Kẻ Trừng Phạt

Chương 18: Xác định mục tiêu

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, tiễn Đặng Tư về tận kí túc xá. Trên đường, tôi có hỏi về quan hệ của cô ta với Dương Ninh Thanh. Đặng Tư nói họ vốn dĩ không thân nhau, hai năm nay lại càng chẳng liên lạc gì, chỉ biết anh ta sau khi tốt nghiệp đại học đã sang Mỹ học nghiên cứu sinh thôi.

Tới kí túc xá, Văn Nhã hỏi một câu quan trọng: "Qew là tên tiếng Anh của Dương Ninh Thanh phải không?"

Văn Nhã hỏi đúng điều tôi đang nghĩ, nên tôi quan sát rất kĩ Đặng Tư khi cô ta trả lời: "Hồi vừa vào trường năm thứ nhất, học lớp tiếng Anh, thầy giáo yêu cầu mọi người tự chọn một tên tiếng Anh cho mình, nhưng cũng chỉ là một dạng hình thức thế thôi, hàng ngày chẳng mấy ai dùng cả. Dương Ninh Thanh không học cùng lớp chúng tôi, nên tôi cũng không biết tên tiếng Anh của anh ta là gì, nhưng Hiểu Mai chắc là biết."

Không tìm được đáp án từ Đặng Tư, chúng tôi có phần hơi thất vọng. Ra khỏi trường Đại học Khoa học Kĩ thuật, tôi cười nói: "Hôm nay là lần đầu chúng ta hợp tác, ai ngờ cũng ăn ý ra phết."

"Ừ, chúng ta cũng tầm tuổi nhau, nói chuyện đương nhiên dễ hơn nhiều." Văn Nhã mỉm cười đáp.

Buôn chuyện phiếm một hồi, nhắc đến vụ án, Văn Nhã thu lại nụ cười, nghiêm túc bày tỏ ý kiến: "Đối thủ của chúng ta không phải kẻ hung bạo tàn ác, chẳng những thế còn có vẻ rạch ròi đen trắng. Dựa vào những chứng cứ đã thu thập được, có thể phán đoán động cơ gây án của đối tượng này. Cái chết của Hồ Viễn do anh ta là cảnh sát phụ trách chính trong vụ án Tần Hiểu Mai, công tác phá án của anh ta mang tính quyết định đến việc định tội Tần Hiểu Mai. Cái chết của Tăng Đại Chí, vì anh ta là bác sĩ pháp y - người thu thập các chứng cứ quan trọng nhất, nhưng năm đó lại không hề tìm ra dấu vết của kẻ thứ ba, cũng chính là hung thủ thực sự trên thi thể Ngô Anh, điều này đã gián tiếp dẫn đến kết quả Tần Hiểu Mai phải chịu "án oan"."

"Nếu Tần Hiểu Mai thực sự bị oan, thì hai người họ đúng là "đáng chết". Còn với Đặng Tư, cô ta có khai từng nhìn thấy Tần Hiểu Mai và Ngô Anh cãi nhau, qua đó gián tiếp khiến cho động cơ gϊếŧ người của Tần Hiểu Mai trở nên rõ ràng, ảnh hưởng đến sự phán đoán của cảnh sát; nhưng cô ta cũng chỉ kể lại sự thật khách quan mà mình chứng kiến chứ không hề nói dối. Vì thế, hung thủ mặc dù rất căm hận cũng chỉ đe dọa chứ không xuống tay sát hại."

Tôi tiếp lời Văn Nhã, nói: "Đúng thế, hung thủ gây án hiểu rất rõ đối tượng, khả năng phản trinh sát cao, gần như không để lại bất cứ chứng cứ mang tính phương hướng nào, hắn ta chắc chắn là một kẻ vô cùng thông minh."

Lúc ở văn phòng của anh Điên, tôi chỉ giới thiệu qua về tình hình vụ án, Văn Nhã không hề biết mối quan hệ phức tạp giữa hai gia đình Tần Hiểu Mai và Tần Dương. Qua việc Đặng Tư gặp ma, tôi càng thấy nghi ngờ Tần Dương, liền trình bày các phân tích của mình.

