Osaka, Nhật Bản.
Yi bước song song cạnh Rose, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Cả hai người đang đi dọc một con đường trồng đầy cây anh đào. Mùa này hoa anh đào không nở, nhưng bù lại, những tán lá xanh mượt làm cho cây có một vẻ đẹp khác.
-Mùa xuân trong này chắc đẹp lắm hả Rose?- Yi thốt lên.
-Ừm, tôi nghĩ vậy- Rose đáp lại cô vẻ hời hợt, hình như cô đang suy nghĩ điều gì.
-Ủa?- Yi đưa mắt nhìn cô, vẻ sửng sốt, lại vừa ngạc nhiên.
-À…- Rose, sực tỉnh, vội giải thích- Tôi chưa bao giờ đến đây vào mùa xuân nên cũng không biết được.
-Vậy mà tôi tưởng cô là học trò của ông ấy thì phải thường xuyên đến đây chứ?
-Tôi hay gặp thầy ở Tokyo hơn mà.- Rose lắc đầu cười.
Người lính dẫn đường cho hai người chợt dừng lại và nói:
-Tôi chỉ có thể đưa hai người đến vọng gác kia thôi… Cô xuất trình thẻ và họ sẽ để cô qua. Cô sẽ phải tự mình đi vào đó.
-Được… Cảm ơn anh- Rose gật đầu cùng Yi đi theo anh ta về phía vọng gác.
Người lính dừng lại trước vọng gác, nói với người đứng bên trong:
-Chào Kensi, anh gác giờ này sao? Sao chỉ có một mình?
-À, còn có Matta nữa nhưng anh ấy đã đi ra ngoài mua thuốc rồi. Ai đây?- Người trong vọng gác đáp lại bằng tiếng Nhật rồi nhìn sang hai cô gái.
-Anh mới đến làm nên chắc không biết, cô ấy là học trò của giáo sư, đến từ Interpol.- Người lính dẫn đường đáp.
-Phiền hai cô cho xem giấy tờ.- Anh ta vẫn lạnh lùng hỏi.
Rose chưa có phản ứng gì thì Yi đã đưa thẻ căn cước ra, đáp lại rành rọt bằng tiếng Nhật:
-Đặc vụ Hồng Kông Lâm Tịch Dương.
-Cô biết nói tiếng Nhật sao?- Rose ngạc nhiên hỏi lại, tay cũng đưa thẻ căn cước ra cho anh chàng trong vọng gác.
-Một chút.- Yi cười đáp.
-Hai cô có thể qua.- Anh ta gật đầu sau khi xem xét kĩ càng 2 thẻ cảnh sát của hai người, cánh cổng điện tử lập tức được dịch sang một bên.
-Tạm biệt hai cô. Còn ba người đi cùng hai cô, tôi sẽ sắp xếp cho họ.- Người dẫn đường cười.
-Chắc không lâu đâu.- Rose đáp lại anh ta- Tôi chỉ vào xem xét con tàu để chắc chắn nó có thể khởi hành vào tối nay. Chúng tôi sẽ trở ra ngay. Lối này, Yi.
Rose dẫn Yi đi về phía căn nhà duy nhất trong khu vực rộng lớn này.
-Tại sao chỉ có độc một căn phòng bé như vậy?- Yi ngơ ngác hỏi- Còn con tàu đâu?
-Cô sẽ thấy nó ngay thôi…- Rose cười- Cô quên là hầu hết các khu nghiên cứu bí mật của Interpol đều nằm dưới lòng đất sao?
-Ủa, vậy hả?
-Nó rất lớn nên nếu ở trên mặt đất thường sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết. Những công trình thế này ngốn của trung tâm rất nhiều tiền. Hầu hết các trung tâm nghiên cứu về tàu đều nằm ở gần biển. Cô có nghe thấy tiếng sóng chứ?
-Có.- Yi gật đầu đáp lại.
