Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 26: Chương 26

[Trần Thư Ninh]

Dạo gần đây uống thuốc đã giúp tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều, tôi nhìn mọi thứ đều thấy thuận mắt hơn.

Chậu hoa cúc họa mi mà Đường Phong Hành tặng cho tôi vẫn luôn được ưu ái để ở trên bàn học, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tuy rằng từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng nuôi qua thứ gì nhưng tôi nghĩ hẳn là nên cho nó ra ngoài phơi nắng một chút, mong rằng chậu hoa cúc có thể sống thật lâu thật lâu để tôi có thể ngửi mùi hương thanh thanh nhè nhẹ này suốt mùa đông lạnh lẽo.

Tôi lại nghĩ đến Đường Phong Hành, nghĩ đến cái ôm ấm áp của cậu, nhớ cả khuôn mặt nhớ cả vành tai...

Mấy hôm nay cậu ấy đang tập đàn dương cầm, tôi không ngờ là cậu cũng biết đàn dương cầm.

Hôm trước tôi có tới phòng nhạc để nhìn trộm cậu ấy, tôi rất tò mò khi cậu ngồi đánh đàn trông sẽ như thế nào, cả phòng có rất nhiều người cùng luyện tập nhưng tôi chỉ chú ý đến một mình cậu.

Cậu mặc áo len cao cổ màu đen, eo lưng thẳng tắp, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn tạo nên giai điệu hòa nhịp cùng các nhạc cụ khác, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu sướng.

Rõ ràng là tay cậu ấy hay bị nẻ đến nứt cả da vậy mà còn cố chấp đưa găng tay cho tôi.

Vốn tôi định mua một đôi găng giống hệt cho cậu nhưng tôi tìm mãi mà vẫn không thấy được mẫu găng tay tương tự.

Gần đây tôi còn thấy bản thân cứ trở nên kỳ quái thế nào, trà sữa tôi cũng không dám trực tiếp đưa cho Đường Phong Hành, tôi vừa thấy cậu cười là cả người sẽ cảm thấy không ổn, cả mặt nóng lên là một chuyện, trong lòng có bí mật lại là một chuyện khác.

Bí mật này tôi định sẽ nói với cậu sau khi lễ hội cuối năm kết thúc.

Nhưng tôi vẫn thấy bản thân khó mà mở miệng được, vô cùng xấu hổ, đồ vật trong túi cứ lăn qua lộn lại, bị cầm đến nóng lên thì tôi lấy ra nhìn, bị nhìn đến lạnh đi thì tôi lại cất vào trong túi.

Tôi siết chặt món đồ trong tay, cậu ấy nhìn thấy tôi thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là chạy, chạy thẳng về lớp học.

Tôi vẫn luôn nghĩ rốt cuộc có nên nói ra hay không, nhỡ đâu lại làm Đường Phong Hành khó xử, cậu ấy không muốn vậy thì làm sao bây giờ.

Tôi không thể kiểm soát tất cả, cũng không thể nắm chắc mọi thứ, cái gì tôi cũng không làm được.

Tôi còn hỏi Lý Y xem hãng kem tay nào hiệu quả nhưng lại không biết phải đưa cho cậu ấy thế nào, cảm giác như kiểu gì cũng thấy kỳ quặc vậy.

Thôi thì cứ trực tiếp đưa cho cậu vậy, tính toán nhiều làm cái gì cơ chứ, thẳng thắn không phải tốt hơn ư.

Đường Phong Hành đã là kiểu thà nhịn một mình cũng không muốn nói rồi, mà muốn nói thì còn phải viết cả nháp ra trước, viết nháp xong lại còn suy nghĩ thêm có nên nói hay không.

Tôi không thể cũng như vậy được, sốt ruột đến chết mất.

Tôi tặng cậu ấy đồ, chắc là cậu ấy sẽ vui lắm.

Cậu ấy tập luyện cũng rất mệt, hơn nữa còn phải viết luận văn rồi còn cả nhắc tôi uống thuốc nữa.

Cậu xem tôi cứ như đứa trẻ ba tuổi vậy, nhưng cảm giác được lo lắng yêu thương cũng không tồi.

