Kamigami no sekai.

Chương 32: Tuyệt vọng (4).

[SPOILER="Chương 32: Tuyệt vọng (4)."][ Kamigami no sekai.

Tác giả: Takahashi Yoshiko.

Thể loại: hành động, viễn tưởng.

Tình trạng sáng tác: đang sáng tác.

Độ tuổi: 16 tuổi trở lên.

Chương 32: Tuyệt vọng (4).

Lưỡi thép mỏng màu xanh lam ngay lập tức rơi khỏi tay anh ta.

Tiếp theo đó là những âm thanh ngắn ngủi và dần nhỏ đi ở những tiếng còn lại do thanh kim loại tác động lên mặt đất. Từ phần cổ tay trở xuống mất hết cảm giác, gập ngược ra sau theo chiều trọng lực khi đang ngửa bàn tay.

Shin ôm chặt lấy hai cổ tay mình trước lồng ngực, hai chân khụy xuống và khom người lại. Cơn đau đớn tột độ cứ như đang thúc đẩy anh ta gào lên một tiếng lớn nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.

Rin đưa tay về phía với vẻ mặt lo lắng nhưng thay vì đón nhận sự quan tâm đó thì anh ta lại hất mạnh trước kia nó kịp chạm vào cơ thể anh ta.

- Đã nói rồi. Tôi không sao.

Rin lấy tay còn lại nắm chặt bàn tay vừa mới bị anh ta hất rồi ôm chặt trước ngực.

- Nhưng mà...

- Tôi không sao. Đừng để tôi nhắc lại điều này thêm một lần nào nữa.

Giọng nói đanh thép cứ như đang đóng thẳng xuống cơ thể mềm yếu kia, khiến câu nói của Rin bị ngắt ngay lập tức.

Rin thực sự lo lắng cho anh ta, thử hỏi xem khi nhìn thấy hai cổ tay đó... Ai có thể nói nó không sao được chứ! Kể cả khi Shin đã dùng nó để hất mạnh tay cô ấy, lo sợ nó sẽ bị tổn thương mà không bao giờ suy nghĩ cho bản thân mình. Xương bên trong bị vỡ vụn, khiến những mảnh vỡ đâm ra khỏi lớp da khiến máu tuôn ra từ chỗ vết thương.

Hiềm nỗi, cái tính ương bướng đó lại không thích ai xen vào chuyện của mình.

Sử dụng một chút cảm giác còn lại từ hai bộ phận gần như tàn phế đó. Shin lần lượt bóp chặt hai cổ tay và "nắn" nó lại, khiến những tiếng rắc ngắn ngủi liên tục phát ra từ chỗ khớp xương gần như bị dập nát, những mảnh cốt còn đâm vào bàn tay khiến nó rách ra.

Kết thúc là một âm thanh lớn từ khớp nối và máu tuôn ra từ vết thương rồi sau đó chậm lại. Cổ tay anh ta trở lại với hình dạng vốn có. Cuối cùng, Shin xoay nhẹ cổ tay để kiểm tra lần cuối vết thương của mình.

Có vẻ như mọi thứ đã ổn. Anh ta nhìn vào cổ tay khi nó đang cử động.

"Cổ tay mình... Không biết có thể cầm cự được bao lâu nữa."

Cho tới bây giờ, sau chỉnh sửa lại một chút, anh ta vẫn chưa thấy một tiếng động nào cả hay những cơn đau từ chỗ vết thương, nếu có chỉ là những cơn đau ngoài da do những mảnh cốt đâm vào.

Nỗi lo lắng của Rin cũng giảm đi được phần nào khi nhìn cổ tay của anh ta.

"Cầu mong mọi chuyện sẽ ổn."

- Gyyyuuuuuaaaaaaahhhhhhh!!!!!!!!

Một con Fumetsu bước ra từ đàn của nó, di chuyển tới bên cạnh con "quá cỡ" (nói thẳng ra là béo) đang dính chặt với mặt đất. Có thể nói con mới bước ra là con mạnh nhất trong đàn, chỉ cần nhìn khối cơ trên cơ thể nó thì có thể hiểu được, cao khoảng 3 m và cũng là chiều cao tối đa của bọn nó trong lúc này.

