Jimin sẹcxy là vampire

{chap3}:♡Anh em cãi nhau◇

~Đã gần 7 giờ,mặt trời nhô cao đón ngày mới,sương mù đã tan dần nhường cho không khí ấm áp của mùa hạ hôm nay là ngày đẹp trời.Riêng hai con người trên chiếc xe RRS lại càm ràm càm ràm....Hobie đưa mái tóc nhuộm màu cam của cậu xoay trái xoay phải rồi nhận ra điều bất thường,cậu dừng xe lại quay xuống hỏi em trai:

"-Ủa lạ nhỉ rõ ràng ở đây có một thị trấn mà ta???"

Kookie buông điên thoại xuống nhìn anh,khoanh tay thẳng thừng

"-Anh chạy sai đường rồi"

"-Không thể nào,con đường này sai rồi"(biện minh vô lý:^)

"-Tại anh chạy sai đường thì có"-kookie chau mày.

"-Không đâu,anh mài xác định phương hướng tốt lắm nha"-vỗ ngực

"-Haizz..."kookie không thèm nói nữa"

Bỗng điện thoại kookie reo lên,một cuộc gọi video tới,cậu bắt máy ngay khi thấy tên người gọi.

"-Oh! anh V"-cậu cười rạng rỡ.

"-Sao anh gọi cho em vậy?"

Trên màn hình điện thoại chat video là một người thanh niên mặc áo sơ mi c

,đeo cà vạt xanh đậm chấm bi.Đeo kính cận màu đen.Khung cảnh ngoài sau có rất nhiều người bận rộn với máy tính,tài liệu là đang ở công sở.

Khuôn mặt người chat với kookie rất đẹp trai,cằm v-live toát vẻ lanh lợi lạnh lùng nhưng cũng có chút dịu dàng, cất giọng trầm ấm

"-Anh nhớ em"

Kookie ngượng cười đưa ngón tay trỏ quẹt nhẹ lên vành môi như giấu diếm nụ cười ấy,nhưng ánh mắt sắc sảo của V kịp nhìn thấy mọi thứ.

"-Em ngượng gì chứ,em cười rất đẹp mà,anh thích hai cái răng thỏ của em đấy"

"-Anh này.."

.....

Hai người trò chuyện để người kia lặng thinh,xem họ thả thính nhau.Tội cho cái bóng đèn ấy...

"-Hyung không làm việc ạ?"

"-Anh đang làm đó chứ vì anh nhớ em nên anh gọi thôi,em đang quay hình hay sao"

kookie lắc đầu

"-Dạ chưa ạ,em đang ở nơi quay mv mới nhưng giờ..."-cậu ngập ngừng.

"-Giơ sao?có chuyện gì hả em?"

"-không,không có gì đâu anh em có việc rồi bye anh nhé"

"À,vậy thôi anh quay lại làm việc nhé trưởng phòng mới gọi anh,chúc em quay hình tốt nhé"

"-Dạ"

"-Cố lên nha bé thỏ của anh hì hì"

Cúp máy.Cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi nhưng nó làm kookie cảm thấy vui.

Kookie cười,nhìn mỗi điện thoại cậu đã quên sự hiện diện của ai đó.Cậu thở phù một hơi giọng người kia giờ mới vang lên

"-Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ,m quên anh m rồi còn gì"

kookie bực mình

"-Anh kì quá à,em nói chuyện có chút xíu mà anh canh em như canh vợ anh vậy,anh ghen à?"

Hobie chợt nhận ra nãy giờ ra là cậu ghen , giãy nãy chối

"-Cái gì ai thèm ghen cơ chứ,anh là quản lí có trách nhiệm quản lí em,là người nhà bảo vệ em..anh anh.."

"-Thôi mà,được rồi anh xem tóc màu cam của anh bốc hỏa chuyển sang đỏ lè rồi kia kìa..hihi"

Hobie mím môi.

Cậu đành rút điện thoại ra,bấm một số trong máy rồi gọi.

(Băt máy)

"-Alo đạo diễn Chang ạ"

Tiếng ông đạo diễn mằng xa xa vào tai hobie

"-Các cậu đang ở đâu vậy hả cả đoàn đang ở thị trấn chờ các cậu này coni các cậu đi long nhong la cà ở đâu vậy???!!!"