-Nơi này cách bờ biển không xa lắm.
Lúc này cả hai đã bước đến trước căn nhà. Hệ thống đèn hồng quang và laze quanh ngôi nhà đã được người lính ngoài vọng gác tắt đi để đảm bảo an toàn cho hai người. Đến gần Yi mới biết ngôi nhà được làm bằng bê tông chống bom cực kì vững chắc, bên ngoài là một cánh cửa chịu mìn khá kiên cố. Bên cạnh cánh cửa có một bảng mật mã, và 1 bảng điện tử nhận biết dấu vân tay. Như vậy muốn vào bên trong căn phòng này, cần phải có mật mã cũng như dấu vân tay phù hợp.
-Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Commet nhất định cử cô đi.- Yi gật gù trong khi Rose vẫn đứng nhìn vào cánh cửa, chưa có ý định vào.- Chắc anh ấy biết chỉ có cô mới vào được đây.
-KyO cũng vào được nữa mà…- Rose lắc đầu.
-Cô còn nghĩ gì nữa mà không vào? Đừng nói cô quên mật khẩu nhé!- Yi tò mò.
-Không, tôi đã hỏi lại KyO để chắc lại là tôi không nhớ sai mật khẩu. Chính là mã hóa dưới dạng số của 15 nốt nhạc đầu tiên trong bản nhạc mà thầy Tagasi yêu thích nhất, bản “Yesterday” của The Beatle.
-Rắc rối thế sao?- Yi thốt lên sửng sốt.
-Đó là phong cách của thầy ấy mà.- Rose bật cười.
Nhưng cô vẫn còn có vẻ ngần ngại chưa muốn bước tới, dường như đang suy tính điều gì đó.
-Sao cô không mở nó đi?- Yi giục.
Rose sực tỉnh, bước lên và lần lượt bấm mã khóa. Sau khi cô ấn xong 15 chữ số, màn hình nhỏ phía trên sáng lên màu xanh, báo hiệu mã số đúng. Rồi cô đưa mắt nhìn sang bảng nhận dấu vân tay bên cạnh, ra chiều ngần ngại.
-Cô mau mở đi.- Yi hồi hộp giục, tiến lên định sờ vào cánh cửa.
-Đừng đụng vào nó, có điện đấy…- Rose quát lên.
Bàn tay Yi đã chạm đến nơi, không kịp rụt lại nữa, nhưng rồi cả hai ngẩn ra nhìn nhau.
-Sao cô nói nó có điện.- Yi tỏ vẻ không hiểu.
-Chắc chắn nó có điện, trừ phi nó ở trong tình trạng mở.
Rose cũng ngẩn ra, quên cả cái bảng mã hóa dấu vân tay. Chính KyO đã nhắc đi nhắc lại cho cô điều này, chỉ sợ những người đi cùng cô không biết thì nguy to. Điện được nối với cánh cửa này lên đến 10 kV. Đột nhiên như nghĩ ra, cô đẩy thử cánh cửa, nó nặng nề hé sang một bên.
-Nhìn này…- Rose giật mình kêu lên- Yi, mau giúp tôi đẩy nó ra.
Hai cô gái cùng gắng sức đẩy và cánh cửa nặng nề dần bị đẩy vào trong. Cả hai lách vào, cánh cửa dần dần khép lại sau lưng và giây lát sau, cả hai đã đứng trong bóng tối.
-Này, tại sao nó lại mở vậy? Cô hiểu nguyên tắc hoạt động của nó mà.
-À… theo nguyên tắc ở các trung tâm khác, thì sau khi cánh cửa khép lại nó sẽ tự động khóa. Trừ phi có người thay đổi lại chế độ, nghĩa là phải vào trong và khóa bằng một bảng điều khiển từ bên trong. Chính là nó.- Rose soi đèn về phía một bảng điều khiển sáng lấp lánh ở góc phòng.
