~Tiếng gọi vang vọng khắp khu rừng lạnh lẽo và âm u .
Chạy,chạy mãi không biết chạy bao lâu nhưng đã xa lắm rồi vẫn..không có ai.Hobie Khan cả cổ rồi cái lạnh khu rừng lại hành cậu lạnh thấu xương
Tay chân rã rời,cậu tuyệt vọng.Cảm giác đánh mất đi một người thân,em trai cậu lại ùa về.
Hobie khụy xuống ôm đầu khóc nức nở và không ngừng trách bản thân"-Anh biết lỗi rồi..tất cả là tại anh..em mau xuất hiện đi mà..hức..hức.."(Tiếng hỗn loạn của đám đông,tiếng la hét thất thanh tiếng khóc tiếng lửa cháy mạnh hòa vào nhau tạo thành một thảm kịch
Hobie ngước nhìn,
Một ngôi làng đang bốc cháy,con người xô bồ đạp lẫn lên nhau mà tìm đường thoát nạn..Kia là,là một cậu bé ước chừng 5,6 tuổi mái tóc vàng khuôn mặt lấm lem,hai dòng nước mắt chảy dài nhìn chăm chăm về hobie,vươn tay,giọng khản đặc"-Anh hai cứu em với!lửa cháy lớn quá cứu em với huhuhu!"Lửa cháy xung quanh cậu bé cứ bập bùng lên nhau kiên cố.Tựa con quái vật hung dữ chực chờ nuốt chửng cậu bé tội nghiệp mà nó chiếm giữ.Hobie từ từ đứng dậy,cũng vươn tay về phía cậu bé"-Hyeon...đừng sợ anh sẽ đến cứu em đây"Từng bước từng bước bước đến cậu bé.Nhưng càng đến gần cậu bé như càng bị đẩy xa. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là hobie có thể nắm chắc lấy tay cậu bé,đã gần được rồi
Chợt giọng kookie vang lên"-Anh!mau tìm em,nhanh lên"Hobie bừng tỉnh,bàn tay chỉ vơ được không khí.Hobie ngước xuống chao đảo đứng không vững ngồi phịchh xuống.Tim đập từng hồi,người run cầm cập vì dưới đó là vực sâu chỉ cần tiến thêm chút nữa là hobie lao xuống vực ngay.
Cậu dụi mắt không tin vào chính mình không biết mình đã ra bìa rừng vào lúc nào và tại sao lại đến được đâyChỉ nhớ rõ rằng giọng nói ấm áp của kookie đã cứu sống cậuHobie đành nuốt nước bọt ngen ở cổ,vui buồn lẫn lộn cậu buộc miệng cười"-Kookie em cứu sống anh rồi...Cảm ơn em"Chợt những ánh mắt đỏ ngầu lóe lên phía sau cậu,hobie lạnh sống lưng quay đầu xuống nhìn...end