Con Fumetsu đó đặt tay lên đầu con đang bị mắc kẹt rồi nhấc bổng cơ thể đó lên, để lại một cái lỗ lớn trên mặt đất, nhìn sơ thôi, cơ thể quá cỡ đó ước chừng cũng phải 300 kg, mà nó dễ dàng nhấc bổng... Chỉ bằng một tay.

- Thứ sức mạnh quái quỷ gì thế kia.

Cả hai người họ hướng mắt về nó. Thật sự một khi chiến đấu với bọn nó thì cũng không quá nỗi phải ngạc nhiên khi trông thấy những cá thể biến dị như thế này.

Con Fumetsu thả thứ nó đang cầm trên tay xuống, ngay bên cạnh cái hố mới tạo ra, khiến mặt đất chuyển động nhẹ cùng với một phần đất cát được lấp sang bên kia. Sức nặng của chính mình khiến nó ngồi bệt xuống trong chốc lát mới có thể đứng lên được.

Cơ thể họ co cứng lại, không thể thực hiện bất cứ hành động nào cả, nếu có chỉ là những âm thanh run lẩy bẩy của cơ thể, cho tới khi giọng nói đanh thép đó tiếp tục.

- Chúng ta câu giờ đủ rồi... Nếu còn ở đây thêm nữa...

Nhiệm vụ của họ là câu đủ thời gian để cho mọi người chạy thoát rồi sau đó rời khỏi đây.

- Ukm! Chắc nãy giờ họ cũng đi xa rồi nhỉ?

Họ không hề nghĩ mình có khả năng đánh bại chúng, nhưng vẫn phải cố gồng mình để lao vào thứ nguy hiểm ấy, kể cả chính phủ cũng phải đích thân điều quân cảnh vệ, những người tưởng chừng như sẽ không bao giờ ra khỏi hoàng cung. Họ không thể thắng được chúng, điều này đã được xác nhận khi quan sát qua đôi mắt phàm nhân này, nhưng cầm chân chúng, họ có thể làm được với lại Shin và Rin cũng là một trong những người có thể lấy thông tin từ phía chúng.

- Với lại vẫn còn một số thông tin cần cung cấp.

- Vậy còn phòng tuyến thì sao. Chính quyền định cản chúng tràn vô bằng cách nào.

- Không biết. Mấy chuyện đó tôi cũng không quan tâm. Nếu họ nói vậy thì chắc là có cách.

Mặc dù làm việc trong cốt lõi của chính phủ nhưng thật sự cho đến bây giờ họ vẫn chưa biết kế hoạch của chính phủ là gì.

Với một số kế hoạch đặc biệt, thông tin tuyệt mật, chỉ có một số chỉ huy cấp cao mới có quyền nắm giữ và điều chỉnh nó tùy theo diễn biến xảy ra.

Có lẽ kế hoạch này, thông tin về phòng tuyến phía bác và cách ngăn cản chúng, cũng là thông tin tuyệt mật của chính phủ.

Và một chút thông tin mà họ biết được có lẽ là do bị rò rỉ ra bên ngoài. Hoặc cũng có thể chỉ là một lời trấn an tinh thần cho toàn bộ người dân trên lục địa này.

Không phải nghi vấn trên là không có cơ sở, thử hỏi nếu có cách thì ít nhiều cũng phải thông báo cho người dân để họ nắm bắt hoặc có thể "bảo vệ" nó một cách dễ dàng hơn. Đến lúc này rồi mà còn sợ thông tin bị rò rỉ sao?

Shin cúi xuống và nhặt lưỡi thép đó lên, lấy chiếc khăn lau nhẹ phần lưỡi kiếm rồi tra vào vỏ.

- Nói thật. Cái chính quyền thối nát này vẫn chưa đủ khả năng cho tôi tin tưởng.

- Sao anh lại nói thế. Không phải họ đang làm rất tốt đó sao?

- Thôi kệ đi. Coi như tôi chưa nói gì.

- Gyyyuuuaaahhhh!!!

Bỗng nhiên có một tiếng gầm lớn từ bọn nó, khiến họ giật mình hướng mắt về nguồn âm.

- Gyyyuuuuuaaaaahhh!!!