Cả hai tiến đến nhìn một bảng điều khiển khổng lồ với đủ các công thức lập trình trên màn hình.
-Tôi không hiểu gì cả…- Yi nhún vai.- Ý cô là đã có người vào đây và thay đổi sao? Vậy thì người đó đã ra khỏi đây chưa? Còn bảng điều khiển này vận động thế nào?
-Tôi cũng không hiểu.- Rose cười.- Còn người thì có thể là ai đó dưới khu nghiên cứu, họ đang ở trong đây.
-Con tàu đâu?- Yi nhìn quanh, ngoài bảng điều khiển ra chẳng còn gì khác cả.
Rose soi đèn xuống nền, có một cánh cửa hầm ngay dưới chân hai người. Rose soi đèn lên bảng điều khiển và ấn một nút màu đỏ trên đó, cánh cửa hầm từ từ kéo lên, để lộ ra phía dưới một hành lang sâu hun hút với những bậc thang rộng.
-Ở dưới này sao?
-Phải, đường xuống khu nghiên cứu đấy.- Rose nhún vai- Cô xuống trước đi.
Cánh cửa hầm đã khép lại sau lưng hai cô gái, đường hầm dốc xuống phía dưới và chìm trong ánh sáng mờ mờ của điện ở hai bên. Nhìn một dây cáp treo ở bên tay phải, bên dưới là một đường ray, Yi thốt lên:
-Đường này là cho thang máy chạy à?
-Ừm…
-Vậy tại sao chúng ta không đi mà lại đi bộ thế này?
-Không sao. Tôi không nghĩ là nó xa lắm đâu. Có ai đó đang ở phía dưới vì cô thấy không hề có một thang máy nào ở trên. Có thể là những đồng nghiệp của thầy Tagasi.
-Tôi không hiểu tại sao người ta có thể đưa một con tàu xuống đây? Chẳng lẽ, có một cảng ngầm dưới này?
-Chính xác là như vậy.- Rose gật đầu, tiếng của hai người dù không lớn nhưng cũng vang khá xa.
-Như vậy thì quả thật rất tốn kém để xây dựng những trung tâm như thế này.
-Vì bảo mật mà.- Rose nhún vai đáp.
Lúc này hai người đã đi sâu xuống chừng 100m và con đường bắt đầu rộng ra. Đi xuống thêm khoảng 15 bậc thang thì một khoảng rộng lớn hiện ra trước mắt hai người, ngổn ngang máy móc nhưng hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người. Yi đưa mắt nhìn sang Rose như dò hỏi. Chiếc thang máy nằm ở cuối đường ray im lìm.
-Sao tự nhiên thấy im lìm đến đáng sợ vậy?- Yi rùng mình vì cái lạnh ở phía dưới lòng đất.
Rose hướng về phía bóng đen to lớn trước mặt và chỉ:
- Con tàu kia kìa. Chúng ta lên xem nó nào…
-Nhưng ở đây không có ai. Tôi tưởng phải có người ở dưới này?
-Có thể họ ở trên con tàu.- Rose tiến về phía con tàu một cách chậm rãi.
Yi bước theo cô. Vẻ tĩnh lặng ở dưới này làm Yi có một linh cảm gì đó không được ổn cho lắm, nhưng cô không biết đó là gì.
Con tàu Taurus nằm im lìm trong bóng tối, trên một hồ nước rộng lớn. Yi cũng không ước chừng được nó rộng lớn bao nhiêu vì phía sau tối om. Nhưng đột nhiên, cô kêu lên:
-Con tàu đang khởi động này.
Rose giật mình thoát khỏi suy nghĩ, kêu lên:
-Lên tàu xem sao? Có khi nào có người đang chạy thử.
Rồi nhanh như cắt, Rose chạy lên tàu theo chiếc thang vẫn đang dựng sẵn ở mép tàu. Hai người lên đến nơi, Rose nói với Yi:
-Cô vào khoang lái bên trong thân tàu xem có ai không, tôi lên khoang lái bên trên.
