Dương Tuyết rùng mình nhìn chiếc điện thoại yêu dấu của mình. Nếu bây giờ cô mà không nghe điện thoại thì Hoàng Y có giết chết cô không? Nhưng... nếu mà nghe thì lại bị chiêu “ sư tử rống” của Hoàng Y làm cho điếc tai mất. Huhu... thật là đáng sợ mà. - Điện thoại của cô reo nãy giờ rồi đó. Dương Hoắc Hy khó chịu lên tiếng. - Ờ...ờ. - Sao? Không dám nghe à? Hay là cô có tình nhân bên ngoài. Dương Hoắc Hy trêu trọc. - Có cái đầu ch* nhà anh. Dương Tuyết nổi đoá nạt Dương Hoắc Hy. - Alo... là mình đây. Dương Tuyết run rẩy nhấc chiếc điện thoại ra khỏi tai mình. Đầu dây bên kia... Hoàng Y hét to lên. - Tiểu Tuyết... cậu chết ở đâu rồi hả? Cậu có biết làm mình lo lắng như tiến nào không...bla... bla Dương Hoắc Nam đó tính tình tò mò nên cầm lấy điện thoại của Dương Tuyết lên nghe thử thì thấy tiếng hét chói tai của Hoàng Y. Anh nhíu mày nói. - Cô không được bắt nạt vợ tôi. - ...- Dương Tuyết đổ mồ hôi hột. Hoàng Y ở bên kia đứng hình 5 giây rồi hét lớn - DƯƠNG TUYẾT... cậu có chồng từ khi nào vậy hả??? - Vợ... cô ta thật là ồn ào. Dương Hoắc Nam nhăn mặt trả lại điện thoại cho Dương Tuyết. Dương Tuyết nhận lấy chiếc điện thoại. - Không phải như cậu nghĩ đây Y Y à... anh ta không phải chồng tớ. - Vợ à... hức hức... Dương Hoắc Nam rưng rưng nước mắt. - Ngoan tránh ra cho tôi nói chuyện... - DƯƠNG TUYẾT...CẬU CÒN CHỐI À. Hoàng Y hét lên. - Các người làm ơn để tôi yên coi... Dương Tuyết tức giận đập chiếc điện thoại vào tường... Chiếc điện thoại lăn mấy vòng rồi loé lên... hỏng rồi. ———————- Sắp thì môn Tiếng anh rồi... Đau lòng quá...