Một lần nữa âm thanh đó lại vang lên nhưng trước mặt họ vẫn không hề có con nào đang mở miệng ra để tạo ra âm thanh đó cả. Nếu nghe kĩ hơn, âm có vẻ mỏng hơn những âm thanh trước đó và hình như nguồn âm là một con nào đó trong đàn.

Sau tiếng gầm đó vài giây, toàn bộ con Fumetsu hướng mắt về vị trí sâu trong đàn. Nếu chúng đang xếp thành một hình tròn, thì thứ mà chúng hướng mắt tới chính là trung tâm của nó. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì chúng sẽ không bao giờ tạo nên một hình tròn hoàn thiện, chúng sẽ di chuyển giống như những sinh vật có tập tính bầy đàn.

Nói gì thì nói, cái họ nhìn thấy trước đôi mắt phàm tục của mình chỉ là một "bức tường" Fumetsu mà hai bên đang đối nhau bằng ánh mắt, hướng vào trung tâm ở sâu bên trong bức tường.

Cuối cùng bọn chúng tản dần sang hai bên trước khi tiếng gầm đó vang lên một lần nữa.

- Gyyyyuuuaaahhh!!!

Một con Fumetsu cao chừng 3 m với thân hình khác hẳn hoàn toàn hai con trước đó. Nếu nhìn kỹ thì nó chả khác gì bộ một xương khô được khoác lên lớp da mỏng bên ngoài cả. Những xương sườn chằng chịt nhưng vẫn có những lỗ hổng để lớp da lõm vào trong. Phần bụng hóp vào gần một nửa nếu so sánh từ ngực đến những đốt sống phía sau, không biết nơi đó chứa cái quái gì nữa. Tứ chi thì được tối đa hóa hết mức có thể mà không độ đẽo thêm bất cứ phụ kiện nào, nguyên bản thì chỉ có da và xương.

Nó đi tới phía trước theo đúng kiểu dáng người "bị suy dinh dưỡng" theo đúng nghĩa đen, chỉ có một từ có thể diễn tả được thôi, "tật". Nhìn nó không đáng sợ gì cả mà theo thiên hướng tội nghiệp hơn, thêm cả khuôn mặt như mấy ông lão U 80 với đặc trưng là cái đầu hói và lẻ tẻ vài cọng tóc bạc.

Mỗi con đều có một cơ thể riêng và tất nhiên là sẽ có những lợi thế khác nhau, nên cũng không thể nói con nào mạnh hơn được, nhưng với ba con đó thì... Có thể là con đầu đàn, cũng không chắc lắm, nếu chúng có tập tính bầy đàn thì ắt hẳn phải có những con vượt trội. Hoặc cũng có thể chúng đi theo bầy chỉ là ngẫu nhiên.

Bây giờ cơ thể họ cũng đã ổn, không còn run rẩy hay nhịp tim nhanh như trước đó nữa, những hành động dứt khoát. Chỉ cần "giết" chúng lần này nữa thôi, trong khoảng thời gian tái tạo, họ sẽ rời khỏi đây, với lại vết thương của Shin, nên không thể cầm cự lâu được nữa.

Cắt chúng ra thành từng mảnh là chuyện hết sức dễ dàng đối với thực lực của họ. Có lẽ bởi thế nên họ cũng nhận ra, tuy rằng không phải chiến thắng thực sự.

Nhưng còn vết thương của Shin, có thể sẽ ảnh hưởng nhiều đến đường kiếm của anh ta. Rin đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, cô ấy đã sẵn sàng chiến đấu thêm cả phần người đồng đội của mình.

"Không sao. Không sao. Dễ mà."

Shin rút lưỡi thép xanh ra khỏi vỏ rồi xoay nó cầm ngược, để xuôi theo tay phải, bên cầm kiếm.

Như một hình ảnh phản chiếu, Rin cũng nhanh chóng làm những hành động tương tự, nhưng thay vào đó, cô cầm kiếm bằng tay trái.

- Kết thúc thôi.

Cả hai rút thanh kiếm thứ hai của mình cùng một lúc cầm thuận theo chiều thông thường ở bên tay còn lại rồi hạ thấp trọng tâm xuống. Đưa lưỡi thép bên tay nghịch duỗi thẳng ra, xoay người đưa về sau theo chiều cánh tay đó. Tay còn lại để chắn trước mặt.