-OK…- Yi gật đầu rồi đi về phía khoang lái bên phía tay phải trong khi Rose leo thoăn thoắt theo đường tắt lên khoang trên.
Con tàu vẫn kêu ì ì, như thể nó có thể chạy bất cứ lúc nào. Thân tàu dài nên cô đi mãi mới đến đầu khoang lái. Điện bên trong khoang sáng, qua lớp kính mờ cô có thể thấy một người đàn ông trẻ ở bên trong. Có vẻ như anh ta đang khá chăm chú với bảng điều khiển bên trong nên không nhìn thấy cô. Cửa khóa từ bên trong, Yi gõ thế nào anh ta cũng không chú ý gì đến. Mãi vài phút sau, anh ta ngẩng đầu lên, Yi sững người trong vài giây. Đó là một anh chàng rất đẹp trai, đôi mắt sau chiếc kính cận hơi nheo lại, nhìn chăm chú vào cô khiến Yi hơi lúng túng.
Người con trai nhìn cô giây lát rồi đi ra mở cửa, bước ra nhìn cô. Anh ta là người châu Á, có vài nét quen quen nhưng Yi không thể nói được cảm giác quen quen đó là như thế nào?
-Chào cô… Cô là ai vậy?- Anh ta bình thản hỏi.
Yi vẫn không dám tin là những cơ sở này có thể có những người trẻ như thế.
-Chào anh.- Cô đưa tay ra bắt- Chúng tôi đến từ trung tâm quân sự ở Tokyo.
-Vậy sao? Sao tôi lại chưa gặp cô bao giờ nhỉ?
-À, tôi mới đến đó, trước đây tôi là đặc vụ ở Hồng Kông. Tên tôi là Lâm Tịch Dương…
Người con trai im lặng như để khắc cái tên đó vào trong đầu.
-Anh là kĩ sư ở đây sao?
-Không… Nhưng cô đến đây làm gì? Tại sao cô vào được đây?- Anh ta ngạc nhiên hỏi.
- Commet nói tôi và Rose đến đây lấy con tàu này.
-Rose…- Anh ta biến sắc giật mình nhắc lại- Cô ta ở đâu?
Yi ngạc nhiên với thái độ đó. Không hẳn anh ta ra vẻ lo lắng, nhưng đó là nét mặt mà Yi biết là không ổn.
-Anh là ai?- Cô lùi lại cảnh giác.
-Tôi tất nhiên không phải là người ở đây. Chỉ là chúng tôi đến đây mượn tạm con tàu này.- Anh ta lại trở lại vẻ thản nhiên, nhìn cô.
-Mượn tạm? Theo lệnh của ai? Anh có biết nơi đây là đâu không? Anh không phải người ở đây tại sao lại vào được trong này?
-Cô đến từ G6 đúng không? Ngoài Rose và cô ra còn ai đến đây không? KyO chẳng hạn?
-Không… Nhưng anh là ai?- Yi hỏi lại.
Đúng lúc ấy cô giật mình vì nghe thấy tiếng súng ở phía trên. Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã nghe anh ta rít lên:
-Rose… Chết tiệt thật…
-Anh đừng hòng đi.- Yi quát lên khi anh ta định chạy qua cô, lập tức cô tung ra một cú đáp cao chân đầy uy lực.
Bị bất ngờ vì cú đá đó, người thanh niên không kịp tránh nên vẫn bị mũi giầy của cô sượt qua má. Anh ta bật lùi lại, đưa tay sờ lên má, nhìn cô vẻ bực bội:
-Võ thuật Trung Hoa…
-Anh cũng biết không ít nhỉ? Nếu tôi đoán không lầm thì anh cũng là người Trung Quốc.
