Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 5: Sống lại - Hệ thống, chúng ta kết thù rồi

Gã đàn ông cao to đó lao từ trong con hẻm giữa hai bức tường bao của công xưởng chỉ rộng khoảng hai người đi ra, kéo cô vào trong. Một tay gã ghì chặt eo cô, một tay bịt chặt mũi miệng cô, khiến cô còn không kịp có cơ hội kêu cứu. Bị gã kéo vào trong con hẻm đầy mùi khai nồng này, Tề Tiểu Tô cảm giác như mình điên thật rồi, vì đến thời điểm này rồi mà cô vẫn còn có tâm trạng để nghĩ, bình thường chắc chắn có vài công nhân chạy vào đây giải quyết nhu cầu cá nhân cho tiện.

“Lấy hết tiền trên người mày ra đây!”

Giọng gã đàn ông đó mang theo vẻ hoảng hốt, vội vàng, tim Tề Tiểu Tô đập thịch một cái, bất giác cảm thấy gã này nếu không phải là thần kinh không bình thường lắm thì chắc chắn cũng nghiện ma tuý.

Mà cả hai loại người này đều cực kỳ nguy hiểm.

“Ưm ưm ưm…” Cô cố gắng muốn để gã buông lỏng bàn tay đang bịt mũi và miệng cô ra nhưng gã đàn ông đó căn bản không bận tâm, ngay khi Tề Tiểu Tô còn đang hoảng hốt, gã đã giữ chặt đầu cô, sau đó đập mạnh đầu cô vào tường.

Cốp một tiếng, đầu óc cô tối sầm lại, ngay khoảnh khắc trước khi ngã xuống, Tề Tiểu Tô cảm nhận được chất lỏng ấm nóng chảy từ trên đỉnh đầu xuống.

Mà chỉ một giây trước khi ý thức của cô chìm vào bóng tối, cô lại nghe thấy âm thanh đã biến mất mấy ngày vang lên trong đầu. “Khởi động máy chuyển đổi không gian, đưa ký chủ sống lại.”

Trong lúc mơ màng, Tề Tiểu Tô nghe thấy có người đang lục lọi ngăn tủ, còn phun ra mấy câu chửi thề. Cô chợt mở to mắt, ngồi bật dậy như bị điện giật, mà vừa khéo, người kia cũng đang đẩy cửa bước vào…

Tề Đan Dương?

Người này chính là Tề Đan Dương, sao cô có thể không nhận ra, nhưng mà, đây là Tề Đan Dương của mấy năm trước, là Tề Đan Dương lúc trẻ con!

Dáng vẻ của lúc tầm 10 tuổi, tóc vẫn còn húi cua, vẫn còn có chút mũm mĩm trẻ con, nhìn không đáng ghét như dáng vẻ lưu manh côn đồ của lúc 16 tuổi.

Tề Tiểu Tô nhất thời cho rằng mình đang nằm mơ, cô đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình.

“Này, Tề Tiểu Tô, chị có tiền không?” Tề Đan Dương mở mồm hỏi nhưng mắt vẫn dán vào ngực cô. Tề Tiểu Tô cúi đầu xuống nhìn, chợt phát hiện ra trên người mình đang mặc bộ đồ ngủ mỏng rẻ tiền bằng vải thô hoa mà bà thím Trần Đông mua cho, khuôn ngực đầy đặn nhô lên rất rõ rệt.

Thằng ranh con lưu manh Tề Đan Dương này!

Cô vội túm chiếc chăn mỏng quấn lên người mình, nhưng sau đó cô lại thoáng ngẩn người, sao chiếc chăn này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thế này? Kiểu chăn hoa hoét đỏ rực như thế này Tề Đan Thần đã không muốn đắp từ khi họ chuyển đến chung cư Phúc Văn nữa rồi. Thế nên Trần Đông còn mua một chiếc chăn in hoạt hình, sao giờ nó vẫn còn ở đây?

Phải rồi, cả đồ ngủ nữa, đồ ngủ cũng là của mấy năm trước.

Toàn thân Tề Tiểu Tô đều ngây ra, lại nghe giọng nói mất kiên nhẫn của Tề Đan Dương truyền tới: “Tề Tiểu Tô, chị điếc rồi hay sao thế? Tôi đang hỏi chị có tiền không?”

“Không có!” Tề Tiểu Tô vô thức đáp lại một câu, Tề Đan Dương chửi thề một câu đầy vẻ lưu manh côn đồ rồi quay người đi mất.

Tề Tiểu Tô ngồi ngẩn người trên giường, nhìn quanh một vòng, lại nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một cái, chợt như bị sét đánh trúng đầu.

Không sai, đây là Tề gia, là Tề gia trước đây, là Tề gia khi còn chưa chuyển đến chung cư Phúc Văn!

Tề gia lúc này đang ở Thành Tây, ở trong một khu tập thể dùng cầu thang bộ tên là An Phúc. Tuổi của toà nhà này đã khá lớn, là một toà nhà cũ 17, 18 năm tuổi, tuy lúc trước nó cũng được coi là rất khá, nhưng hiện giờ đã sớm xuống cấp lắm rồi.

Lẽ nào cô gặp cướp, bị đập hỏng đầu luôn rồi sao?

Nhưng sao cảm giác chân thực thế nhỉ, chẳng giống nằm mơ gì cả?