- Lâu rồi cũng chưa chiến đấu với cô nên có thể sẽ không được tốt lắm.

- Anh nghĩ có mình anh thôi hả? Tôi cũng có khác gì đâu.

- Cũng lâu rồi nhỉ? (Rin).

- Ờ. (Shin).

Đây là phong cách chiến đấu của hai người họ, như một bản sao của chính mình trong gương, họ sẽ bù đắp khuyết điểm của người còn lại.

Con Fumetsu khô lâu lao tới chỗ họ từ giữa đàn. Vì cơ thể không mấy nặng kí nên mỗi một sải chân có thể khiến nó di chuyển xa hơn những con còn lại, tới một khoảng cách hơn gấp rưỡi chiều dài cơ thể (1.5). Nó dùng sức bật của đôi chân khi đang co lại, kết hợp với lực quán tính, bay trên không không lâu rồi đạp mạnh chân lao tới, đưa hai tay tóm lấy hai người họ.

Đợi khi khoảng cách từ cơ thể tới lòng bàn tay đang mở khoảng vài chục xenti. Shin và Rin nhảy lên không một khoảng ngắn rồi đạp chân về phía sau.

[Bộ pháp].

Cứ như có một bức tường vô hình ở phía sau. Họ đạp mạnh lên nó tạo ra một lớp sương màu trắng xung quanh đế dày màu đen tuyền rồi tan biến ngay lập tức. Giống như khi ta đạp lên một nền cát, sẽ có một làn sương mỏng ngay sau đó do cát bay lên không trung, mặt phẳng đó cũng vậy, chỉ thay vào đó là không khí thôi.

Họ xoay người theo chiều tay thuận của mình.

Như hai lưỡi dao đang xoay tròn. Cánh tay của nó đứt ra thành từng khúc khi đang cố gắng xuyên qua. Hai chi trước bị cắt ngọt cho đến phần vai.

Kết thúc hai đường kiếm ở gót chân sau rồi tiếp đất. Cuối cùng, họ bật ngược ra sau, xoay người một lần nữa rồi lướt dọc trở lên đối với cơ thể đang sải dài trên không trung, mọi thứ đi qua đều bị cắt thành từng khúc nhỏ, quỹ đạo đường kiếm được vạch ra là những vệt sáng dạng xoắn xuyên suốt cơ thể con Fumetsu kia. Cơ thể nó gần như giữ được nguyên vẹn khi đang ở trên không ít lâu sau đó tách ra thành từng mảnh khi hai người họ vừa dứt lưỡi kiếm.

Rin hét lên thích thú khi thấy những khớp xương sau khi từng mảnh thi thể bắt đầu phân tách.

- Waaaaaa! Đúng thật! Nó toàn xương không kìa.

- Gyyyyyuuuuuaaaaaaahhhhhh!!!

Những con còn lại gầm một tiếng lớn cứ như đang xé toạc không gian và cái cổ họng của nó rồi lao lên. Những âm thanh thanh cộng hưởng với nhau làm khuếch đại tiếng gầm đó.

Cả hai dừng lại ngay cuối chỏm tóc rồi di chuyển lên không trung bằng những lần liên tiếp "đạp" lên không khí, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với những con còn lại.

Những mảnh thi thể đó dần tách rời và di chuyển theo quán tính cho tới khi chạm đến mặt đất. Nó rê trên nền thổ một khoảng ngắn, cơ thể nó bị tách ra thành từng mảnh cùng với khối chất lỏng cứ như đang nhuốm màu cả "vùng đất" mà diện tích còn hơn cả cơ thể màu tím đen kia.

Tới một khoảng cách nhất định, cả hai xoay mình tạo thành những tia sáng đi theo quỹ đạo dạng xoắn rồi lướt qua từng con một trong số chúng. Nếu nhìn từ xa qua đôi mắt trần, chỉ thấy hai dải sáng màu xanh lam và hạt dẻ, tốc độ xoay của họ khiến di ảnh của lưỡi kiếm như hòa làm một khiến ta lầm tưởng qua mắt thường. Và kéo theo đó khiến, tốc độ chém còn cao hơn tốc độ phân tách, khiến cơ thể bọn chúng sau khi bị "xử lý", cũng phải tốn một ít thời gian thì mới tách ra thành những mảnh nhỏ, trong lúc này còn chưa tới 1 giây.

