Kẻ thay thế

Chương 1

Bắc Kinh vào ngày lễ Giáng sinh thật ồn ào và náo nhiệt. Trên con đường lớn, mọi người đều đổ dồn về phía khu công viên nằm ở vị trí trung tâm của thành phố. Bởi nơi đây là nơi thường tổ chức các sự kiện lớn trong năm, và ngày lễ Giáng sinh không phải là ngoại lệ.

Ngoài kia đông vui nhộn nhịp là vậy, song Tiểu Diệp lại một mình ở trong căn hộ toạc lạc trên tầng 25 thuộc khu chung cư lớn bên cạnh công viên. Cô đứng đứng sau tấm kính lớn dõi mắt về nơi nhộn nhịp kia. Những bông tuyết như những cánh hoa nhài lớt phớt rơi xuống tạo nên một khung cảnh lãng mạn và đẹp đẽ.

Hôm nay Cao Thái Vũ đã hứa với cô sẽ về nhà sớm để cùng cô đón Giáng sinh. Nhưng bây giờ cũng đã hơn chín giờ, cánh cửa ngoài kia vẫn luôn im lặng.

"Vũ, anh sẽ không về sao?"

Tiểu Diệp thất vọng nói thầm trong lòng, ánh mắt mơ hồ có dính chút nước. Chiếc điện thoại cô vẫn luôn cầm trên tay đột nhiên reo lên. Tiểu Diệp cứ nghĩ là Cao Thái Vũ gọi tới nên vô cùng vui mừng. Nhưng khi màn hình hiển thị số của mẹ mình thì lại thất vọng. Cô nặng nề bấm nút nghe rồi áp tai vào điện thoại.

"Tiểu Diệp...bố và mẹ nấu rất nhiều món ngon, con cùng với thằng Vũ mau sang đây đi."

Nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, Tiểu Diệp thực sự muốn nói hết những ấm ức mà mình phải chịu đựng cho bà nghe. Nhưng nghĩ tới bà sẽ lại lo lắng cho mình nên cô lại thôi. Tiểu Diệp dựa người vào tấm cửa kính nói:

"Con và anh ấy ăn cơm rồi. Bố và mẹ cứ ăn trước đi."

Giọng mẹ có chút tiếc nuối, "Nếu vậy thì thôi. Con nhớ là phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ. Như vậy đứa bé mới phát triển tốt được."

Nghe bà căn dặn một hồi Tiểu Diệp mới tắt máy rồi hướng tầm mắt xuống nhìn các cặp đôi đang trong tay đi dạo dưới trời tuyết mà trong lòng thầm ghen tị và ngưỡng mộ. Mới vài giờ trước thôi cô đã nghĩ mình sẽ cùng Cao Thái Vũ nắm tay nhau đi dạo trên phố, cùng nhau hòa vào không khí vui vẻ của Giáng sinh. Nhưng giờ thì sao? Cô lại đơn độc một mình trong căn nhà...nhìn mọi người vui vẻ đi chơi với nhau.

Vậy hiện giờ Cao Thái Vũ đang ở đâu?

Buổi chiều, Cao Thái Vũ đang trên đường về nhà thì Diệu Linh gọi tới nói mình chóng mặt đau đầu. Giọng cô có phần mệt mỏi khiến hắn không khỏi lo lắng phải quay đầu xe lại dù cách nhà chưa đầy 100m.

"Diệu Linh...em thấy mình đỡ hơn chưa?" Cao Thái Vũ đặt bát cháo lên chiếc bàn bên cạnh giường, dịu dàng hỏi.

Gương mặt Diệu Linh có chút nhợt nhạt nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của cô. Cô ngồi dậy, người dựa vào thành giường.

"Cảm ơn đã đến chăm sóc em."

Cao Thái Vũ không đáp đưa tay cầm bát cháo lên đưa cho Diệu Linh. Diệu Linh nhận lấy bát cháo. Nhưng tay vừa mới chạm vào đã vội thụt lại vì bỏng.

"Để anh đút cho em." Nói rồi Cao Thái Vũ xúc một miếng cháo đưa đến trước miệng thổi rồi đút cho cô ăn. Nhìn sự ân cần dịu dàng của hắn, cô không nỡ từ chối mà để hắn đút cho mình ăn.

Chừng được nửa bát thì Diệu Linh đã no. Cao Thái Vũ cho cô uống thuốc rồi rất nhanh muốn rời đi.

"Diệu Linh...vậy em nghỉ đi, anh phải về rồi."

Diệu Linh duỗi tay nắm lấy góc áo của hắn không muốn để cho hắn đi.

"Anh không thể ở lại với em sao? Đêm nay là Giáng sinh. Anh đã hứa năm nay sẽ đón Giáng sinh cùng em mà."

Cao Thái Vũ nhìn Diệu Linh, vẻ mặt phức tạp. Giáng sinh năm ngoái đúng là hắn đã hứa sẽ cùng cô đón Giáng sinh vào năm sau. Chỉ là hắn không bao giờ sẽ nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với mình. Hôm nay hắn đã hứa sẽ cùng Tiểu Diệp đón Giáng sinh. Chắc bây giờ cô ấy vẫn đang đợi anh ở nhà.

"Diệu Linh...anh xin lỗi."

Vẻ mặt Diệu Linh có chút cứng ngắc. Như hiểu ra được điều gì, cô buông áo hắn ra, ánh mắt ánh lên những tia buồn bã. Cô cúi đầu xuống giấu đi những giọt lệ đang chậm rãi rơi xuống.

"Có phải là cô ấy không?"

"...."

"Chắc Tiểu Diệp đang đợi anh ở nhà, anh mau về đi."

Dù Diệu Linh có cúi đầu thì Cao Thái Vũ vẫn có thể nhận ra cô đang khóc. Nhìn cô như vậy hắn lại không nỡ rời đi. Cao Thái Vũ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Diệp:

"Đêm nay anh phải tăng ca nên sẽ không thể về được. Xin lỗi."