Nghe xong, Văn Nhã trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Mấy sự việc xảy ra cậu ta đều có khả năng tham gia, mà chứng cứ ngoại phạm lại chỉ là ở nhà ngủ. Cộng thêm những miêu tả của anh về khuôn mặt và hình dáng cậu ta, về cơ bản tôi có thể khẳng định Tần Dương rất đáng nghi, chúng ta phải lập tức đi tìm cậu ta!"

"Nhưng chiều hôm qua cậu ta về trường mất rồi." Tôi bất lực nói.

"Thế thì càng tốt, thông báo lại tin này cho Đại đội, bí mật xác minh vị trí hiện tại của Tần Dương, rồi cho người theo dõi, nhưng không được đánh rắn động cỏ, càng không được để cậu ta vuột khỏi tầm kiểm soát. Còn chúng ta sẽ đi thẳng tới nhà cậu ta, biết đâu ở đó lại có manh mối chúng ta cần tìm." Văn Nhã nói những lời này, vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Vừa rồi tôi đã được "lĩnh giáo" khả năng quan sát của Văn Nhã, nhưng cô ấy chưa từng gặp Tần Dương, đâu có quan sát được gì, làm sao có thể chắc chắn như thế? Đến cả anh Điên sau khi nói chuyện với Tần Dương cũng không phát hiện ra cậu ta có kẽ hở nào rõ ràng cơ mà.

Khi tôi hỏi, Văn Nhã lại chỉ trả lời bằng hai chữ - "trực giác".

"Trực giác ư?"

"Trực giác mà tôi nói đến không phải là đoán mò không bằng chứng, cũng chẳng phải nghĩ bừa ra, mà là căn cứ vào kinh nghiệm phá án cả đấy. Từ những sự thật đã biết ta có thể lập nên một giả thiết phán đoán, đó là kết quả của các hoạt động não bộ, anh cứ tin tôi đi."

Tôi không thể không thừa nhận, mặc dù mới tiếp xúc mấy tiếng đồng hồ, nhưng Văn Nhã để lại cho tôi những ấn tượng rất tốt, không chỉ vì vẻ bề ngoài, mà còn cả sự nhạy bén, khả năng quan sát và tư duy chặt chẽ khi phá án nữa. Cô ấy quả nhiên có nhiều điểm hơn người, chẳng trách mà liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn như thế.

Tôi không hỏi thêm nhiều, lái xe thẳng tiến về phía nhà Tần Dương, Văn Nhã thì gọi điện về cho anh Điên trình bày kế hoạch của chúng tôi. Qua cách nói của Văn Nhã, anh Điên có vẻ như cũng rất ủng hộ chúng tôi.

Điều duy nhất khiến tôi lo lắng là lần trước khi chúng tôi đến đó, cha mẹ Tần Dương đều tỏ thái độ không vui. Lần này Tần Dương không ở nhà, không biết chúng tôi có bị đuổi ra khỏi cửa không.

Trên đường, Văn Nhã nhắc đến những đoạn quay phim trong điện thoại của Hồ Viễn và Tăng Đại Chí, rồi hỏi tôi trước đây đã nghe nói hai người họ có những sở thích quái gở này bao giờ chưa? Đương nhiên tôi trả lời không biết, chẳng những tôi, mà chắc chắn những người khác trong Đội cũng vậy. Những chuyện xấu xa này một khi bại lộ, tiền đồ của họ coi như rơi xuống vực, thế nên, họ chắc chắn phải đảm bảo an toàn mới dám hành động.

"Chưa tính đến vụ án Tần Hiểu Mai, chỉ riêng chuyện này thôi, họ chết cũng không đáng tiếc!" Văn Nhã nói bằng giọng giận dữ.

Nhắc đến chuyện này, tôi nhớ ra việc lúc sáng Thần Côn bảo tôi đi tìm năm nữ nghi phạm trong các bức ảnh của Hồ Viễn. Thần Côn nhắc tôi đừng báo cáo chuyện này với anh Điên vội, lí do vì anh Điên cũng là người trong cuộc. Cả tôi và Văn Nhã đều là người mới, không hề tham gia thẩm vấn, nên không có gì phải ngại. Tôi kể lại sự việc cho Văn Nhã và lấy tờ giấy ghi thông tin của năm nữ nghi phạm ra, bảo cô ấy thử liên lạc xem sao.