Những kiến trúc thực thể sống bắt đầu đổ sập xuống xung quanh khoảng mấy nghìn mét vuông. Chỉ trong chưa đầy 5 phút, toàn bộ Fumetsu đều bị hạ gục.

Họ dừng lại.

- Dễ dàng vậy mà chính phủ cũng phải điều tụi mình ra sao? (Rin).

- Cô vẫn chưa sửa được cái tính chủ quan à Rin? Chắc chắn bọn chúng vẫn còn nhiều thứ mà chúng ta chưa biết... Haizz... Thôi kệ đi. Rời khỏi đây trước rồi tính.

Shin đưa hai thanh kiếm lên quan sát rồi tra chúng vào vỏ. Rin cũng tra hai lưỡi thép vào vỏ nhưng cô ấy đã làm trước từ lúc anh ta quan sát rồi.

- Đi thôi. Máu của chúng còn chưa bay hơi nữa.

- Anh không vệ sinh kiếm của mình sao? Tôi nhớ anh ghét mấy cái này lắm mà - Rin hếch cằm, nói với giọng mỉa mai.

- Không cần. Tý nó cũng bay hơi hết thôi.

Rin phồng má, bĩu môi.

- Mồ!

"Chán thiệt chứ!"

Nghe xong câu nói của Rin, anh ta nhìn vỏ kiếm với vẻ mặt khó chịu, máu của chúng đã làm vấy bẩn gần một nửa bao kiếm rồi, cũng may là màu tím và đen không chênh nhau là mấy nên cũng không đến nỗi kinh khủng.

- Đúng là bẩn thật. Mà thôi kệ.

Anh ta rảo chân qua những mảnh thi thể màu tím nằm rải rác trên mặt đất, đi tới phía bắc.

Đi được một khoảng ngắn thì thì anh ta quay đầu lại vì không thấy Rin đi cùng mình. Cũng không khó để nhận ra cô ấy trong mớ nhầy nhụa đó, nhưng thứ anh ta nhìn thấy... Không phải khung cảnh cô ấy đang vui vẻ vẫy tay đi về phía mình.

- Nè...

Câu nói bị ngắt ngay lập tức khi hình ảnh của cô ấy đi vào tầm mắt anh ta.

Rin đứng bất động, trừng mắt nhìn lên khoảng không ở trên những mảnh thi thể màu tím đen.

"Không. Có cái gì đó không đúng..."

Anh cố gắng mở to mắt quan sát khoảng không đó.

Có một cây cột màu trắng, bề ngang chỉ bằng một sợi chỉ nếu nhìn từ góc của anh ta, cách cô ấy khoảng vài mét, cũng không khó hiểu khi không nhìn thấy nó trong khung cảnh như thế này.

Shin định bước tới thì cơ thể anh ta khự lại cứ như bị thứ gì cản lại, nhịp đập nhanh hơn, anh ta nuốt nước bọt, cơ thể cũng dần phản ứng lại trước những thứ mà mắt thường nhìn thấy.

Đó là khung xương tái tạo của một con Fumetsu, cũng không quá nỗi bất ngờ mà khiến hai người họ phải bất động, nhưng...

Cây cột đó càng lúc càng cao lên theo thời gian, thậm chí còn vượt qua ngưỡng 3 m, giới hạn của chúng hiện tại và đang tiếp tục đi lên mà không có dấu hiệu dừng lại.

Trong thoáng chốc, hình thành một cây cột có chiều cao gần như gấp 5 "chiều dài tối đa của chúng", nó dừng lại.

Phần dưới tách ra thành hai phần bằng nhau rồi ghim xuống mặt đất. Hai cánh tay đâm ngang ra từ hai bên. Dọc theo đốt sống đâm ra theo hướng vòng cung là mạng sườn, các khối cơ cũng dần hình thành và cuối cùng là lớp da bên ngoài. Tất nhiên trong quá trình tái tạo, cũng không thể nào thiếu lớp sương trắng, nhưng cũng không đến nỗi quá dày khiến mắt thường không thể nhìn thấy.

Sau khi phần thân hình thành, làn sương mờ dần rồi tan biến chỉ còn lại từ phần cổ trở lên vẫn còn mập mờ trong lớp sương trắng.

