Trần Quang Minh ngồi trên một chiếc ghế trong phòng làm việc đang chăm chú nhìn vào đống tài liệu. Quả thật ba vụ án vừa qua khiến anh ta trằn trọc mãi nhưng vẫn không thể phá, cuối cùng đành phải đưa ra hạ sách đó là nhờ đến Địch Sát Thần. Thật sự thì Trần Quang Minh vẫn không tin lời của Địch Sát Thần cho lắm nhưng biết sao được, bản năng trong anh ta mách bảo chỉ có Địch Sát Thần mới phá án được mà thôi.
Cánh cửa phòng mở ra, một người cảnh sát trẻ bước vào, tên của cô là Kiều Trinh, cấp dưới của Trần Quang Minh.
“Có chuyện gì không sếp?” Kiều Trinh hỏi.
Trần Quang Minh mời cô ngồi xuống rồi bắt đầu nói:
“Tôi giao cho cho cô một nhiệm vụ, theo dõi một người hai tư trên hai tư.” Nói rồi, Trần Quang Minh đưa một tệp hồ sơ cho Kiều Trinh. Trên hồ sơ, tên của một người quen thuộc được viết rõ ràng, không ai khác đó chính là Địch Sát Thần.
Kiều Trinh vội nhận lấy tệp hồ sơ, chào Trần Quang Minh một cái rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Tại một ngõ cụt vắng người, Địch Sát Thần đang chăm chú cảm nhận, mắt hắn đảo qua đảo lại cố gắng tìm thứ gì đó.
Một bóng đen đang ẩn nấp phía trong bức tường dày cộp của ngôi nhà kia. Bức tường lúc này như mặt nước phẳng lặng mặc cho bóng đen đó cứ bơi lội bên trong, nó thoắt ẩn thắt hiện tránh khỏi tầm mắt của Địch Sát Thần.
Tay Địch Sát Thần vẫn cầm chắc cây kiếm, các giác quan của hắn cố cảm nhận từng chút từng chút một. Mỗi chuyển động của thứ kia đều được Địch Sát Thần nhìn thấu, lưỡi kiếm hắn nhanh như chớp vung lên nhưng chỉ khiến bức tường rạn nứt, thứ đen tối kia vẫn chẳng hề mảy may.
Từ trên người thứ đó, một sợi dây gắn kết nó với vật chủ, đúng chính xác, nó là Nghiệt Hồn.
Vật chủ đứng từ xa quan sát, từng hành động của Địch Sát Thần thực sự khiến kẻ kia khó hiểu.
Từ lúc thấy vật chủ giết người đến lúc này, Địch Sát Thần chả quan tâm gì đến hắn cả, cứ đứng đó múa may như thể Địch Sát Thần là một kẻ điên vậy.
Từ trên người Nghiệt Hồn, một thứ đen kịt truyền qua sợi dây dẫn đến vật chủ. Vật chủ đứng đó ngơ ngác, bất chợt một luồng sát khí nổ ra khiến cơ thể hắn bật nảy. Đôi mắt hắn sâu thẳm như chứa đựng vô vàn nỗi căm hận. Hắn nhìn vào người thanh niên đang cầm thanh kiếm múa may như kẻ điên trước mặt, nỗi căm hận trong mắt hắn càng bùng cháy. Hắn rút con dao đang găm trên người nạn nhân ra, một mạch lao đến Địch Sát Thần.
Từng đường chém chứa đựng vô vàn sát ý, những sát ý đó hóa thành một thứ không khí màu đen, chúng tỏa ra rồi lại được Nghiệt Hồn đó hấp thụ.
Địch Sát Thần bình tĩnh, hắn nhanh nhẹn tránh những nhát chém từ vật chủ, đôi mắt vẫn không ngừng quan sát chuyển động của Nghiệt Hồn. Nó lợi dụng bức tường kia làm chỗ nấp, mỗi lần Địch Sát Thần vung kiếm, nó đều lặn sâu vào bức tường khiến những đường kiếm đó chỉ làm cho bức tường rạn nứt mà thôi.
Địch Sát Thần không muốn làm kinh động đến người dân xung quanh nên hắn cố kiểm soát lực để khiến những cú đánh vào tường phát ra tiếng động không quá lớn. Không phải vì hắn sợ, chỉ là hắn không muốn tự gây thêm phiền phức mà thôi.
Mỗi lần sát ý từ vật chủ tỏa ra là mỗi lần vật chủ càng thêm hưng phấn. Bởi lúc Nghiệt Hồn hấp thụ sát ý, là lúc nó truyền cho vật chủ sức mạnh. Một vòng tuần hoàn cứ diễn ra như thế khiến Địch Sát Thần cảm thấy có chút khó chịu, hắn muốn một kiếm chém chết tên này cho xong.
Địch Sát Thần quan sát xung quanh rồi nhìn vào vật chủ đang tấn công hắn như điên như dại bất chợt hắn nảy ra một ý. Hắn lướt qua người vật chủ rồi một mạch chạy đến bức tường cuối ngõ.
Phía sau bức tường đó là một khu đất rộng bỏ hoang, Địch Sát Thần nhảy lên bức tường rồi nhanh chóng qua bờ bên kia. Vật chủ thấy vậy cũng nhanh nhẹn đuổi theo Địch Sát Thần.
