- Vậy cô Huyết đợi một chút tôi liền đi pha cafe cho cô.Lão hiệu trưởng nhanh chóng vào đun nước nóng, lấy ra một gói cafe chồn cho vào cái ly, sau đó cho thêm một ít bột thuốc vào ly cafe, và một ít vào ly sữa.Trong lúc ông ta pha cafe, Huyết bảo bảo nói nhỏ với cô.- Mami... ông ta có ý đồ với mami đó. Chúng ta bị vệ sĩ bao vây ở ngoài nên không chạy được. Mà con cũng quên mang ống gây mê rồi.- Ta biết... Con cứ yên tâm. Ta không sao.- Nhưng...- Hừ... một lão già dê mà dám đụng tới Mami như ta đây thì xuống dưới địa ngục đi là vừa.Huyết Lãnh Tuyết lôi ra hai viên thuốc.- Đây là...- Thuốc giải dược. Thuốc này do mami điều chế. Con cứ yên tâm mà uống. Tí nữa ông ta mang sữa cho con, con phải uống viên thuốc đó trước rồi mới được uống sữa. Nhớ nhé.Huyết Lãnh Tuyết dặn dò.- Được ạ.Huyết bảo bảo ôm lấy cô.5 phút sau...- Cô Huyết, đây là cafe của cô. Lại đây nào bảo bảo, sữa của con đây.Lão hiệu trưởng đưa ra vẻ mặt nhân từ.Huyết bảo bảo lợi dụng lúc ông ta không để ý liền uống viên thuốc phản tác dụng gây mê rồi mới uống sữa.- Em cám ơn thầy ạ. Sữa rất là ngon.Huyết bảo bảo nở nụ cười giả tạo nhìn ông ta.- Vậy là tốt rồi. Cô Huyết, cô mau uống đi.Lão hiệu trưởng mong chờ cô uống ly cafe đó.Huyết Lãnh Tuyết nhìn ly cafe mà nhăn mặt. Là cafe chồn???Cái loại cafe cô cực ghét.Mặc dù ghét nhưng cô vẫn uống một ngụm nhỏ.Lão hiệu trưởng khẽ nhếch miệng. Cá đã cắn câu rồi.Bây giờ người ông ta bắt đầu cảm thấy háo hức. Chỗ đó của ông ta đã cương lên.- Hiệu trưởng... chúng ta làm thủ tục nhập học được chứ?- Vậy chúng ta cùng vào phòng kia làm "thủ tục" có được không, cô Huyết.- ...-Huyết bảo bảo giả bộ ngất.______________________Bên ngoài phòng lão hiệu trưởng...- Hự... Dương... Dương tổng... tha... cho tôi.Mấy tên vệ sĩ bị Dương Hoắc Nam đánh cho bầu dập.- Nói mau, cô ấy đang ở đâu?- Dạ... dạ...Dương Hoắc Nam mất kiên nhẫn rút súng lục ra.- Còn không mau nói?- Dạ... dạ, ngài đi qua hành lang rồi rẽ trái sẽ có một căn phòng. Hiệu trưởng đang ở...Tên vệ sĩ chưa kịp nói xong thì Dương Hoắc Nam đã nổ súng.- Dạo này đúng là nhiều kẻ chán sống thật. Người phụ nữ của ta mà cũng dám đụng.Dương Hoắc Nam chạy thật nhanh để đến phòng lão hiệu trưởng.Anh mở cửa ra.- Tiểu Tuyết... em ở đâu?- Papa đến sớm thật đó. Mami đang ở trong phòng kia kìa.Huyết bảo bảo không ngờ rằng anh đã nổ súng tại trường. Bây giờ anh giống như kẻ giết người không chớp mắt vậy.Dương Hoắc Nam đạp tung cánh cửa phòng ra.- Tiểu Tuyết...Ánh mắt... Ánh mắt màu đỏ sẫm giống như năm đó cô nhìn anh. Ánh mắt của sự... hận thù.Ánh mắt đó thật đáng sợ.Lão hiệu trưởng thì nằm dưới sàn nhà bê bết máu tanh. Ông ta bị cô dùng súng trong túi bắn vào thái dương của ông ta. Đã thế cô còn bắn ngay "chỗ đó" của lão hiệu trưởng đã chết.- Thật dơ bẩn.Nói xong cô liền ngất đi.