Lớp sương càng lúc dày đặc rồi sau đó dần tan đi.

[…]

Mái tóc trắng ngang vai xuất hiện sau lớp sương đục khi nó tan dần đi, một cơ thể 15m được hình thành.

Những khối cơ vững trãi tạo thành khối ở phần thân nhưng lại trái ngược hoàn toàn với hai chi trên của nó, không có bất cứ thứ gì ngoài da và xương, nói vậy thôi chứ nếu để ý kĩ thì lại khác. Tuy rằng hai cánh tay có vẻ khá nhỏ nếu so về tỷ lệ cơ thể, nhưng hoàn toàn có đủ mọi thứ mà hai chi trước cơ thể cần, và cũng không ngoại trừ phần cơ. Khuôn mặt nhọn thuôn dài bên dưới mái tóc trắng toát, đủ làm nổi bật mọi thứ trên khuôn mặt nhọn thuôn dài kia, miệng thì lúc nào cũng nhe bộ hàm của nó ở mức tối đa, nở một nụ cười tươi như hoa nở trong nắng sớm. Nhưng với khuôn mặt gian xảo của mấy tên bệnh hoạn ở lứa trung niên, cái nụ cười đó lại có tác dụng ngược lại.

- Nè! Cô làm gì ở đó vậy!

Cô ấy đứng bất động, mắt không thể ngừng hướng lên mái tóc đó, cơ thể run rẩy. Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy Rin.

- Đây... Đây... Mới thật sự là bọn chúng sao...

- Nè!

Cho dù có gào thét bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô ấy cũng không nghe thấy. Cuối cùng, thất bại trước sự đấu tranh với nỗi sợ hãi của mình, Rin khụy chân xuống, quỳ lên mặt đất trừng lên nhìn mái tóc ấy với đôi mắt tuyệt vọng.

Con Fumetsu bước lên vài bước để rút ngắn khoảng cách, đưa tay về phía cô ấy.

- Chết tiệt!!!

Con Fumetsu bước được một bước đầu tiên thì Shin di chuyển lên trên không, lao thẳng tới con Fumetsu rồi hét lên một tiếng lớn. Âm thanh chói tai khiến nó quay lại và chuyển tầm ngắm về phía anh ta.

Khi khoảng cách đã đủ, nó đưa tay phải lên trước.

Shin rút hai lưỡi thép mỏng ra khỏi vỏ cùng một lúc tạo ra tiếng rít lớn ngay miệng vỏ kiếm, kèm theo đó là những tia lửa ánh lên màu vàng cam. Khi lưỡi kiếm đi ra được một nửa, Shin nhảy khỏi "mặt phẳng vô hình" trong không khí rồi xoay người. Lưỡi thép mỏng ánh lên màu xanh lam đặc trưng cộng thêm tốc độ xoay của cơ thể thể tạo ra những đường kiếm có quỹ đạo dạng xoắn.

Bỗng nhiên tay phải đưa về sau rồi nắm chặt khi đang khi đang cố vươn thẳng tới tóm lấy anh ta, chỉ còn vài centi nữa thôi thì cánh tay của nó đã bị chém nát rồi.

Nó xoay người sang phải rồi duỗi thẳng tay vừa đưa về. Dùng chân trái làm trụ khiến chân phải rê trên mặt đất theo quỹ đạo tròn. Lớp đất đá phía dưới như bị bào nát tạo ra một dải lớn dưới đôi chân nặng trịch kia.

Sức gió xung quanh thay đổi bởi cơ thể to lớn ấy, gần như làm lệch cả hướng di chuyển của anh ta, lưỡi dao ngay lập tức dừng lại. Chuyển hướng lên trên để né đòn tấn công đó, vung kiếm lướt thẳng qua hai mắt của con Fumetsu.

Đường kiếm tạo ra một dải sáng dài lướt dọc theo chiều cánh tay, kèm theo ngay sau đó là máu từ đôi mắt khổng lồ.

- Gyyyyuuuuaaaaahhh!!!

Rơi ra là hai tròng mắt nhuốm màu máu của con Fumetsu, màu tím đen bao phủ toàn bộ cho nên cũng chả thấy gì nhiều ngoài con ngươi gần như một màu đen tuyền. Hai khối cầu mắt bị cắt đôi làm nó trở nên điên loạn và gầm lên một tiếng lớn, đưa tay trái lên như muốn tóm lấy thứ gì đó trước mặt, rồi bước thêm vài bước nữa.