-Thì sao, tránh ra, tôi không muốn làm cô bị thương…- Anh ta giận dữ quát.
-Đừng hòng… Các anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Ai ra lệnh cho các anh đến lấy con tàu này?
-Cô hỏi quá nhiều đấy…- Anh ta hừ giọng.
Hai người lập tức lao vào nhau với những đòn đánh đẹp mắt. Người này không hề kém cạnh Yi chút nào, anh ta còn có chiều nhường nhịn cô. Nhưng Yi thì không hề nương tay, linh cảm báo cho cô biết rằng anh ta còn có đồng bọn ở bên trên, mà tiếng súng vừa rồi không biết là của Rose hay của người phe anh ta. Có nổ súng, ắt những người này không phải cùng phe với cô.
.
.
.
.
Lại nói về Rose, sau khi trèo lên khoang lái phía trên, cũng là vọng quan sát của tàu, cô nhận ra một bóng người đang ở bên trong. Ở vị trí đó, có lẽ người bên trong đã nhìn thấy cô và Yi từ lúc hai người ở phía dưới. Người đó tắt phụt điện và bước ra đối diện với cô.
Dưới ánh sáng mờ mờ, người đó có thể rõ ràng nhận ra là một cô gái. Cô gái có vóc dáng giống Rose, có chiều cao cũng ngang cô, tóc dài buộc cao, một chiếc mũ lưỡi trai đen che sụp cả mắt. Nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm nữ đặc vụ số một của G6 giật mình.
Đó chính là người đã ám sát cô ở Tokyo dạo trước, cũng là người được nhận định có mặt ở Mỹ cách đây không lâu và can thiệp vào vụ cứu thoát McHaw. Ánh mắt cô ta dưới chiếc mũ sáng và sắc khiến Rose rùng mình.
-Là cô?- Cô lẩm bẩm và tay lần tìm khẩu súng ngắn.
-Phải, là tôi. Cô hẳn đã đoán ra tôi rồi…- Giọng đáp lại lạnh lùng.
-Cô đã không chết?
-Tôi làm sao có thể chết dễ dàng vậy được. Thế nào? Vui chứ?- Người đó nhếch mép hỏi.
-Giờ thì tôi đã hiểu tại sao có người có thể lọt vào đây. Nhưng cô đã quá sai sót khi không khóa trái cửa lại. Tôi nghĩ đã đến lúc cô biến khỏi thế giới này rồi. Tôi biết anh ấy quá nhân nghĩa nên mới không nỡ xuống tay với cô. Nhưng đến đây là hết rồi.- Rose bất ngờ giơ súng lên, tay đặt sẵn lên cò súng.
Khoảng cách giữa hai người đủ xa để cô đảm bảo người đối diện không thể bất ngờ tấn công cô.
Cô gái vẫn đứng nguyên ở vị trí đó, thậm chí còn không biến sắc trước họng súng đen ngòm đối diện.
-Tôi cố tình để cửa cho cô vào đấy chứ?- Cô gái nhếch miệng cười ngạo nghễ, dường như cô ta sung sướng với việc mọi thứ đều đi theo dự đoán của mình.- Không phải hắn nương tay với tôi, mà cô biết vốn dĩ hắn không giết được tôi. Cô là người tình của hắn mà cô vẫn không hiểu hắn chút nào sao?
-Tôi cấm cô xúc phạm đến anh ấy.- N.R quắc mắt giận dữ, dường như không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Chỉ chờ đến lúc Rose mất bình tĩnh, đối phương bất ngờ rút súng và nhả đạn về phía cô rất nhanh. Viên đạn găm trúng vai phải làm Rose phải buông súng xuống. Nhanh như cắt, cô ta lướt tới, đá tung khẩu súng trên tay cô xuống sàn. Không hề nao núng, Rose tung người lên trả đòn, mặc kệ áu bắt đầu loang lổ trên áo và cánh tay thì đau như cắt. Cách đây nửa tháng, cô ta đã tặng cho cô một viên đạn bên vai trái, bây giờ lại bắn trúng vai phải của cô.
