Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 2

Editor: Kẹo Mặn Chát

Nhiều bệnh nhân ở lại phòng bệnh trong thời gian dài vì không có ai nguyện ý đón họ về.

Tôi có người tới đón, người đến đón tôi xuất viện là cậu tôi. Sau khi lên xe, cậu giúp tôi thắt dây an toàn, tôi thấy trên đầu ông ấy đã xuất hiện nhiều sợi tóc bạc.

Cậu đã già rồi. Trong thế giới của họ, tốc độ dòng chảy thời gian khác với của tôi.

"Bệnh của cháu khỏi hẳn rồi sao?"

"Gần như vậy."

"Còn phải uống thuốc không?"

"Vẫn phải uống."

Cậu nói tôi có phải uống thuốc đến choáng váng rồi không, sao lại nói ít như vậy. Tôi cũng không biết nói gì để đáp lời.

Cậu không nói chuyện với tôi nữa.

Trở về nhà, tôi thấy cánh cửa quen thuộc, còn có cả bà ngoại. Bà ngoại lớn tuổi, chân không tốt, không đi được đường xa, vậy mà bà đã sớm mang ghế ngồi ở cửa chờ tôi.

Tôi tiến lên dùng sức ôm lấy bà, nước mắt của bà ngay lập tức rơi xuống.

"Đứa trẻ ngoan, chịu tội nhiều năm như vậy, cực khổ cho cháu rồi, lúc trước không nên nghe lời con bé kia, đưa cháu vào đấy bị giày vò vô ích."

"Bà ngoại, cháu nhớ bà."

Nhan Nam Tinh cùng Nhan Bán Hạ cũng ở đây, bọn họ đều là con trai của cậu, hơn nữa còn là song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc.

"Nam Tinh, Bán Hạ, còn nhớ anh họ không?"

Bọn họ đồng loạt nhìn tôi một cái, sau đó nhìn nhau cười, chạy bình bịch lên lầu, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất.

"Không cần để ý tới chúng nó, hai đứa kia càng lớn càng không hiểu chuyện." Mợ rót nước cho tôi và cắt một đĩa trái cây. Tôi không nói chuyện với mợ, lặng lẽ đứng dậy đi tìm bà ngoại.

Tôi tìm thấy bà ngoại ở trong nhà bếp, bà đang nấu cơm. Tôi muốn giúp bà thái rau, vì vậy tôi bèn nhấc con dao để không trên thớt lên.

Sắc mặt bà ngoại đột nhiên thay đổi: "Thu Thu, buông dao xuống trước, nghe lời, để nó xuống!" Tôi không kịp phản ứng, cánh tay đã bị siết chặt, nghe thấy bà dỗ dành tôi như dỗ một đứa bé, nói: "Cục cưng ngoan, cháu không nên cầm dao, ngàn vạn lần đừng làm mình bị thương."

Bàn tay của bà ngoại run rẩy, tôi cảm giác như thể mình là một con dơi khổng lồ xấu xí, mở rộng hai cánh, chiếm cứ gian phòng này một cách đáng xấu hổ, mang tới bóng tối dày đặc bao quanh toàn bộ căn nhà.

Bọn họ trông giữ tôi rất cẩn thận, không cho tôi ra ngoài. Mấy tuần nay, tôi ở nhà cả ngày cũng thấy hơi nhàm chán.

Tôi đi tìm cậu, đề xuất ý kiến dọn ra ngoài ở, nhưng cậu dứt khoát cự tuyệt: "Cháu là một người bị nhốt bên trong đó hơn mười năm, khẳng định không thích ứng được với cuộc sống bên ngoài."

Bên trong!

Trong lòng tôi dâng lên một chút tức giận, nhìn thẳng vào cậu và nói, "Cháu có thể sống tự lập, không có vấn đề gì hết."

"Cho dù cháu có thể dọn ra ngoài cũng không tìm được chỗ ở, hơn nữa ở bên ngoài không an toàn, đừng nghĩ nữa, an tâm ở lại, trong nhà sẽ không khắc khe với cháu đâu."

Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành từ bỏ.

"Cái này là của cháu sao?"

Cậu cầm lấy chiếc áo ngực mà tôi tùy tiện đặt trên giường, tôi bất thình lình chồm lên giật lại từ trong tay cậu.

Cậu bối rối, còn bảo tôi cởi quần áo ra để cậu nhìn xem, tôi dựa lưng vào vách tường nhìn chằm chằm vào ông ấy, không nói một tiếng.

Trước ngực tôi có nhô ra một cặp nhũ, thoạt nhìn trông không khác gì với phụ nữ, đây là một trong những tác dụng phụ của việc dùng thuốc chống loạn thần* trong nhiều năm, và trong những thời điểm nghiêm trọng nhất thậm chí còn tiết sữa.

Bác sĩ Khương đã thay thuốc cho tôi một lần, nhưng nó không có hiệu quả. Sau khi giảm thời gian sử dụng thuốc, các triệu chứng của tiết sữa biến mất nhưng ngực vẫn có kích thước như vậy.

Vì để chữa bệnh, tôi đã phải trả một cái giá khá đắt, mất đi ham muốn tình dục và không thể cương cứng.