- Chết tiệt!!! Cô ấy còn ở đó!

Nếu cứ tiếp tục, cơ thể bất động dưới đó sẽ bị nghiền nát ngay lập tức chỉ sau vài bước chân nữa thôi.

Shin lập tức đạp mạnh lên "mặt phẳng trong suốt" rồi lao thẳng xuống đất. Tốc độ di chuyển quá cao khiến anh ta không thể tránh khỏi lực quán tính. Shin lướt một đoạn dài trên mặt đất từ phải qua, cuối cùng kết thúc ở nơi cách gót chân trái con Fumetsu khoảng vài mét.

Sau đó, anh ta đạp mạnh chân lao về hướng ngược lại, lướt qua hai gót chân. Đường kiếm tạo ra một vệt sáng dài, ngay lập tức xuyên qua lớp da bọc thép ấy, nhưng vì có thể khổng lồ nên cổ chân của nó cũng lớn nhiều hơn so với khi với khi nãy, lưỡi kiếm cũng khó mà cắt quá sâu được. Chiều dài của lưỡi thép, cùng lắm lắm cũng chỉ qua phần xương bên trong, chứ không thể nào cắt rời nó ra được. Nhưng như thế cũng quá đủ để làm hai chân nó khụy xuống.

Tuy rằng có thể cắt đứt nó nhưng trong tình huống này chỉ cần cầm chân nó là được.

Kết thúc, anh ta nhảy lên cao rồi xử lý nốt cánh tay đang duỗi thẳng của nó. Đạp lên không khí, lướt dọc theo và xoay người, tạo ra đường kiếm dạng xoắn, cánh tay bị đường kiếm xuyên qua khi đang cố đi qua lưỡi dao.

- Được rồi. Nếu còn tiếp tục thì e rằng mấy con kia cũng sẽ hồi sinh lại. Lúc đó thì sẽ phiền phức lắm.

Cơ thể quá cỡ này đã làm anh ta tốn thời gian rất nhiều, nếu còn tiếp tục cắt phần thân của nó thì e rằng những con còn lại sẽ hồi sinh khi anh ta không để mắt tới. Một phần cũng là do cơ thể lớn hơn trước và thứ hai là... Chỉ do anh ta suy nghĩ thôi... Mặc dù cho tới bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì... Vết thương ở cổ tay. Chắc bây giờ cơ thể bọn chúng cũng bắt đầu quá trình đó rồi, tái tạo.

Bỗng nhiên nhiên hai mắt con Fumetsu mở ra trong khi vẫn còn nhuốm màu máu của chính nó, một nhãn cầu mới hình thành từ trong hốc mắt trống. Cử động cánh tay trái đang vươn dài của mình khi cơ thể sắp ngã vì vết thương ở chân. Sau đó, một vệt sáng màu xanh lam chạy dọc theo vết thương thành quỹ đạo dạng xoắn, cuối cùng một tiếng động lớn kéo dài như có một dao cắt qua. Cánh tay của nó bị tách ra thành từng khúc nhỏ khi đang cố gắng co lại.

- Chết đi.

Những mảnh vỡ đồ sộ của kiến trúc thực thể sống rơi xuống đất, cơ thể đó ngã khụy, tầm mắt vẫn không ngừng hướng về cô ấy, cố gắng lấy tay còn lại cào lên mặt đất để di chuyển, nhưng đối với cơ thể ấy thì không thể, đến khi lực tay yếu dần đi, nếu vươn tới hết sức thì cũng phải cách hơn một mét, những cử động cuối cùng dần dập tắt cho tới khi rơi vào trạng thái bất động.

[…]

Shin tra kiếm vào vỏ rồi di chuyển về phía Rin đang ngồi bất động. Nhưng khi đi đến chỗ cô ấy thì có những âm thanh làm rung chuyển của mặt đất khiến anh ta giật mình dừng lại.

- Nhanh đến vậy sao?

Nhận ra mình đang đối mặt với thứ gì, Shin nắm chặt tay cô ấy, xoay người quăng mạnh về phía sau, khiến cơ thể cô ấy rê trên mặt đất một lúc rồi dừng lại.