Tề Tiểu Tô làm một việc mà trước đây mỗi lần nhìn thấy trên phim, cô luôn cảm thấy hành động đó ngu ngốc vô cùng - tự véo vào mặt mình một cái thật mạnh.

Đau.

Đau thật!

Cô lập tức nhảy dựng lên, “Đậu má, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Đúng lúc này, trong đầu cô lại vang lên một tiếng nói, “Xin hỏi ký chủ có cần giải thích không?”

Tề Tiểu Tô chợt nhớ lại câu nói cô nghe thấy trước khi hôn mê, “Khởi động máy chuyển đổi không gian, đưa ký chủ sống lại.”

“Rốt cuộc cậu là thứ gì?” Tề Tiểu Tô thực sự không bình tĩnh được, cô muốn phát cuồng, muốn lôi cổ chủ nhân giọng nói đó ra treo ngược lên đánh chết thì thôi, nhưng âm thanh đó vẫn luôn chỉ vang lên trong đầu cô, cô biết đi tìm người ở đâu để mà lôi ra được đây.

“Theo như ý của xã hội các cô thì câu hỏi này mang tính sỉ nhục, thế nên bản Hệ thống từ chối trả lời. Xin hãy đổi cách hỏi khác.”

… Em gái nhà cậu.

Tề Tiểu Tô nén cơn giận, toét miệng cười giả đến không thể giả hơn được nữa, dùng chất giọng ngọt ngào hỏi: “Xin hỏi, ngài ở đâu? Từ đâu đến? Là người à, hay là thượng tiên thế? Ngài định làm gì? Vì sao tôi có thể nghe thấy tiếng ngài mà không nhìn thấy ngài nhỉ?”

“Câu hỏi kính ngữ, có thể trả lời. Câu trả lời như sau, bản Hệ thống ở trong não cô, đến từ Liên minh Hoa Hạ cuối thế kỷ 22, là bản thử nghiệm Hệ thống siêu thông minh đời thứ nhất, số hiệu No.1, không phải người cũng không phải thượng tiên, cô là ký chủ mà bản Hệ thống lựa chọn trong biển người mênh mông, đương nhiên có thể nghe được tiếng của tôi. Còn về việc bản Hệ thống định làm gì, trong thời gian ngắn không thể nói rõ ràng được, nhưng nhiệm vụ đầu tiên chính là, cường hoá cô.”

“Cường hoá cô” là cái quái gì?

Liên minh Hoa Hạ cuối thế kỷ 22 lại là cái quái gì nữa?

Còn nữa, sao lấy số hiệu tuỳ tiện thế, lại còn là phiên bản thử nghiệm nữa chứ?

Nhớ đến ánh sáng ập xuống lúc cô lên xe bus hôm bị đuổi việc kia, trong lòng coi như đoán ra được cái cách mà Hệ thống gọi là “tuyển chọn” đó là tuyển chọn thế nào rồi, rõ ràng là tự quyết, ngang ngược chui vào đầu cô mà.

Kết quả là khi cô nói vậy, Hệ thống kia lại dùng giọng điệu rất coi thường nói: “Cô nghĩ bản Hệ thống tuỳ tiện như vậy sao? Đương nhiên phải chờ cả một quá trình phân tích số liệu rồi mới quyết định chọn cô đấy.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như năng lực tiếp nhận những sự vật sự việc chưa biết.” Hệ thống nói: “Đại đa số người bình thường khi gặp những tình huống kiểu này, hoặc là sẽ sợ hết hồn, hoặc là gào ầm gào ĩ, nếu không cũng cho rằng mình bị điên, hoặc tưởng mình gặp ma. Cô hoàn toàn không có những phản ứng nực cười đó.”

Tề Tiểu Tô ngẩn người, nhưng nghĩ cũng đúng thế thật. Thế này chẳng phải đang nói thần kinh của cô hơi trơ sao?

“Còn gì nữa?” Cô hỏi tiếp, cô cảm thấy rõ ràng mình là một người vô cùng phổ thông, nhưng sao lại bị chọn trúng nhỉ?

Hệ thống im lặng một lát rồi nói: “Các số liệu về ngoại hình, tướng mạo phù hợp với thẩm mỹ.”

“Thẩm mỹ gì?” Tuy cô biết mình khá xinh đẹp nhưng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành gì. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người con gái xinh đẹp hơn cô.

“Bây giờ cô chưa cần biết, đây là kết quả phân tích số liệu, ví dụ như chân của cô, độ dài, độ thon vừa đúng số liệu hoàn hảo, đường cong tuyệt mỹ, ngón chân cũng rất đẹp. Thế nên mới có người mời cô làm người mẫu chân.”

“Ồ…” Tề Tiểu Tô cũng là phụ nữ, được khen như vậy đương nhiên rất thích thú. Nhưng khi hiểu ra, cô chợt phát hiện mình bị Hệ thống lừa bịp cho qua chuyện rồi. Mặt cô sa sầm xuống: “Mấy chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện trùng sinh một cách quái lạ này của tôi?”

Có biết mấy năm vừa rồi cô sống khổ sở lắm không hả? Khó khăn lắm mới thoát được người nhà này, giờ lại đưa cô quay về! Hệ thống chết tiệt, chúng ta kết thù rồi!

Hệ thống bình thản hỏi ngược lại: “Lúc trước cô gặp phải tên cướp, bị đập đầu vào tường thành người thực vật, có lẽ nằm liệt giường tầm nửa năm nữa là chết, cô xác định cô muốn quay lại sao?”