Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 22

Editor: Kẹo Mặn Chát

Chính thức xác lập quan hệ yêu đương, tôi thuận lý thành chương ngủ cùng ổ chăn với Diệp Thiệu Bân, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều muốn anh ấy hôn hôn, ít nhất phải hôn mười phút, làm như thế để ám chỉ anh ấy mau chóng thay đổi thân phận, thu hồi phong thái của bậc cha chú.

Ban đầu Diệp Thiệu Bân không quá thích ứng, anh nói nụ hôn cơ bản bình thường mới là tiêu chuẩn, lúc hôn môi đầu lưỡi nhất định phải ngoan ngoãn đặt ở trong miệng, không thể vươn ra ngoài.

Nói là nói như vậy thôi, trải qua bảy đêm dạy dỗ của tôi, ở đêm thứ tám anh ấy chủ động phá vỡ quy củ bản thân lập ra. Trước khi đi làm vào buổi sáng, chúng tôi trốn trong phòng thay đồ suốt mười phút, quấn quýt khó tách rời.

Tôi ôm chặt eo anh ấy và đắm mình trong niềm hạnh phúc mà anh ấy dành cho tôi.

"Diệp Thiệu Bân, anh phải nhớ kỹ, anh là của một mình em, không ai có thể cướp đi."

"Anh vẫn là ba của Doanh Doanh, em đã quên rồi sao?"

"Anh cũng là ba của em."

"Ba sẽ không hôn miệng em như thế này."

"Em mặc kệ, em chính là bảo bối anh yêu nhất."

Diệp Thiệu Bân bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Có phải không?" Tôi khăng khăng muốn xác minh.

"Đúng vậy, Thu Thu là bảo bối nhỏ đáng yêu nhất của anh."

"Vậy anh phải mua kem cho em nha."

"Mua, em muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Mục đích đã đạt được, trong lòng tôi cực kỳ vui vẻ, nghênh đón nụ hôn thật sâu từ anh.

Kết quả lúc sau tới tìm anh ấy thực hiện lời hứa, tôi phát hiện đây chỉ là một lời nói dối lừa gạt trẻ nhỏ.

Sau khi nói chuyện yêu đương, Diệp Thiệu Bân thay đổi rồi, anh ấy không còn ngoan ngoãn nghe lời, không còn cưng chiều tôi nhiều như trước nữa. Có những ngày chúng tôi thường xuyên cãi nhau chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, hơn nữa còn không ai nhường ai.

Giống như bây giờ, tôi lại làm Diệp Thiệu Bân tức giận, anh ấy tự nhốt mình trong thư phòng. Tôi nằm sấp trên sô pha đọc sách, liên tục nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt

Quỷ hẹp hòi, đúng là càng ngày càng khó dỗ.

Tôi đặt sách xuống, đi đến cửa thư phòng, mở cửa thò đầu vào thăm dò, Diệp Thiệu Bân đang xem tài liệu trên bàn làm việc.

"Đi ra ngoài." Anh ấy lạnh lùng nói.

Tôi lấy tay che mắt anh ấy, "Đừng đọc sách nữa, bé cưng của anh ở đây rồi, nhìn bé cưng của anh thôi nha."

Diệp Thiệu Bân cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh lặp lại thêm một lần: "Đi ra ngoài."

"Em sai rồi, tha thứ cho em đi mà, về sau em sẽ không bao giờ mắng anh nữa." Tôi đã thể hiện sự hối lỗi lớn nhất của mình để anh ấy cảm nhận được thành ý của tôi.

Anh thờ ơ liếc xéo tôi một cái. Tôi quyết định tạm gác mặt mũi sang một bên, tay chân đồng thời treo trên người anh, "Phải hôn hôn, phải hôn mới đi xuống."

Anh ấy trực tiếp ném tôi lên sô pha bên cạnh, "Anh không có thời gian chú ý đến em, em còn làm loạn nữa thì về sau cũng không được phép vào thư phòng."

