Cả không gian lớp học như lắng lại sau câu nói đó. Rồi đột nhiên, một giọng cười to đầy sảng khoái phá vỡ cái yên ắng đó. Người bật ra tràng cười đầy châm biếm ấy chính là Trọng. Trong màn kịch này, không ai dám cười công khai trừ ba anh chàng ngồi cuối lớp. Trọng cười sằng sặc và nhìn về phía Thảo Vy : - Cô thua rồi. Từ nay nên dẹp mấy trò trẻ con này đi là vừa. Cố giữ vẻ thản nhiên vô can nhất nhưng lúc này mọi ánh mắt đều hướng về Vy nên cô nàng chỉ biết quay ra ngoài cửa sổ. Giận con nhỏ vô dụng Kiều Oanh một thì phải giận câu nói cạch khóe của Trọng mười, và đương nhiên sự căm ghét của nó với Quân Anh càng cao hơn. Và khi nó nhận ra cả ba anh chàng mà nó luôn tự hào chỉ nó mới làm bạn được đều hướng đến Quân Anh với ánh mắt đầy hào hứng, nó biết vị trí của nó đang bị đe dọa mức nào. Và nó thề không đội trời chung với Quân Anh từ giây phút đó. 5. Duyên nợ từ quá khứ. Quản gia Lý nhìn hai cái hộp để ở trên bàn, ban đầu ông có vẻ hơi thất kinh. Quân Anh khoái chí nhìn những con sâu róm vẫn đang bò đầy chậm chạp trong hộp rồi lại nhìn sang con cóc vàng gớm ghiếc. - Tiểu thư. Cô phải nhận ra đây là một trò đùa chứ ? Tại sao cô lại đem những con vật xấu xí này về nhà làm gì ? - Riêng cháu thì cháu thấy chúng dễ thương đấy chứ ạ. Chúng ta không nên có thành kiến như thế. Đây là lần đầu tiên cháu được nhìn thấy loại sâu này. - Hãy cẩn thận. Loại côn trùng đó không dễ thương như cô nghĩ đâu. Nó sẽ làm cô ngứa ngáy đến vài ngày nếu cô vô tình đụng vào chúng đấy. - Cháu biết. Nhưng nếu Shin mà nhìn thấy nó chắc thích lắm bác nhỉ. Người quản gia lắc đầu cười trừ. Ít khi nào ông thấy cô chủ của mình lại trẻ con và hồn nhiên như thế. - À, hôm nay cháu đã gặp cả bốn người đó rồi. - Cô thấy thế nào? Trực giác có giúp cô được điều gì không ? Cô có phân biệt được bangười họ không? - Bác là người biết rõ mọi chuyện nhất mà bác còn không biết thì cháu làm sao nhận ra ngay được.- Cô bật cười. - Cũng còn may là cậu em tôi có báo cho tôi biết nơi cuối cùng nó đưa ba đứa đến, chứ không thì phiền hà to. - Bác nói đó là trại trẻ mồ côi Phong Lãnh à? - Nó ở cách đây 40km. Một nơi an toàn cho bọn họ lúc đó. - Bác chắc là ba người đó chứ. - Tiểu thư yên tâm. Tôi đã đến đó và hỏi rất kĩ rồi. Họ được đưa đến đó cùng trong một đêm 15 năm trước, và 1 trong 2 người đàn ông đưa họ đến chính là em trai của tôi. - Cháu rất tiếc chuyện của bác ấy. Cháu đang tìm người thứ hai, hy vọng sẽ có cái gì đó giúp chúng ta phân biệt được họ.