BOOM!

Kết thúc là một tiếng động lớn khiến cả không gian xung quanh phải rung chuyển, ở chỗ Shin đứng, mặt đất lún xuống một khoảng còn hơn cả chiều cao của anh ta, cát bụi xung quanh phủ kín không nhìn thấy gì.

[…]

Làn sương mờ phai đi.

Một cơ thể cao hơn 10 m đang chạm sát cả tứ chi và phần thân của nó lên mặt đất. Vóc dáng khá giống với một người đàn ông trưởng thành với khuôn mặt không mấy thiện cảm cùng với mái tóc bạch kim, chiếc sừng nhô ra từ trán khoảng 10 cm.

Shin khụy một chân xuống và ở nơi cách đó vài mét. Nếu lúc nãy anh ta không tránh được thì có lẽ số phận cũng không khác gì mấy lớp đất đá ở dưới kia.

- Kết thúc chuyện này nhanh thôi.

Anh ta đứng dậy rồi phủi cát bụi dính trên người, rê tay dọc theo vỏ kiếm cho đến khi chạm vào phần bảo vệ tay bằng kim loại.

Crack!

Cổ tay anh ta gập xuống gần như mất hết cảm giác ở hai bàn tay. Những mảnh xương khi nãy một lần nữa vỡ nát ra, đâm xuyên qua lớp da khiến máu liên tục tuôn ra từ đó.

Nỗi đau đớn tốc độ khiến anh ta khụy hai chân xuống và nghiến răng, cố gắng rút lưỡi thép ra khỏi vỏ, nhưng toàn bộ nỗ đều trở nên vô ích, toàn bộ từ phần cổ tay trở xuống đã không còn cảm giác nữa rồi.

Con Fumetsu đó từ từ đứng dậy và bước ra khỏi cái hố mà chính nó tạo ra rồi tiến về phía đôi tay gần như tàn phế đó. Hai tay không thể cử động, Shin chỉ còn biết hướng mắt về nó và lui về sau bằng những bước chân ngắn ngủi của mình.

Nhưng khi nó đến trước mặt anh ta thì con Fumetsu lại nhìn sang một hướng khác.

- Nè nè! Mày nhìn đi đâu thế hả?

Nó hướng tầm mắt sang Rin đang ngồi bất động cách đó không xa nhưng cũng gấp mấy lần chiều cao cơ thể của nó.

- Này! Tao ở đầy cơ mà!

Cho dù có gào thét, thậm chí là nguyền rủa đi chăng nữa thì nó vẫn không quan tâm đến anh ta.

Con Fumetsu nhìn cô ấy một lúc rồi liếm mép, cái lưỡi đầy nước miếng của nó đi qua môi dưới khiến dịch lỏng bắn ra xung quanh. Sau đó, nó quay lại nhìn anh ta rồi nhe bộ hàm trắng toát như đang nở một nụ cười rồi lao tới chỗ cô ấy.

- Này!

"Chết tiệt!!! Tay mình..."

Áp lực ngay tại nơi tạo lực nén, mặt đất trước mặt Shin hơi lún xuống khoảng vài centi cùng với một lượng lớn cát bụi bay lên không trung che khuất tầm nhìn.

Không cho não bộ chạy theo chuyển động của cơ thể, không suy nghĩ anh ta lao thẳng tới chỗ Rin. Đôi chân nặng trĩu cứ như đang đè lên từng bước chân của anh ta, mặc dù không bị chấn thương gì. Shin chạy tới trước, nhưng những bước chân nhỏ bé cũng không là gì so với một bước nhảy của cơ thể khổng lồ kia, cuối anh ta nhảy về phía trước với tất cả sức lực của mình

Mặc dù cổ tay anh ta đau đớn tột độ như bị từng con dao cắm vào, thậm chí mắt còn mờ, cơ thể sắp gục ngã vì mất máu nhưng chỉ cần còn có khả năng năng di chuyển, anh ta vẫn sẽ không bỏ cô ấy.

"Dù có hi sinh tất cả mọi thứ đi chăng nữa nữa thì tôi vẫn sẽ cứu cô. Tôi sẽ không bao giờ để một ai chết trước mặt tôi nữa!"

- Rin!!!

][/SPOILER]