Cầm món đồ nhỏ trong lòng bàn tay, tôi luôn không nhịn được mà nghĩ tới sau này.

Tin được không, loại người như tôi đây mà lại nghĩ đến cả tương lai cơ đấy, một tháng trước tôi còn đi dạo một vòng ở quỷ môn quan kia mà.

Con người đúng là thật thần kỳ, rõ ràng đã nghĩ ra cả trăm lý do để rời khỏi thế gian này, ấy vậy mà chỉ vì một lý do tên là Đường Phong Hành mà tôi lại cảm thấy muốn sống sót.

Có tiền đồ thật ha.

Nhìn Đường Phong Hành ngồi trong lớp học, tôi nhận ra màu đen thực sự rất hợp với cậu ấy, vừa đẹp trai vừa tôn lên khí chất của cậu.

Tôi đứng ngoài cửa sổ mải ngắm nhìn, ánh nắng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời cũng chiếu lên mặt tôi màu đỏ ửng, Đường Phong Hành nhìn tôi rồi mỉm cười, khoảnh khắc ấy tôi bỗng nhiên hiểu ra thế nào là gió khẽ lay, tim rung động.

Thật ra thì cũng chẳng có gió, chỉ là trái tim tôi vẫn cứ mãi rung lên.

Thừa nhận thôi.

Tôi bị chiều hư mất rồi, bị chính Đường Phong Hành chiều hư.

Không có cậu đút, không được cậu ôm thì tôi liền ăn không ngon ngủ không yên, cũng không có tâm trí để làm đúng bài tập.

Hồi đầu tháng Lý Y tới tìm tôi hỏi tư liệu ôn tập, tôi bán cho em ấy, em ấy còn nhân tiện hỏi tôi có thể dạy em học bài được không.

Dù sao cũng có thể kiếm chút tiền sinh hoạt, còn có thể mua cho Đường Phong Hành chút gì đó, vậy nên tôi liền đồng ý.

Tôi nghĩ gần đây Đường Phong Hành cũng rất bận, tôi không thể cứ như keo con voi lúc nào cũng dính chặt lấy cậu ấy được, ai cũng cần có không gian riêng, điều này tôi hiểu rõ.

Đi ăn cơm cùng Lý Y đến một miếng tôi cũng không ăn nổi, trong đầu tất cả đều là Đường Phong Hành, muốn cậu gửi tin nhắn cho tôi.

Từ khi nào tôi bắt đầu để ý tới cậu ấy nhiều đến vậy chứ?

Thế nhưng tôi vẫn phải đối xử hết lòng với khách hàng, dù sao thì người ta cũng trả tiền cho tôi nên tôi phải đáp lại bằng lao động với giá trị tương ứng, hơn nữa món đồ trong túi bây giờ cũng là em ấy tìm giúp tôi.

Tôi làm theo yêu cầu của Lý Y, ôn bài, ăn cơm, em ấy mượn xe của bạn đưa tôi đi xem những nơi đó.

Nửa ngày trước Giáng Sinh Đường Phong Hành vẫn chưa nhắn gì cho tôi, tôi nghĩ mình nên chủ động nói gì đó trước thôi, chứ mỗi lần trò chuyện cậu ấy đều rất thận trọng suy nghĩ, có khi phải mất đến mười phút mới gõ xong một câu hoàn chỉnh.

Cậu ấy ngây thơ đến mức này làm tôi không còn lời nào để nói.

Vừa định nhắn tin cho cậu thì tôi nhận được tin nhắn mà cậu gửi đến, hỏi tôi lễ Giáng Sinh này có rảnh hay không.

Tôi đã nói là có rảnh rồi, tại sao mỗi câu cậu ấy cứ phải rụt rè hỏi đi hỏi lại tôi có muốn đổi không như vậy chứ, bây giờ tôi thật sự rất muốn lao thẳng đến trước mặt cậu hét lên: Tôi đợi cậu cả ngày rồi đó, chỉ đợi cậu nói những lời này thôi đó, tôi không có thời gian để ngồi nghịch bọt biển với cậu đâu, đúng là tức điên luôn mà.