Địch Sát Thần chạy đến giữa khu đất thì dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nghiệt Hồn đang đu bám phía sau lưng vật chủ. Mất đi những bức tường, nó không có chỗ nào khác để ẩn nấp. Nhân cơ hội đó, Địch Sát Thần nhanh nhẹn lướt qua người vật chủ, một kiếm chém đứt đôi Nghiệt Hồn.
Vật chủ ngã xuống, sức lực của hắn cạn kiệt, tâm trí hắn nhanh chóng rối loạn, sợ hãi nhìn Địch Sát Thần.
Thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần tan biến, cùng lúc này, một âm thanh vang vọng trong đầu Địch Sát Thần:
[Nghiệt Hồn cấp hai, được cộng thêm ba ngày.]
Nghe vậy, Địch Sát Thần rời đi mà không nói thêm một lời.
Cả ngày nay hắn cố gắng tìm kiếm Nghiệt Hồn khắp cả thành phố, nhưng hắn tìm mãi cuối cùng chỉ lấy được một Nghiệt Hồn cấp hai khiến Địch Sát Thần có đôi chút thất vọng.
Hắn đi về phía nhà của Ngọc Nhi, nghe theo lời sư Từ Ân, tối nay hắn sẽ ngủ ở đó.
Trời bắt đầu tối, Địch Sát Thần đã đứng dưới cổng từ lúc nào, hắn nhìn vào ngôi nhà hai tầng trước mặt. Ngôi nhà được sơn một màu vàng khá cũ, như thể lâu lắm rồi chưa được sơn lại vậy. Bên trong ngôi nhà, một thiếu nữ xinh đẹp bước ra.
Ngọc Nhi nhìn thấy Địch Sát Thần, liền chạy ra mở cổng mời hắn đi vào. Địch Sát Thần cũng không do dự, một mạch đi vào bên trong.
Bước vào bên trong, Địch Sát Thần đảo mắt nhìn quanh. Đồ dùng trong ngôi nhà này hình như đều là đồ cũ nhưng chúng đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, gọn gàng khiến cho người nhìn một cảm giác vô cùng tươi mới.
Địch Sát Thần để ý vào một vật màu đen được đặt chính giữa gian ngoài của ngôi nhà, hắn không biết thứ lạ lùng này dùng để làm gì.
Trang trí? Không đúng, ai lại đi trang trí một thứ đen thui xấu xí như thế này bao giờ?
Hắn ghé sát đầu đến bên thứ đó, đôi mắt hắn mở to ra cố nhìn xem nó là thứ gì.
Bỗng vật thể đó sáng lên khiến Địch Sát Thần giật mình lùi ra xa, thanh kiếm trên tay hắn hiện ra chĩa thẳng vào thứ đó.
Ngọc Nhi đang cầm điều khiển tivi, đứng bên cạnh mỉm cười, cô nói:
“Đừng nói đến tivi cậu cũng không biết đấy nhé.”
“Tivi sao? Là thứ gì?” Đôi mắt Địch Sát Thần ngơ ngác nhìn Ngọc Nhi. Bất chợt một âm thanh phát ra:
[Lão Độc Vật, ngươi dám chơi trò tiểu nhân…]
Địch Sát Thần quay đầu nhìn lại, thanh kiếm trên tay hắn vung ra nhằm vào tivi đó mà chém.
Cùng lúc này, Ngọc Nhi chuyển kênh khác khiến Địch Sát Thần giật mình nhảy lùi ra phía sau, thanh kiếm trên tay hắn vẫn giữ chặt, chĩa vào phía tivi.
Hắn không nghĩ rằng một thứ nhỏ bé kia có thể nhốt được con người, chả trách thế giới bây giờ không còn kiếm sĩ nào nữa. Địch Sát Thần muốn biết rõ hơn về cái gọi là ‘tivi’ đó, trong vô thức hắn hỏi hệ thống. Nhưng hệ thống chỉ cho hắn biết những thứ liên quan đến nhiệm vụ nên không hề phản hồi lại hắn dù chỉ một câu.
Địch Sát Thần ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Ngọc Nhi, một câu hỏi trong đầu hắn nổ ra:
“Chả nhẽ cô gái này biết yêu thuật?”
Thấy Địch Sát Thần ngáo ngơ như vậy, trong lòng Ngọc Nhi không khỏi tò mò. Một người hiện đại mà đến cả xe đạp, vòi nước rồi bây giờ là tivi cũng không biết sao? Thật sự, từ lúc đầu gặp Địch Sát Thần cho đến nay, cô luôn thấy người này có gì đó kỳ quái mà cô không thể nào hiểu được. Trong Địch Sát Thần ẩn chứa quá nhiều tính cách, lúc thì hung mãnh lạ thường, lúc thì ngáo ngơ như chú nai tơ lần đầu bước ra khỏi cánh rừng.
Địch Sát Thần nhìn vào mắt Ngọc Nhi, hắn cảm nhận được Ngọc Nhi không phải là mối nguy hiểm nhưng tại sao cô lại có năng lực mạnh như vậy. Những kiếm khách kia đều bị cô gái này nhốt vào trong cái lồng gọi là ‘tivi’ mà Địch Sát Thần không hề cảm nhận được từ Ngọc Nhi có một chút nguy hiểm nào. Có phải hắn đã trúng phải một loại yêu thuật nào đó không?
Mắt hắn đột nhiên sắc lẻm, sát khí trên người hắn tăng vọt, thanh kiếm được hắn nắm chặt trên tay rồi từ từ đưa lên định chĩa về phía Ngọc Nhi.
Hết chương 18.