Để chúng nó vào. Ngay khi nhìn thấy Quân Anh bị trói hai tay ngoặt ra đằng sau, cả ba vừa sửng sốt vừa phẫn nộ. Trọng nhìn ông ngoại, thắc mắc: - Ông, cô ấy là bạn của bọn con, sao lại phải trói cô ấy như thế. - Đúng đấy ông.- Hải tiếp- Cô ấy có làm gì đâu ạ. - Giờ cháu còn đứng đó mà bênh vực người ngoài nữa à?- Ông trùm Vương Nhất Khang hỏi lại- Ngoài kia bọn công an đang truy nã ta, còn trong này thì cháu đòi chất vấn ta à? Cháu biết nó là ai không? Ông ta chỉ vào Quân Anh rồi liếc nhìn đứa cháu vốn bất cần đời giờ đây cũng biến sắc với những cái tin vừa nghe được. - Là ai ạ? - Là con gái của kẻ năm xưa đã âm mưu hãm hại ta và cha cháu. Nó tiếp cận cháu để trả thù ta đó. Bây giờ đi nhanh khỏi đây ngay. - Không đúng.- Quân Anh quắc mắt- Tôi tiếp cận các anh không phải để trả thù gì cả. Chuyện ngày hôm nay là hậu quả tất yếu của những gì ông gây ra thôi. Những vụ giết người đẫm máu, những vụ buôn bán ma túy, những nhà chứa mại dâm và cả buôn bán tàng trữ vũ khí cấm. Ngày hôm nay ông phải trả giá là đúng, không thể đổ lỗi cho ai được. Còn nếu như ngày trước cha tôi có ý định tố giác các người thì người làm con gái như tôi cũng phải tự hào vì ông ấy đã tìm ra con đường sáng cho bản thân. - Miệng lưỡi giảo hoạt lắm. Xử lý nó đi… Một họng súng lạnh lùng của Ngô Minh kề sát thái dương Quân Anh, tình thế như mành treo chỉ. Một tiếng vỗ cánh lớn ở ngoài cửa hang, một cánh chim chao qua đám dây leo lòa xòa ngoài cửa và bay vút lên. Cả đám ngoảnh ra, rồi Ngô Minh lại nghe tiếng giục: - Còn đợi gì nữa mà không giết nó đi. - Không…- Cả Trọng, Hải và Hiếu cùng hét lên và xông đến gạt tay Ngô Minh ra rồi ngồi chắn trước Quân Anh. - Kéo chúng nó ra…- Vương Nhất Khang lạnh lùng ra lệnh. - Không, ông không được giết cô ấy.- Trọng hét lên trong khi Hiếu lần tìm mở dây trói cho cô. - Ông có nhẫn tâm làm tổn thương đến cháu ông không? Một trong ba người này ai cũng có thể là cháu ông… - Em đang nói những chuyện gì thế Quân Anh?- Hải sửng sốt hỏi. - Ba anh nghe rõ đây. Người đàn ông đứng trước mặt các anh đây chính là người năm xưa đã giết cả nhà các anh chỉ trong một đêm. Ba người kết nghĩa và để lại tên trên tảng đá trước miếu Tam Quan chính là cha đẻ của ba người. Cả ba ngước đôi mắt kinh hoàng hết nhìn Vương Nhất Khang lại nhìn Quân Anh. - Sau đó ba anh được một người tốt bụng đem đến Phong Lãnh và gửi ở đó. Trước khi đi chú ấy đã để lại ba dấu hiệu lên người các anh, chính là ba vết xăm trên tay các anh. Trên người cha các anh năm xưa cũng có ba dấu hiệu ấy, nhưng tuyệt nhiên không liên hệ gì đến dấu hiệu của các anh cả. Người cứu các anh năm đó đã khôn khéo cố tình tạo ra sự hiểu lầm đó để thân phận các anh vẫn mãi mãi được bảo toàn. - Nhảm nhí… Ta nói lôi chúng ra mà. Mấy tên đàn em xông đến định lôi ba người ra nhưng Trọng và Hiếu đã phản ứng lại, mấy tên đàn em đều bị hai người đánh cho không làm cách nào tiến lại được. - Ta bảo tránh ra cơ mà…- Vương Nhất Khang thình lình rút súng ra chĩa thẳng vào 4 người. - Người duy nhất biết thân phận của họ ở đây là tôi… Rất tiếc, nếu như tôi chết đi, hay một trong ba người này bị tổn hại thì ông sẽ chết mà vẫn không biết ai là cháu ông đâu. Tôi nghĩ việc ông tìm nuôi anh ta chứng tỏ một điều rằng ông với anh ta có một tình thương rất lớn. Có thể ông hối hận vì năm xưa chính vì ông mà con rể và con gái ông chết. Tôi nói không sai chứ. - Hừ… được, cứ cho là ta không dám làm tổn hại đến chúng đi, nhưng mày thì không thoát chết được. Ta không cần biết ai là cháu ta, ai là con của hai thằng phản phúc đó, chỉ cần ta vẫn có chúng là được. - Có thật ông đã giết chết cha mẹ tụi cháu?- Trọng nhìn người mà bao năm cậu vẫn gọi là ông ngoại, run run hỏi- Ông giết chết cả con gái của mình sao?