Kết quả là ngay trước giờ hẹn, lúc tôi chuẩn bị đi mua trà sữa mang cho Đường Phong Hành thì bị Đường Như Mộng tóm lấy, cô ấy lôi kéo tôi lập tức hỏi: "Cậu có thật lòng với anh tôi không?"

Phong cách nói chuyện hiện nay là phải thẳng thắn như vậy hả?

Cũng không hẳn, chắc là do tôi bị kiểu nói chuyện vòng vo tam quốc của Đường Phong Hành ảnh hưởng lâu quá nên bây giờ cảm thấy không quen lắm với những câu hỏi trực tiếp thế này.

Hai chúng tôi ngồi trong tiệm trà sữa, tôi mua một cốc mời cô ấy, dù sao người ta cũng là em gái của Đường Phong Hành, tôi phải đối xử với người nhà cậu ấy tốt một chút.

Cô hỏi thẳng: "Cậu nghiêm túc hay chỉ là chơi bời?"

"Nghiêm túc, tôi không đùa giỡn với cảm xúc của người khác." Tôi trả lời chém đinh chặt sắt.

"Tôi không tin.

Đống nhật ký kia anh tôi đã viết ba năm rồi, với bộ dáng khép nép như cún con đấy thì tôi không tin anh ấy sẽ tỏ tình với cậu.

Bình thường trông anh ấy trưởng thành vậy thôi, chứ thật ra thì anh ấy khá là...!ngây thơ ấy, cứ nhớ mãi và tin vào những câu truyện cổ tích ngày nhỏ thôi."

"Đúng là tôi nhặt được nhật ký của cậu ấy thì mới phát hiện ra, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn chơi đùa với tình cảm của cậu ấy, cậu có hiểu không?"

"Nếu như cậu không nhặt được nó thì chắc hẳn anh ấy sẽ giữ kín bí mật này đến khi cậu kết hôn, vậy thì hai người cũng chẳng có cơ hội mà ở bên nhau.

Anh ấy cứ cố chấp thích cậu giống như tín đồ cuồng tín của một tà giáo vớ vẩn vậy, chẳng tỉnh táo tí nào, cho nên tôi không thể tin cậu, cậu chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi."

Phải, tôi là một tà giáo, một tra nam tà giáo luôn.

Lòng tôi run lên, cốc trà sữa bị tôi siết đến biến dạng, trong gần bốn năm qua Đường Phong Hành đã tiếp xúc với tôi hàng trăm hàng ngàn lần, mà tôi cũng từng ấy lần lãng quên mất cậu ấy.

Tôi nhớ lại ngày đó nằm đọc những dòng chữ trong nhật ký của cậu, nhìn qua thì có vẻ như cậu ấy chẳng sao cả, nhưng thật ra thì trong lòng cậu là cả thế giới của những suy tư vừa tinh tế vừa chu đáo, từ trước đến nay đều vì tôi mà lo lắng chứ chưa từng vì chính bản thân cậu.

"Đôi găng tay kia của Phong Hành, cái đôi có hình con nhím thỏ heo gì gì đó ấy, là do anh ấy tự tay làm để tặng cho cậu, đúng là có tâm thiếu nữ mà, tôi chạm vào một cái cũng không được."

Tôi cố nhớ cái tên mà lần trước cậu ấy bảo là của "nhân vật hoạt hình" này.

Ninh Tử?

Chết tiệt, sao tôi lại không nhận ra tên này rất quen thuộc nhỉ.

Tôi đúng là ngu ngốc.

Đường Như Mộng vừa cầm điện thoại vừa nghịch đuôi tóc của mình, nói tiếp: "Cậu đã vào tầm ngắm của tôi rồi đấy, nếu như cậu dám làm tổn thương anh tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu, cậu cứ chờ tiếng xấu lan xa đi."

Lòng tôi cũng nóng lên, cô ấy cũng chẳng phải là em gái tôi, dựa vào đâu mà cứ muốn nhúng tay vào cuộc sống của tôi và Đường Phong Hành: "Cậu nghĩ cậu có thể ngăn cản ý muốn của anh cậu sao, lại còn vào tầm ngắm nữa chứ, tôi còn phải làm cậu vừa lòng nữa hả? Cậu học ở lớp 1 đúng không, thế cậu định theo dõi tôi thế nào?"