Văn Nhã gọi liền mười mấy cuộc điện thoại. Căn cứ theo kết quả xử án, có người có thể gọi điện trực tiếp, có người phải gọi điện cho người nhà, cũng có người phải liên lạc qua ban quản lí trại cải tạo.

Một hồi sau, Văn Nhã nói với tôi, trong năm nữ nghi phạm đó, có hai người còn đang trong thời gian cải tạo, muốn gặp họ cần giấy giới thiệu của đơn vị, ba người còn lại đã ra tù, đều ở trong thành phố này, nhưng qua điện thoại không tiện nói chuyện, nên đợi khi từ nhà Tần Dương về, sẽ đến tận nơi tìm họ.

Văn Nhã nói xong, thấy tôi chỉ "ừ" một tiếng, bèn hỏi: "Sao? Anh không có hứng thú với việc này à?"

Tôi cũng chẳng giấu giếm gì, nói thẳng: "Chúng ta đi tìm nữ phạm nhân, thu hoạch lớn nhất cũng chỉ là các chi tiết trong quá trình Hồ Viễn thẩm vấn họ mà thôi, từ đó có thể chứng thực việc Hồ Viễn lấy việc công làm việc tư, thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của mình, chứ chẳng có tác dụng gì mấy đối với việc phá vụ án này."

"Thế thì anh nhầm rồi! Chúng ta phải nhanh chóng gặp năm nữ phạm nhân này, hỏi rõ tình hình lúc bấy giờ, như thế có thể giúp ích rất lớn trong việc dự đoán mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai!"

Lời của Văn Nhã lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Tôi hỏi tại sao, Văn Nhã nói thực ra cô ấy vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, đợi hỏi xong năm nữ phạm nhân, xác nhận lại lần nữa rổi sẽ nói cho tôi hay.

Cách nói lửng lơ của cô ấy khiến tôi thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại chẳng biết làm thế nào, đành ngoan ngoãn lái xe tiếp. Khoảng mười phút sau, chúng tôi đã đến trước cổng nhà Tần Dương.

Đỗ xe lại, tôi đang định mở cửa thì Văn Nhã lên tiếng: "Anh cứ ở trong xe đợi tôi, tôi đi một mình chắc hiệu quả hơn đấy, tránh để họ có cảm giác đề phòng."

Cô ấy quả nhiên suy tính rất kĩ càng. Tôi cũng muốn ở lại trong xe nghỉ ngơi một lát.

Sau khi xuống xe, Văn Nhã đi thẳng tới gõ cửa. Một lát sau, mẹ Tần Dương ra mở, trông thấy Văn Nhã, mặt bà ta lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Văn Nhã nói mấy câu, lập tức thấy mẹ Tần Dương tươi tắn hẳn lên, vui vẻ mời cô ấy vào nhà rồi đóng cửa lại.

Do ở trong xe, tôi không nghe được họ nói chuyện gì với nhau, nhưng từ nét mặt của mẹ Tần Dương, thì thấy rõ Văn Nhã đúng là có "tuyệt chiêu" nói chuyện với người khác. Cộng thêm sự tự tin của cô ấy, tôi không khỏi thấp thỏm chờ đợi manh mối quan trọng mà Văn Nhã tìm thấy ở nhà Tần Dương.

Trong lúc đó, tôi gọi điện cho Thần Côn, trao đổi các thông tin mới thu thập được.

Thần Côn nói anh đã lấy lời khai và ghi chép chi tiết về người lái xe việt dã rồi, cả quá trình xảy ra vụ tai nạn không khác nhiều so với kết quả dựng lại hiện trường ban đầu. Lúc đó trời đang mưa, tầm nhìn không tốt, người lái xe chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe Jetta đột nhiên đâm sang, ngoài ra không có gì bất thường. Người lái xe sức khỏe vẫn còn yếu, để tránh khiến anh ta sợ hãi, Thần Côn không hề nói cho anh ta biết người lái chiếc Jetta thực ra là một thi thể nữ. Mặt khác, theo những dấu vết thu thập được tại hiện trường của phía Cảnh sát giao thông, cho thấy chiếc xe việt dã đang đi rất bình thường, là bên không có lỗi, không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì.