Tôi thành tâm thật thà xin lỗi mà anh ấy lại nói tôi đang làm loạn!

"Thu Tử," Tôi cúi đầu nhìn, Diệp Doanh Doanh kéo góc áo của tôi, "Thu Tử, không cần bay lên."

Tôi không hiểu hỏi, "Tại sao anh lại bay lên?"

"Tức giận đó, một bụng đầy tức giận, sẽ bay đi đấy."

Tôi không nhịn được cười, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cô bé, "Vậy nếu anh bay đi rồi, em làm sao bây giờ?"

"Em sẽ không khóc, em sẽ ở dưới nhìn anh bay bay."

"Vậy nếu ba ba cũng bay theo thì sao?"

"Ba ba cao lớn hơn anh, sẽ không bay đi đâu."

"......"

Con gái Diệp Thiệu Bân vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của anh ấy, luôn miệng nói "Thu Tử anh sai rồi" "Thu Tử anh nói không đúng" "Ba ba nói như thế", tôi và Diệp Thiệu Bân cãi nhau thì thật không thể trông cậy vào cô bé nói giúp tôi câu nào.

Đêm đó, tôi gặp ác mộng, vẫn luôn khóc gọi tên Diệp Thiệu Bân.

Diệp Thiệu Bân bị tôi đánh thức, liên tục vỗ lưng dỗ dành tôi, tôi vẫn còn khóc, nước mắt không ngừng chảy dài.

Anh ấy khẽ nói với tôi, "Được rồi, anh ở đây, không đi đâu cả."

Tôi chu chu môi, anh ấy đáp ứng yêu cầu của tôi, trao cho tôi một nụ hôn ấm áp ngọt ngào, cuối cùng tôi cũng ngăn được dòng nước mắt.

Anh ấy hỏi tôi, "Em đã gặp cơn ác mộng gì vậy?"

Tôi tỏ vẻ không chắc chắn, lảnh tránh nói: "Mơ, mơ thấy chúng ta cãi nhau, sau đó, sau đó em lỡ tay giết chết anh, lúc ôm thi thể anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ khổ sở."

Diệp Thiệu Bân rùng mình một cái, tôi lại khóc thút thít, "Diệp Thiệu Bân, em xin lỗi, em không nên nhẫn tâm giết anh, hu hu..."

Anh ấy không thể chịu được nữa mà đeo nút tai, xoay lưng về phía tôi rồi ngủ tiếp.

Diệp Thiệu Bân nhìn qua thì hoàn mỹ, nhưng thực tế lại có nhiều khuyết điểm.

Bác sĩ Khương từng tiết lộ với tôi là, Diệp Thiệu Bân có một chút ám ảnh cưỡng chế, tật xấu của anh ấy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Chẳng hạn như, dịch khử trùng nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong nhà, theo quan sát của tôi, Diệp Thiệu Bân hầu như cứ cách hai ba giờ lại phải sử dụng dịch khử trùng một lần. Cơ mà anh ấy là bác sĩ ngoại khoa, nhưng bàn tay anh ấy rất đẹp, ngón tay thon dài mạnh mẽ, làn da trơn mịn mềm mại, có thể thấy kem dưỡng tay mỗi ngày anh ấy nhất định phải bôi đã có hiệu quả rồi.

Lại nói đến vấn đề rửa tay, anh ấy yêu cầu tôi, rửa không đủ thời gian thì không được lấy đồ ăn. Tôi còn chú ý thấy anh sẽ không bao giờ trực tiếp chà tay vào quần áo sau khi rửa sạch, mà rút một tờ khăn giấy để thấm nước.

Phương thức ném rác của anh ấy cũng rất độc đáo, cánh tay song song với mặt đất, ném rác vào trong thùng rác theo phương vuông góc, tuyệt đối sẽ không giống tôi dùng tay liều mạng nhét vào thùng.

