòng mất hứng, quay đầu hỏi: "Tiểu thư còn có chuyện gì?"
Hai người mặt đối mặt chăm chú nhìn đối phương thật lâu, không biết vì sao, nàng càng tỏ ra nho nhã lễ độ lại khiến nước mắt Lâm Lang không tự chủ được mà trào ra, ánh mắt nhìn nơi khác như bị ủy khuất tột cùng.
Thanh Vũ nghĩ không ra mình rốt cuộc làm gì đắc tội nàng, nửa phần đau lòng nửa phần khó hiểu, nhưng lại không tiện thay nàng lau lệ, đứng một bên mà xấu hổ, hai tay khép vào trong tay áo chừng như muốn che giấu biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Lâm Lang nâng tay áo chùi nước mắt, vẫn mãnh liệt nói: "Ngươi lại tự nhiên tốt bụng mà quan tâm ta gả cho ai thế à?"
Thanh Vũ lúc này đã nhìn ra nàng cũng không muốn cùng sư đệ Quận mã thành thân, bằng không cũng sẽ không hao tổn tinh thần như thế, trong lòng có chút nóng giận, nhưng ngoài miệng không nóng không lạnh trả lời: "Hạ quan coi như là người tu hành, không muốn nhìn ngươi bỗng dưng chịu chết."
Hai người trầm mặc hồi lâu, trong lòng Lâm Lang có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên mở miệng thế nào, thấy thời điểm không còn sớm, nếu không nói ra chỉ sợ sự tình không thể thay đổi, quyết tâm thấp giọng nói: "Trác Thanh Vũ, ta biết ngươi là nữ nhân."
Thanh Vũ nghe vậy trên mặt không chút thay đổi, nhưng tim lại nhảy dựng.
Lâm Lang thấy nàng nghe xong cũng chẳng phản ứng gì, trong lòng có chút chột dạ, lại vẫn cố nói hết: "Chỉ cần ngươi chịu lấy ta...ta sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài."
Thanh Vũ như trước ngưng mi nhìn nàng, Lâm Lang không dám nhìn thẳng ánh mắt nàng, giống như giao dịch không thành, trong tay như nắm một con bài chưa lật, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh chờ đối phương tuyên án.
Thanh Vũ cực kì buồn bực, một lúc lâu sau mới hỏi: "Ngươi không muốn gả cho người nọ thì ta hiểu được nhưng vì sao phải tìm tới hạ quan?"
Đối phương rốt cuộc đã mở miệng nhưng chưa nói cho nàng biết kết quả, câu hỏi này tựa hồ mở ra tất cả phần nàng che giấu, Lâm Lang hiểu được nếu tiếp tục nói chuyện với nhau chỉ sợ chính mình cuối cùng thất bại hoàn toàn, tất cả tâm tư đều bị người trước mặt này nhìn thấu tận đáy lòng, cho dù nàng có nghĩ nhiều vẫn không thể làm gì khác đành trả lời:
"Bởi vì ngươi thích nam nhân, gả cho ngươi ta sẽ không bị bắt buộc làm chuyện không muốn làm, hơn nữa...ta cũng sẽ không cản trở ngươi giao hảo cùng nam tử, sau khi chúng ta thành thân cũng không cần phải đụng chạm..."
Thanh Vũ nghe vậy không khỏi cười to hồi lâu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Ngươi thật sự tình nguyện gả cho ta để thủ thân?"
Lâm Lang gật đầu.
"Ngươi không sợ ta yêu xong nam nhân lại đi tìm ngươi?"
Lâm Lang hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy xấu hổ, nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Chúng ta...chúng ta đều là nữ nhân...ngươi tới tìm ta làm gì?"
"Ngươi làm sao khẳng định ta là nữ nhân?" Thanh vũ nhịn không được đưa tay xoa mặt nàng, Lâm Lang phản xạ né tránh, hai mắt hoảng sợ nhìn nàng, tâm Thanh Vũ lại giống bị đao khảm vài nhát đau tê tái.
Hai người lại nhìn nhau một lát, Thanh Vũ rốt cuộc trầm giọng nói: "Ngươi ghét ta như thế...chúng ta làm sao có thể trở thành vợ chồng? Tiểu thư vẫn nên chọn người khác đi."
Trong lòng quặn đau nên tâm cũng trở nên cứng rắn, mặc cho Lâm Lang sau lưng cầu xin thế nào cũng không lay động, cũng chẳng quay đầu mà ly khai.
Yến hội lại tiếp tục tiến hành, vợ chồng Quận chúa nhắc lại việc hôn sự, Thừa tướng đang muốn đứng dậy đáp, lại bị Lâm Lang đoạt lời, mặt không chút thay đổi nói: "Tiểu nữ từng bái nhập Thanh Phong Nhai học qua chút công phu, từ nhỏ thề chỉ gả cho nam nhân thắng ta, không bằng trước mời Dương công tử cùng tiểu nữ triển khai mấy chiêu, nếu có thể thắng ta hẳn nói tới việc đính hôn cũng chưa muộn."
Lời này hợp tình hợp lý, có lễ có giáo, vợ chồng Quận chúa không thể chối từ, đều cười phân phó Dương sư đệ cẩn thận một chút đừng làm bị thương thê tử tương lai.
Thanh Vũ lúc này có chút hối hận, lại nhìn Lâm Lang sắc mặt thản nhiên, dáng vẻ thong dong, một tia bất an nổi lên trong tim, thân mình bỗng cứng ngắc.
Hai người cầm binh khí đi ra đại đường, bá quan vây quanh ở bốn phía vui mừng xem trò hay, trong mắt người khác xem hôn nhân này là môn đăng hộ đối, tướng phủ chẳng có lý do gì cự tuyệt, cái gì mà luận võ so chiêu, bất quá chỉ làm thêm cho hợp lẽ mà thôi.
Quả nhiên, hai người cầm một đao một kiếm, giống như tiểu hài tử đùa giỡn múa tay múa chân, Quận chúa và Thừa tướng xem không khỏi cười lớn. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Lang rướm lệ, lấy bên hông ra Liễu Diệp phi đao chém họ Dương, Dương Sùng Văn lắp bắp kinh hãi, đao trong tay ra lực đánh bay phi đao ra, đang muốn hướng Lâm Lang đánh tới thì lại thấy nàng thả người hướng tới phi đao vừa bị đánh ra, nhắm hai mắt đưa cổ nghênh đón.
Dương Sùng Văn kinh ngạc sửng sốt, vội vàng đi cứu nàng cũng đã không kịp, mắt thấy Lâm Lang sẽ bị phi đao cắt cổ thì nghe một tiếng va chạm vang lên, phi đao bị cục đá đánh văng ra, Thanh Vũ lắc mình bay lên, một tay ôm Lâm Lang tiếp đất vững vàng.
Ở đây văn võ bá quan có chút sửng sốt, tục ngữ nói 'nam nữ thụ thụ bất thân', Thượng Thư đại nhân tuy nói là ái nam ái nữ nhưng không thể nói không ngại vấn đề nam nữ, Dương Sùng Văn chỉ trợn mắt nhìn, Thừa tướng đang sắp nóng giận thì Thanh Vũ đã buông ra Lâm Lang, xoay người thi lễ với Quận chúa:
"Khởi bẩm Quận chúa, hạ quan cùng Lâm Lang đã sớm tư định chung thân, thỉnh Quận chúa khai ân, thành toàn cho hai người chúng ta."