Nhưng không thể đấu lại khi một người trên tay là một khẩu súng, còn mình lại không có vũ khí gì và đang bị thương. Giơ súng về phía Rose, cô gái kia đá bay khẩu súng ra khỏi sàn, khiến nó rơi tõm xuống nước, cô ta nói tiếp:
-Cô rất giỏi, nhưng có lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi. Dù sao cũng thật đáng ngạc nhiên là cô có thể đi xa được đến thế này. Tôi đã cảnh cáo cô không phải chỉ một lần, nhưng cô không nghe…
-Anh ấy sẽ không tha cho cô…- Rose cười khẩy, vẻ mặt không một chút sợ hãi.
-Có sao đâu.- Cô ta nhún vai thản nhiên- Tôi không nghĩ chúng tôi có ngày nhìn nhau như những người bạn nữa rồi. Và cái giá đầu tiên anh ta phải trả chính là nhận được cái xác của cô.
-Đừng mơ…-Rose bất thần phi dao về phía cô ta.
Con dao nhỏ mà Rose luôn mang bên mình lao vun vút trong không khí khiến đối phương giật mình, chỉ có cách ngả người về đằng sau như một vận động viên uốn dẻo để tránh.
Tranh thủ cơ hội đó, Rose lao về phía khoang tàu và buông mình xuống nước. Cô biết không thể cứu vãn được tình hình khi mà cô hiểu rõ người đối diện với mình là ai, đây là cách duy nhất để thoát.
Cô gái “hừ” một tiếng nhìn xuống mặt nước đen ngòm, rồi phóng qua lan can cao hơn 2m, nhảy xuống phía sau Yi, lúc này đang đánh ngang sức với đối thủ của mình.
Hành lang tàu hẹp nên Yi không thể tự do tung những cú đá cao hết tầm, làm cho uy lực của chúng vì thế cũng giảm đi nhiều. Đột nhiên cô thấy một bóng đen tung mình xuống từ khoang tàu phía trên, rơi qua khoảng không và tõm xuống biển. Cô chỉ kịp hét tên Rose và chợt thấy nhói đau ở gáy. Thì ra cô gái kia đã ở phía sau Yi từ lúc nào, giơ tay đánh vào gáy cô làm cô bất tỉnh tại chỗ. Đỡ lấy cô gái và đưa cho anh chàng đeo kính, cô ta “hừ” một lần nữa vẻ trách móc:
-Chưa đến lúc nương tay đâu.
Anh chàng nhìn xuống mặt nước nơi Rose vừa nhảy xuống, băn khoăn:
-Rose… Cô ta…?
-Chưa chết được đâu…- Đồng bọn của anh ta ngắt lời.
-Còn cô gái này thì sao?
-Cô ấy tên Lâm Tịch Dương đúng không?
-Đúng vậy.
-Có lẽ để cô ấy ở lại sẽ an toàn hơn…- Cô gái thở dài.
-Nhưng cô ta chính là người trong lời sấm truyền đó. Cô ta có đôi mắt 2 màu chứ?
-Có lẽ có…
-Có lẽ có là sao?
-Không phải lúc nói chuyện. Đem cô ấy xuống dưới kia đi, chúng ta mau rời khỏi đây trước khi cô ta gọi được người, dù sao cũng không thể gặp Commet hay KyO lúc này.- Cô gái nhìn xuống phía dưới cảnh giác tìm kiếm Rose nhưng mặt nước lúc này không một chút động tĩnh.
Không tìm nữa, cô ta bước vào khoang tàu và bắt đầu vận hành, điều khiển con tàu cho chìm dần xuống nước. Nó sẽ theo cửa hầm ở phía dưới hồ nước này thoát ra biển, đó mới là mục đích của chuyến đi này.