"Cậu bị rối loạn lưỡng cực, hơn nữa hai người lại còn là đồng tính luyến ái, cậu thật sự cho rằng mong muốn cá nhân của anh ấy có thể thắng được mong muốn của ba mẹ tôi sao?"

Tôi giật mình đứng bật dậy, cả hai tay run rẩy, trái tim cũng kịch liệt nảy lên.

Tại sao cô ấy lại biết tôi bị rối loạn lưỡng cực?

Đường Phong Hành nói ư? Không thể nào, rõ ràng tôi đã dặn cậu rằng không được nói cho bất kỳ ai hết.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt giống như một thanh kiếm muốn đâm xuyên tôi vậy, lạnh lùng nói tiếp: "Không phải là Phong Hành nói cho tôi, tạm thời tôi cũng sẽ không nói chuyện này với ba mẹ.

Có lần tôi đến thư viện với anh ấy, tôi quên mất không mang thẻ mượn sách nên phải mượn của anh ấy dùng tạm, trong nhật ký mượn sách có tận năm sáu quyển nói về chứng rối loạn lưỡng cực.

Anh ấy thì không mắc bệnh rồi, ngoại trừ cậu thì anh ấy còn quan tâm ai đến vậy nữa?"

"Còn nữa, cẳng tay cậu còn quấn băng nữa kìa, tôi vừa kéo tay áo thì đã thấy cả đống băng y tế.

Tự hại mình à? Cũng khá nguy hiểm đấy."

"Tôi không biết cậu thích Đường Phong Hành đến đâu, tôi là em gái anh ấy, tôi muốn bảo vệ anh mình thì sai ư?"

Tôi ngồi xuống xoắn thật chặt tay mình, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt chẳng mang chút cảm xúc: "Chứng bệnh này tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi biết đây là bệnh tâm lý.

Đường Phong Hành cứ ngu muội mà cố chấp thích cậu, nhưng tôi thì là người ngoài cuộc tỉnh táo.

Tôi khuyên cậu, nếu cậu không phải thật lòng mà chỉ muốn chơi bời với anh ấy thì tốt nhất là nên đổi người đi."

Tôi cố nén lửa giận, hơi thở như mắc kẹt nơi cổ họng: "Cậu nói đủ chưa? Vì cậu là em gái của Đường Phong Hành nên tôi mới đối xử lịch sự với cậu, cậu thôi nhúng tay vào chuyện của tôi đi, cũng đừng có ý định khống chế Đường Phong Hành nữa.

Cậu là con giun bò trong bụng Phong Hành à, tôi đối với cậu ấy thật lòng hay không thì cậu có thể cảm nhận được tình yêu của hai chúng tôi chắc?"

"Hôm nay tôi không đến để cãi nhau, tôi chỉ không hiểu rốt cuộc cậu có chỗ nào tốt mà lại mê hoặc anh tôi đến mức độ này."

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi: "Có phải cậu thấy anh cậu thích tôi nghĩa là tôi đã cướp mất anh trai của cậu, nên anh cậu sẽ không đối xử tốt với cậu nữa?"

Động tác hút trà sữa của Đường Như Mộng ngừng lại, vẻ mặt cô âm trầm, cũng không nghịch tóc nữa mà đứng lên: "Không phải.

Lời hay tôi đã nói xong rồi, cậu muốn tôi nói lời khó nghe đúng không, vậy giờ tôi nói cho cậu nghe.

Mục đích mà tôi tìm cậu chính là muốn cậu rời xa anh trai tôi, đừng làm anh ấy tiếp tục chìm đắm nữa, cho anh ấy hết hy vọng đi."

Tôi bắt chéo chân, lửa giận vẫn đang nặng trong lòng, nhíu mày nhìn cô: "Hóa ra cậu vốn muốn chúng tôi không ở bên nhau nữa, vậy mà còn giở trò nói sẽ theo dõi cơ đấy.

Nhưng bây giờ tôi sẽ đồng ý cái theo dõi của cậu, tôi là kiểu người thích nhất là làm trái lời người khác.

