Quân Anh nhìn cả bọn và hoàn toàn không rõ mục đích của mấy cô nàng lắm chiêu này là gì. Cô nhìn đồng hồ, chép miệng : - Các chị có 10 phút để nói. Sau 10 phút nữa tôi sẽ đi. - Ai cần nói với mày cái gì chứ.- Cô ả cười ma mãnh rồi bất ngờ đẩy Quân Anh xuống hồ bơi. Hơi bị bất ngờ chút nhưng Quân Anh đã vuốt nước ở mặt, nói : - Muốn dìm chết tôi à? Tôi chưa nói là tôi biết bơi sao. - Quả nhiên ngạo mạn, thảo nào con Vy nó ghét. Để hôm nay chị dạy ày cách bớt ngạo mạn đi em nhé ! Làm đi tụi mày. Con nhỏ vừa ra lệnh, lập tức mấy cô gái còn lại đem ra một cái bao buộc kín, mở ra rồi dốc ngược xuống lòng hồ. Cơ man nào là rắn rơi xuống và ngoi khắp hồ bơi. Đây toàn là rắn nước, nhưng như thế cũng đủ làm người ta phát kinh hãi lên rồi. Quân Anh nhìn đám rắn bơi trong lòng hồ nước, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ. Cô không sợ, nhưng cái cách mà họ mang những con vật có ích này ra để mua vui làm cô hết sức bất bình. Cô bơi vào bờ và tìm cách lên nhưng bọn họ đã chực sẵn ở xung quanh nên chỉ cần cô bám vào bờ là họ lại đẩy cô ra. Thấy cô càng quyết liệt, bọn họ càng khoái chí vì tưởng đã làm cô sợ. - Có gì mà vui thế ?- Có tiếng phát ra từ phía phòng thay đồ nam làm cả bọn giật mình. Nếu bị bắt gặp mang rắn vào đây thì cả bọn sẽ bị rắc rối to. Nhưng khi người bước ra là Trọng, đứa con gái đứng đầu của cả đám thở phào nhẹ nhõm. Nó tiến lại đặt tay lên vai cậu thân mật rồi nhìn ra phía hồ, cười : - Bọn em đang xem siêu nhân bắt rắn đấy mà. Anh Trọng chưa về thì ở đây coi cho vui. Trọng nhìn Quân Anh đang loay hoay tìm cách lên, rồi cậu cau mày lại khi nhìn ra những con rắn đang bơi trong lòng hồ nước trong vắt. - Cô thả nó xuống đấy à ?- Cậu quắc mắt chộp lấy cổ tay cô ta. - Vâng… Đây là ý tưởng của Thảo Vy đấy ạ. Bất ngờ, cậu đẩy cô ta ùm xuống hồ bơi làm cả bọn, kể cả Quân Anh cũng phải thất kinh. Ai cũng biết Thiên Trọng là một người thô bạo kể cả với con gái, nhưng những đứa con gái ở đây còn khiếp đảm hơn khi biết cái tên Thảo Vy chẳng có tác động gì tới cậu cả. - Anh Trọng… sao lại… nhưng đây là… Thảo Vy…- Vừa cố ngoi về phía gần bờ, cô ta vừa nói đầy khẩn khoản. - Nếu cô mà lên bờ, ngay ngày mai liệu hồn cắp cặp rời khỏi trường này.- Trọng lạnh lùng nói và ngồi xuống cạnh mép nước, đưa tay về phía Quân Anh tiếp- Đưa tay của cô đây. Quân Anh được cậu ta kéo lên bờ trước ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa tức tối của bọn con gái. Kéo Quân Anh lên rồi, Trọng lại nhìn vào đám con gái trên bờ lúc này đã túm lại một góc tiếp : - Còn tụi mày nghĩ gì mà còn đứng đây. Xuống hết cho tao. Tao đếm đến ba, không xuống thì đừng trách tao ác…