"-Đ..đạo diễn à chúng em đang ở chân núi Kyungsoo mà có thấy cái thị trấn nào đâu???"

"-Cái gì?núi Kyungsoo? tôi nói với cậu núi kungsoo m...Tút"

"-Ớ! đạo diễn Chang!đạo diễn Chang!"

"-Có chuyện gì vậy anh?"

Hobie quay xuống tỏ vẻ có lỗi

"-Em trai yêu quý của anh..anh lộn đường rồi,không phải núi Kyungsoo mà là Kungsoo"

"-Ôi trời ơi"-kookie muốn xỉu với người quản lí của mình.

"-Để anh gọi lại"(cuời để lấy hên)

TÚT..TÚT..TÚT..

"-Sao giờ mất sóng rồi cà???"

Kookie không thể chờ người anh đang làm việc cậu lấy điện thoại ra...kết quả cũng như hobie"

"-Quái lạ?khi nãy em và V huyng còn nói chuyện,quay video được mà"

Hobie run cầm cập.

"-Không lẽ ở đây có ma,ma đang ám tụi mình hả ta.."

"-Ma cái gì mà ma đang nắng chanh chang thế này lấy đâu ra mà ma với cỏ chứ"

Không những điện thoại mất tín hiệu mà ứng dụng bản đồ cũng loạn xạ cả lên không thể nào xác định được vị trí.Đành tiếp tục chạy xe tìm người hỏi nhưng xui xẻo thay đang chạy thì bỗng dưng nổ lốp

Kookie và hobie ra khỏi xe,hobie la làng:

"-Trời ơii! hết phiên cái con thoại lại tới lượt cái lốp xe sao xui xẻo quá vậy nè trời.Kookie anh hai có lỗi với em,anh xin lỗi TT hic hic"

"-Được rồi không phải lỗi tại anh đâu chuyện này là do xui rủi thôi,không ai cản được mà"

"-Thât không.."

"-Thật.lỗi do em một phần không chú tâm vào công việc em xin lỗi"

"-Ừm..ừm"

Kookie ngó nhìn xung quanh,cậu thấy con đường bậc thang dẫn lên núi

"-Hyung! anh nhìn kìa,bên kia có con đường mòn dẫn lên đấy,chắc trên đó sẽ có vài người dân sinh sống.Mau,anh phụ em đẩy xe vào lề đi"

"-Ừ ừ"-Hobie chỉ còn biết làm theo.

Họ đẩy xe vào lề,lấy những cành cây to lớn do tối qua mưa bão làm rớt xuống,rợp lên xe.Kookie phủi tay:

"-Rồi,đi thôi"

Hobie ngẩn người hỏi cậu

"-Đi đâu"

"-Đi lên đó"-kookie chỉ

"-Đi thật hở em???Hay chúng ta ngồi yên trong xe chờ nguời tới đi.."

"-Ở đây có nước chịu đói thôi anh ạ mặt trời lên cao rồi,từ lúc đi đến đây tới bây giờ em không thấy một phương tiện nào hay người nào đi ngang qua đây cả.Chờ cũng vô dụng thôi"

"-Ừ ha"

Kooie tiếp

"-Nếu đi lên trên đó có thể có trái cây ăn tạm,may mắn chúng ta bắt được sóng gọi người tới giúp hoặc gặp những người sinh sống trên đó nhờ họ giúp đỡ"

Đúng là người can đảm,gặp chuyện không may đều bình tĩnh sáng suốt nghĩ cách

"-Woa em suy luận hay đó...Nhưng mà lỡ trên đó có thú dữ tấn công hay có gì đó sao"

"-Có gì là sao anh?"

"-Là gì đó không thuộc thế giới này!"

"-Anh tưởng tượng cho lắm đi rồi tự mình hù mình.Anh không đi thì để em đi một mình vậy."-nói rồi kookie đi nhanh lên con đường mòn.

"-Nè! m nỡ bỏ anh m nơi đây một mình hả nè. (rột rột)-bụng đói meo.

"-CHỜ ANH VỚI!"

ooO-end chap 3-Ooo