"Tôi cũng đã báo lại việc này với anh Điên, tình hình người lái xe việt dã về cơ bản cũng chỉ có thế. Anh ta muốn xuất viện chiều nay, bệnh viện đã kí duyệt rồi, tôi lấy số điện thoại của anh ta, khi có việc cần sẽ tìm gặp, nhưng chắc cũng chẳng cần đâu."

Tôi đồng ý với Thần Côn, trong suốt cả vụ án, người lái xe này âu cũng chỉ là một kẻ đen đủi, tự dưng gặp phải một vụ tai nạn từ trời rơi xuống, rồi lại bị cuốn vào một vụ án mạng, trong khi anh ta cũng chẳng thể cung cấp cho chúng tôi thêm đầu mối có giá trị nào cả.

Sau đó, Thần Côn kể anh Điên còn giao cho anh một việc nữa, đó là đi tìm gặp vợ trước của Hồ Viễn. Sau khi hỏi thăm, thì được biết Hồ Viễn bị yếu sinh lí, hai vợ chồng thường xuyên căng thẳng vì việc này. Dần dà về sau, tâm trạng của Hồ Viễn thay đổi từ tự ti thành điên rồ, lần nào cãi nhau cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cuối cùng hai người chấm dứt bằng việc li hôn.

"Nói như vậy, thì hành vi của Hồ Viễn thực ra là đang tìm kiếm sự thỏa mãn về mặt tâm lí, vì các nữ nghi phạm không dám chửi anh ta vô dụng." Tôi phân tích.

"Đúng thế. Vợ con Tăng Đại Chí đã tới Đội rồi, giờ tôi đang trên đường về, lát nữa sẽ tìm họ hỏi về chuyện của Tăng Đại Chí."

Sau khi nghe xong các thông tin của Thần Côn, tôi cũng thông báo các phát hiện của mình ở trường Đại học Khoa học Kĩ thuật. Sau khi kể xong chuyện Đặng Tư gặp ma, tôi hỏi anh ta xem suy nghĩ thế nào về việc này.

Đầu kia không có tiếng trả lời, tôi trêu: "Sao thế, anh Thân, ban ngày ban mặt, anh lại bị câu chuyện ma quỷ này dọa sợ đến độ ấy cơ à?"

"Cái đó thì không, tôi đang nghĩ, việc này có phần khác với sự việc thi thể lái xe. Cảnh tượng Đặng Tư gặp phải hoàn toàn có thể do có người cố ý tạo dựng."

"Anh Thân, rời xa mê tín, anh vẫn là cao thủ phá án như năm nào đấy."

"Cao thủ phá án cái con khỉ, nếu không phải vì không muốn anh Điên khó xử, tôi còn lâu mới chịu chạy đông chạy tây thế này..."

Nói chuyện vô bổ một hồi, Thần Côn hỏi tôi có phát hiện gì ở hiện trường không. Tôi kể lại kết quả của Tổ Giám định dấu vết, còn nói chúng tôi đang ở nhà Tần Dương. Thần Côn cũng ủng hộ quan điểm của tôi và Văn Nhã, và chúc chúng tôi tìm ra mấu chốt phá án.

Tôi và Thần Côn nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ. Sau khi dập máy, tôi vẫn thấy cửa nhà Tần Dương đóng kín, không biết Văn Nhã trong đó có tiến triển gì không.

Khoảng mười phút sau, cánh cửa cuối cùng đã mở, lần này cả cha mẹ Tần Dương cùng nhau tiễn Văn Nhã ra. Văn Nhã còn nói thêm với họ vài câu gì đó, rồi tiến về phía xe, nét mặt của cô ấy cũng giống như lúc thường, không đoán được cảm xúc vui hay buồn.

Lên xe, đóng cửa lại, Văn Nhã bảo tôi cứ lái xe đi. Tôi biết ở đây không phải chỗ nói chuyện, liền nổ máy đi về hướng thành phố. Vài phút sau, Văn Nhã bảo tôi tạt xe vào vệ đường, lúc này chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa, từ kính chiếu hậu đã không còn nhìn thấy nhà Tần Dương nữa.

Văn Nhã nhìn tôi, nói: "Có thể bắt Tần Dương rồi."