- Không được!Cô không thể ngủ cùng anh Nam. Ngải Linh giọng điệu chanh chua nói với Dương Tuyết. =.= - ...-Dương Tuyết đưa ra bộ mặt như đưa đám ma " làm như tôi muốn ngủ cùng với anh ta vậy" Nhưng có trò vui rồi đây. 8'') - Quản gia Ngải à. Cô có nhầm không? - Nhầm?? - Đây là chồng của tôi, tôi ngủ cùng chồng tôi thì có gì sai à? - Cô... Ngải Linh như bị Dương Tuyết hất một gáo nước lạnh vậy. - Với lại cô nên biết thân phận của mình đi. Tôi chính là tam thiếu phu nhân đó. Cô dám đụng vào tôi? - ...- Ngải Linh cùng đám người hầu câm nín. Nhìn mặt Ngải Linh biến sắc như một con tắc kè chuyển màu mà Dương Tuyết hả giận. - Vợ à đi ngủ thôi. Hức T.T Vẫn không thoát khỏi được cái tên khốn kiếp này mà. Sao số tôi khổ thế này hả... - Sao cô còn đứng đó, hay là muốn ngủ chung chồng với tôi. - Cô...Cô đừng có quá đáng. Ngải Linh hét lên rồi bỏ đi vào phòng vủa mình. Nhất định tôi sẽ làm cô phải hối hận khi đã gần anh Nam. Cô cứ đợi đó. - Chúc phu nhân cùng với thiếu gia ngủ ngon ạ. - ...- Dương Tuyết. - Cám ơn. Dương Hoắc Nam nói câu ''cám ơn'' làm cho đám người hầu rớt tim. Oa... lần đầu tiên được thiếu gia nói chuyện chứ mọi lần chỉ nhìn sau đó ngoắt mặt đi. - ------------------ Chúc mọi người ngủ ngon (^.<))