Không. Em sẽ theo chồng em.- Vị nữ chủ nhân cắn vào môi đến bật máu để nén cơn nấc.- Nếu không thấy em, chúng sẽ vẫn không buông tha đâu. Anh hãy mang hai đứa nhỏ đi thật xa, nuôi chúng khôn lớn. Vợ chồng em ở dưới suối vàng không quên phù hộ cho anh. - Bà chủ… - Coi như em cắn răng cắn cỏ em lạy anh.- Bà quỳ sụp xuống- Nếu anh không nhận lời thì em không nhắm mắt nổi. - Vâng… vâng…- Người quản gia bị thúc ép vội vàng đỡ vị nữ chủ nhân dậy. Ông vội địu đứa bé trai 2 tuổi đang ngủ say lên lưng và đón đứa bé gái còn ẵm ngửa từ tay người phụ nữ. Người phụ nữ hôn vội hai đứa con và nói: - Tha lỗi cho cha mẹ nhé hai con. Mong các con luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Cha mẹ yêu hai con. Rồi bà lật tấm thảm lên, nói: - Đây là đường hầm dẫn ra một nơi cách đây khá xa. Anh hãy đưa hai đứa đi theo lối này là thoát. Nhớ đừng bao giờ trở lại đây nhé! Gật đầu đầy cương quyết, quản gia Lý chui xuống đường hầm. 2 giờ sau, tại căn nhà nhỏ bên bờ sông Hồng. - Anh Lâm…- Tuyên, em trai anh xộc vào cùng một người nữa. Người kia là Huân, bạn Tuyên. Mỗi người ôm theo một đứa trẻ. Nhìn hai đứa trẻ mà Lâm mang về đang ngủ say cạnh nhau trên giường, Tuyên mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp: - Họ cũng… cũng…. Đôi mắt ầng ậc nước, Lý Lâm khóc òa lên như một đứa trẻ dù anh đã ngoài 40 tuổi rồi. - Vợ chồng họ đều chết rồi. Giọng anh nghẹn lại, cơ hồ như không còn chút sinh lực nào nữa. - Đại gia đình nhà họ Hà cũng chết rồi. Em chỉ đưa được con trai Hà Gia Huy của họ về đây thôi. Còn có cả con trai của Đinh gia nữa. Mặc dù bố của nó đã phản bội lại Hà gia và Phạm gia, nhưng cuối cùng cũng phải chịu chung số phận. Nếu để nó ở lại với ông ngoại nó thì tương lai của nó cũng sẽ nhuốm bùn đen thôi.- Tuyên nói một tràng. - Nơi này không ở lâu được.- Huân nhắc khẽ- Bọn chúng sẽ truy đuổi đến tận cùng đấy. - Tạm thời chúng ta phải chia ra. Em và Huân lánh về vùng Sơn Tây một thời gian. Anh cũng tạm lánh đi đâu đó nhé. Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với nhau. - Vậy hai chú đi đi. Anh sẽ đưa bọn trẻ vào sài gòn.- Lý Lâm gật đầu.