Cậu yên tâm, tôi và anh trai cậu sẽ ở bên nhau thật tốt cực kỳ tốt, mà nếu ghen thì cũng đừng có ghen với tôi chứ?"

"Rối loạn lưỡng cực sẽ khiến cậu làm tổn thương anh ấy!"

"Tôi sẽ không!"

"Tại sao cậu biết là sẽ không, cậu muốn tôi tin lời của một bệnh nhân tâm thần ư?"

"Chẳng lẽ cậu phải chờ tới khi cơ thể hay tâm lý anh tôi bị cậu ảnh hưởng thì cậu mới đồng ý cách xa anh ấy à?"

"Cậu nên vào bệnh viện mới đúng, cậu xem lại cái thân bệnh tật của cậu đi, chưa biết chừng không có ai nhìn thì sẽ làm ra những việc nguy hiểm đến thế nào?"

"Tách nhau ra đi, con đường này hai người không thể đi nổi đâu, không một ai ủng hộ các người hết!"

Cô gái trẻ không kìm được sự tức giận trong lòng, trút giận xong thì ném cốc trà sữa xuống, xách chiếc túi hàng hiệu rồi lập tức rời đi với đôi giày cao gót 7cm dưới chân.

Những câu nói mà cô ấy bỏ lại như sấm sét đánh thẳng vào não tôi.

Dù thế nào đi nữa thì bệnh tâm thần cũng là một từ ngữ chết chóc, là đại diện của người cả ngày khùng khùng điên điên, không hề có một chút an toàn.

Tôi không nhịn được mà nghĩ: Đúng vậy, nếu như tôi thật sự làm tổn thương Đường Phong Hành thì tôi chắc chắn sẽ buông tay rời đi, thà để cậu đau ngắn còn hơn đau dài.

Nhưng chẳng lẽ chỉ vì tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực mà tôi không thể có được hạnh phúc mà mình muốn ư? Ai ai cũng có thể có được tình yêu, chỉ vì tôi mắc căn bệnh này mà bị tước đi cuộc sống của một con người bình thường ư?

Tôi nhìn cốc trà sữa trên bàn, ôm mặt, tôi có nên đi xem phim với cậu nữa hay không?

Lực sát thương của lần gặp mặt này thật là lớn, nhẫn nhịn đến bây giờ làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.

Điện thoại đổ chuông, chỉ còn năm phút nữa là phim bắt đầu chiếu.

Tôi ấn nút nghe rồi đứng dậy, tôi cố gắng kìm nén nước mắt đang đảo quanh hốc mắt, chuẩn bị bịa ra một lời giải thích rằng tôi sẽ không đến đó nữa.

Giọng của Đường Phong Hành chen trước một bước truyền vào tai tôi, dù xung quanh ồn ào nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng cậu rất vội vàng, sốt ruột nhưng lại nhẹ nhàng vô cùng, giống như không nỡ trách mắng tôi vậy, chỉ mang theo chút giận dỗi nói phim sắp chiếu rồi mà sao tôi còn chưa tới.

Tôi đứng trong góc trùm mũ hoodie lên, tôi nghẹn ngào ngẩng đầu ngăn không cho nước mắt rơi xuống, vậy mà trong khoảnh khắc nghe thấy giọng cậu nước mắt tôi lại không nghe lời nữa, là nỗi đau đớn khổ sở không thể kìm nén nổi.

Tôi gắng hết sức mình để giọng nói nghe sao bình thường nhất, trả lời tôi sắp đến rồi đây.

Tôi vào toilet xả nước rửa mặt thật sạch sẽ, đến khi không nhìn ra hốc mắt còn đỏ nữa thì mới đi ra ngoài.

Đường Phong Hành vui vẻ cầm lấy trà sữa rồi hỏi tôi sao tóc lại ướt hết thế này.

Tôi nói ngoài trời tuyết lớn, rơi xuống đầu một lúc là ướt.

Phim chiếu mà tôi chẳng tập trung, tôi cứ luôn muốn ngắm nhìn Đường Phong Hành.