"Tránh ra! Cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài!" Tôi vơ cái gối trên giường ném nó về phía ông ấy.

Tôi không muốn mọi người nhìn thấy dị trạng của mình, không thể cho bất cứ kẻ nào biết về những khiếm khuyết trên cơ thể tôi. Cậu thở dài, nhặt gối trên mặt đất đặt trở về rồi rời đi. Sau khi xác nhận rằng ông ấy đã đi hẳn rồi, tôi đi vòng quanh phòng, cuối cùng cũng tìm thấy một nơi bí mật và giấu quần áo của mình vào đó.

Thật thối. Tôi ngửi thấy một mùi hương trong phòng mình, lật tung mọi chỗ cũng không biết nó phát ra từ đâu.

Lúc tắm rửa, tôi bôi đầy bọt bong bóng lên toàn thân, vẫn không giấu được mùi hôi thối ngạt mũi kia, chúng nó ẩn nấp dưới da của tôi, dần dần thối rữa, xuyên thủng gan tôi sau đó chảy ra. Tôi dùng móng tay cào cào bụng, lập tức nhìn thấy vết máu bầm.

Nước trong bồn tắm đã trở nên lạnh lẽo, tôi bò ra khỏi bồn tắm, chăm chú nhìn gương mặt đờ đẫn trong gương, kéo kéo da thịt hai bên má, người trong gương lúc này mới bật cười.

Đúng rồi, uống thuốc.

Những trải nghiệm đau đớn kia càng làm cho tôi nhớ kỹ kết quả của việc không uống thuốc. Nhưng... Hứa Lâm Lâm nói, Risperidone có độc, ăn nhiều sẽ biến thành kẻ ngốc. Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tôi rất vất vả mới thoát khỏi ác mộng, sẽ không trở về, không có khả năng quay lại lần nữa, không thể là kết cục như vậy!

Không thể uống thuốc.

Sau khi tắm rửa xong, tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trái tim trong lồng ngực dần dần bình tĩnh lại.

Đối với tôi, chỉ có một giấc ngủ ngon mới có thể làm cho tôi bỏ qua tất cả mọi thứ, chữa lành những đau đớn ban ngày tôi phải chịu, nhưng mỗi khi đêm đến, tôi thực sự ngủ được không quá bốn tiếng.

Tới giờ uống thuốc rồi. Thuốc đâu?

Tôi chăm chú nhìn hai tay trước mắt, hồi tưởng thật lâu, sau đó từ trên giường bật dậy, đứng lên bệ cửa sổ. Tôi mở toang hai cánh cửa, nhoài nửa người ra ngoài, nhưng bên dưới tối om, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.

"Anh họ, anh làm gì thế!"

Âm thanh phía sau lưng vang lên đầy kinh hãi, có lẽ Nhan Nam Tinh lầm tưởng rằng tôi sẽ thả người nhảy xuống bất cứ lúc nào, rơi vào một cái động không nhìn thấy đáy, cuối cùng cũng không bò ra được.

"Thuốc của anh rơi xuống rồi, anh phải uống." Tôi nói.

"Thuốc? Không phải nó ở trong tay anh ưm..."

"Ôi trời, bây giờ anh đi xuống cũng vô dụng, đen như mực cũng không nhìn thấy cái gì, mau trở về ngủ, ngủ." Nhan Bán Hạ che miệng Nhan Nam Tinh, đẩy người anh em ồn ào của mình rời đi.

Nửa đêm, thừa dịp bọn họ trở về phòng, tôi mặc đồ ngủ lén lút chạy ra vườn hoa, xào xạc xào xạc tìm lọ thuốc của mình ở trong bụi cỏ.

Tôi rất sợ.

Nơi này quá tối, cảm giác sợ hãi cứ xâm chiếm lấy tôi, hai tay tôi bị bóng tối nuốt chửng, nó mở miệng thật lớn gặm cắn ngón tay tôi, hút sạch tủy xương của tôi, tranh thủ biến tôi thành một bộ xương trống rỗng.

Không sợ, không sợ, tôi tự nói với bản thân mình.

Có một đôi mắt lẩn trốn trong bóng tối đang nhìn trộm, tôi chợt quay đầu lại, phát hiện bóng người màu đen kia. Tôi bỏ chạy, chạy ra khỏi tiểu khu, không chú ý băng qua đường lớn, bất cẩn vượt đèn đỏ.

Đột nhiên, một chiếc xe điện đâm vào tôi, tôi ngã xuống đất không thể dậy nổi, chủ xe còn tưởng rằng đụng chết tôi rồi, muốn đỡ nhưng lại không dám đỡ.

Ngay sau đó, trong tầm nhìn của tôi xuất hiện một người đàn ông, trên đầu anh ấy còn có một con mèo đang nằm sấp trông vô cùng khả nghi, nó kiêu ngạo trừng mắt nhìn tôi, lông trên lưng đều là màu xanh lam, chỉ có bốn cái chân là màu đen.

Trên đời này thế mà lại có con mèo như vậy. Tôi còn chưa kịp vươn tay vỗ vỗ đầu nó, nó đã nhanh như chớp chạy đi.

Trước khi ngất xỉu trong vòng tay của người đàn ông, miệng tôi vẫn còn lẩm bẩm: "Mèo nhỏ của tôi..."