Anh ấy còn vì chuyện này mà đặc biệt dạy bảo tôi. Nhưng phản ứng của tôi là ——

Ông đây thích ném như thế nào, vứt rác còn cần anh ấy dạy?! Người đàn ông này có phải bị bệnh nặng gì không? Anh ấy chính là đem quan niệm vô trùng trong phòng phẫu thuật về nhà! Nó suýt chút nữa làm tôi phát điên!

Diệp Thiệu Bân còn kiểm soát tôi trong phương diện ăn uống, tôi chỉ có thể ăn những món ăn mà anh cho là có giá trị dinh dưỡng, anh ấy bảo tôi tránh xa mấy đồ thực phẩm rác rưởi, còn thích giấu đồ ăn vặt của tôi, khiến tôi phải lục lọi tìm kiếm muốn xỉu.

Vì để thỏa mãn đam mê ăn uống của mình, tôi bắt đầu mong chờ Diệp Thiệu Bân mau chóng đi ra ngoài.

Một buổi sáng tinh mơ, dì lén mua sầu riêng theo thỉnh cầu của tôi. Mọi người trong nhà đều biết, Diệp Thiệu Bân ghét mùi sầu riêng nhất, cho nên sầu riêng không bao giờ được phép tồn tại trong căn nhà này.

Nhưng tôi siêu siêu thích.

Tôi ngồi bệt dưới đất gặm sầu riêng, một hơi tiêu diệt hơn phân nửa, khắp phòng đều là hương thơm mê người của sầu riêng, tôi nhét đầy miệng, thoải mái thở dài một tiếng.

Lạch cạch.

Có người đã trở lại.

"Thu Thu, em dậy chưa?" Giọng nói của Diệp Thiệu Bân truyền đến từ cửa chính.

Thất sách, vậy mà hôm nay anh ấy nghỉ phép! Tôi hoảng hốt lo sợ, ôm trái sầu riêng nặng trĩu quay cuồng rối loạn như ruồi mất đầu.

Diệp Thiệu Bân vừa bước vào phòng khách đã lập tức cảm thấy có chút không đúng, tôi ngồi ngay ngắn trên sô pha, vụng trộm nuốt xuống miếng sầu riêng trong miệng, sau đó giấu đầu hở đuôi hỏi anh ấy có phải không thoải mái không, anh ấy miễn cưỡng cười cười nói không sao cả.

Tôi liếc mắt nhìn góc giấu sầu riêng, che chắn rất kín, chắc anh ấy không phát hiện ra đâu.

"Hôm nay sao em dậy sớm vậy?"

Tôi nhào vào lòng anh và nói, "Em không ngủ được là vì nhớ anh đó."

Anh ấy mỉm cười, nâng má tôi lên rồi cúi đầu xuống hôn tôi.

Tôi đón nhận ôm lấy cổ anh.

Chúng tôi hôn nhau chưa đầy một giây, Diệp Thiệu Bân đột nhiên cứng đờ cả người, giống như bị nhấn nút bất động.

"Buổi sáng em ăn phân à?"

Biểu tình xấu hổ trên mặt tôi bỗng chốc biến mất.

Tôi tức giận đến mức mặt dày vô sỉ cưỡng hôn anh ấy, nhưng anh che miệng đẩy tôi ra, không thể chịu nữa chỉ vào phòng vệ sinh nói: "Đi đánh răng, đánh nhiều lần, đánh xong lại dùng nước súc miệng."

Ngay sau đó, anh ấy đi mở cửa sổ thông gió, bật máy lọc không khí, và rồi một mình ẩn náu bên ngoài ban công.

Tôi đứng tại chỗ không biết phải làm sao.

Lúc này mới yêu đương chưa đầy một tháng, bạn trai tôi đã ghét bỏ tôi rồi.

Tôi đau ở trong tim đây này.