Tôi nhìn những hình ảnh chạy qua trước mắt mình, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn cậu một cái.

Trong lòng tôi lo lắng mà vươn tay cầm lấy bàn tay cậu, cậu quay sang nhìn tôi hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã trở tay nắm chặt tay tôi rồi để sát dưới ghế, giống như một tình yêu thầm kín không thể gặp ánh sáng.

Tôi cảm thấy mũi mình chua xót, nhìn chăm chú sườn mặt của Đường Phong Hành.

Bộ phim 《Your name》 này đã chiếu được nửa tháng, Mitsuha và Taki gặp nhau nơi cầu vồng tương giao, hai người cách thời không, cách sinh tử, vậy mà lại có thể dựa vào niềm tin về tình yêu để gặp mặt đối phương.

Vào giây phút Mitsuha chuẩn bị viết xuống tên mình thì tôi liền nghĩ tới câu nói của Đường Như Mộng, có phải tôi phải chờ đến khi bản thân tổn thương Đường Phong Hành thì mới có thể lựa chọn rời xa cậu ấy không, thừa nhận rằng tình yêu không thể cứu lấy tôi rồi sau đó rời khỏi thế giới này.

Sự chán nản như thủy triều ập đến, Taki cố gắng vẽ lại mọi thứ để tìm kiếm Mitsuha để rồi biết được người mình yêu đã chết vì sao chổi rơi xuống.

Người yêu chết đi, mà chính mình lại không thể làm được điều gì.

Tôi cảm nhận được sự đau khổ của Đường Phong Hành mỗi khi tôi nhắc đến việc tự sát, tôi không biết bây giờ bản thân nên làm gì, mới ở bên nhau có bao lâu mà tôi đã vì lời nói của người khác mà muốn từ bỏ rồi.

Tôi không thể cho cậu ấy thứ gì, thế nhưng tôi lại không bỏ được cậu.

Lưu luyến Đường Phong Hành giống như một chấp niệm trong tôi, giống như một lưỡi câu mắc lấy cổ tôi ngăn cản tôi nhảy xuống đáy vực sâu, rồi lưỡi câu biến thành một cái ôm, sự thoải mái và ấm áp ấy khiến tôi không rảnh để nghĩ đến chuyện vùng vẫy thoát ra nữa.

Lúc này đây, những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu như muốn xé rách lớp vỏ ngoài bình tĩnh của tôi, tôi cứ ngồi nhìn sườn mặt của Đường Phong Hành rồi lẳng lặng mà khóc, cổ họng tắc nghẹn lại.

Tôi nắm chặt bàn tay cậu ấy rồi hơi kéo một chút, cậu thấy vậy thì quay sang buông tay ra, theo bản năng muốn lấy khăn giấy trong túi ra để lau đi nước mắt cho tôi.

Tôi ghé sát vào tai cậu, trong lòng muốn nói: "Đường Phong Hành, chúng mình chia tay đi.

Đừng ở bên nhau nữa, chuyện này sẽ chẳng tới đâu đâu."

Trốn tránh luôn luôn là lựa chọn đầu tiên của tôi, nhưng tôi nuối tiếc, tôi nuối tiếc khi phải nói như vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự được yêu, thực sự cảm nhận được cảm giác được một người yêu thương.

Có lẽ tôi sẽ rất vụng về khi đáp lại tình yêu của Đường Phong Hành, có lẽ tôi sẽ không làm được những việc giống như người bình thường.

Nhưng tôi cần cậu ấy.

Lòng tôi được cậu gieo xuống hạt giống của những đóa hoa hồng, làm sao có thể chưa mọc lên tươi tốt để tặng lại cậu mà đã để chúng khô héo chết rũ, một lần nữa trở thành mảnh đất cằn cỗi hoang vu được chứ?

Tôi không thể ngăn mình kéo người cậu lại gần, nước mắt theo nụ hôn mà in lên má cậu, giọng tôi nghẹn lại giống như cố nuốt xuống một viên đá đang mắc trong cuống họng, tôi run rẩy nói ra: "Đường Phong Hành, cậu không thể rời xa tôi.

Đừng rời xa tôi, xin cậu đấy.".