Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 7

Editor: Kẹo Mặn Chát

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn ăn sáng với Diệp Thiệu Bân, chúng tôi hẹn nhau lúc 9 giờ 30 phút, gặp mặt trước cửa hàng anh chỉ định.

Tôi đã nói qua với người trong nhà, chỉ là đi dạo lòng vòng trong tiểu khu, sẽ trở về trước bữa trưa. Họ bán tín bán nghi, nhưng xét thấy biểu hiện gần đây của tôi đã trở nên tốt hơn nên đã để tôi ra ngoài.

9 giờ 20 phút, tôi đứng trên đường nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng của Diệp Thiệu Bân.

"La tiên sinh, hôm nay không giao đồ ăn nữa sao?"

Tôi nghe thấy giọng điệu nửa đùa nửa thật truyền đến từ sau lưng, quay đầu lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải là Diệp Thiệu Bân, mà là một anh chàng mặc áo gió tiêu chuẩn mùa đông đạp xe đi tới.

Trong lòng tôi cảm thấy ngờ vực khó chịu.

Diệp Thiệu Bân vẫn đẹp trai như trước, hơn nữa anh ấy còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt trông khá đẹp mắt, hình như có vẻ rất ấm áp.

"Trời thật lạnh, không nghĩ tới nhiệt độ lại giảm xuống. Đi vào trước đi, đói muốn lả luôn."

Đã lâu lắm rồi tôi không ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài.

Sau khi tìm vị trí ngồi xuống, tôi có chút bất an, cảm giác có hàng trăm ánh mắt đồng loạt nhìn qua, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi.

Tôi thực sự không thích ứng nổi, hai tay đặt trên đầu gối run lẩy bẩy, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Không cởi mũ ra sao?"

Tôi nhìn nhìn xung quanh rồi lắc đầu.

Diệp Thiệu Bân chống cằm, ý cười nhẹ nhàng nói: "La tiên sinh không cần sợ, nơi này rất an toàn, không có con sói xám xấu xa nào đâu."

Tôi sửng sốt vài giây, mới nghe ra là anh ấy đang trêu chọc tôi.

Tôi cởi mũ đỏ xuống, muốn cởi cả áo khoác, nhưng nhớ tới hôm nay không mặc áo ngực bên trong, bởi vì vết thương bị cọ rách vô cùng đau đớn, lần này mới tạm bỏ qua.

Sau khi món ăn được bày lên, Diệp Thiệu Bân ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu không ăn thịt? "

"Tôi không ăn thịt lợn, sủi cảo nhân hẹ với thịt lợn chỉ ăn vỏ sủi cảo, bánh bao chiên chỉ ăn vỏ bánh bao."

"Tại sao?"

"Heo quá xấu, vừa bẩn vừa hôi."

"Ôi chao, người ta vào bụng chúng ta cũng đủ đáng thương rồi, còn bị cậu ghét bỏ như vậy."

Tôi im lặng không nói gì.

"Thịt lợn nướng thật sự rất ngon, nể mặt tôi ăn mấy miếng nào."

Anh ấy có dụ dỗ tôi như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể khơi gợi nửa điểm hứng thú của tôi đối với thịt lợn.

"Tôm thì sao, có muốn nếm thử không." Anh ấy chỉ vào hoành thánh trong bát.

Tôi do dự vài giây, gật đầu, tự mình dùng thìa múc một miếng, chậm rãi nhai kỹ.

Còn chưa kịp nuốt, biểu cảm của tôi cứng đờ luôn.

"Diệp Thiệu Bân, anh là cái đồ heo nướng lừa gạt tôi!" Tôi không nhịn được tức giận, lấy đũa đánh vào mu bàn tay anh ấy.

Cậu nói với tôi rằng, phải có lòng phòng bị với người xa lạ, quả nhiên không sai. Nhân bên trong không phải là tôm, mà là thịt lợn.

Anh ấy bị tôi quở trách cũng không tức giận, còn cười nói: "Xin lỗi, tôi quên mất đây là nhân thịt lợn."

Vì để cho tôi nguôi giận, anh ấy đã gọi cho tôi một bát hoành thánh nhân tôm.

Tôi thích nó.

"Ăn ngon không?"

Tôi vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ăn ngon. "

Sau khi ăn xong đi thanh toán, đương nhiên là tôi trả, Diệp Thiệu Bân đứng ở bên cạnh tôi không tranh không cướp.

Sau đó, chúng tôi sóng vai đi bộ bên hồ một lúc, tôi luôn vô tình nhìn về phía anh ấy, rồi anh ấy cũng chú ý tới ánh mắt của tôi, chỉ mỉm cười đáp lại.

Đột nhiên, tôi vấp phải một nhánh cây trên mặt đất, khi sắp cắm đầu ngã xuống, Diệp Thiệu Bân đã nắm lấy tay tôi, lúc sau thấy tôi đứng vững, rất nhanh liền buông ra.

"Bạn nhỏ, phải nhìn đường."

Lần đầu tiên trong đời tôi đỏ mặt, chắc là do cái loại cảm giác thẹn thùng này đó. Tôi nắm chặt tay, đầu ngón tay lạnh như băng, nhưng lại ngứa ngáy khiến người ta khó chịu, còn rất ngọt, ngực cũng không đau nữa.

"Hắt xì!" Tôi mặc hơi ít áo, gió lạnh thổi qua khiến tôi không chịu được hắt hơi một cái.

Anh ấy cởi khăn quàng cổ và đưa cho tôi: "Này, cậu thấy lạnh thì quấn khăn lên để chắn gió."

Tôi đứng yên bất động, anh ấy đợi một hồi, cuối cùng cũng giúp tôi quấn từng vòng từng vòng quanh cổ.

Thật ấm áp. Tôi che lại lỗ tai đỏ bừng, dường như tôi còn nghe thấy tiếng những tia lửa nổ lốp bốp lốp bốp.

Diệp Thiệu Bân đưa tôi trở lại dưới tiểu khu.

Khăn quàng cổ... có phải trả lại cho anh ấy không nhỉ? Tôi thầm nghĩ, anh ấy nhắc tới thì tôi trả, anh ấy quên mất thì tôi không trả.

Đáng lẽ bây giờ nên nói hẹn gặp lại với anh ấy. Tôi lại chậm chạp không nói gì, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, gió cũng ở bên tai tôi gào thét, thúc giục tôi nói lời tạm biệt với anh ấy.

"Hôm nay cảm ơn, bye bye." Diệp Thiệu Bân nói xong liền muốn rời đi.

Trái tim tôi giống như bị cái gì đó đâm tới, co rút đau đớn, trong đầu trống rỗng, bị suy nghĩ khống chế duỗi tay về phía anh.

Anh ấy chợt sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã rút tay về, xoay người chạy vào trong hành lang, đóng cửa lại.

Tôi đứng trong lối đi tối tăm, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của chính mình, sau lưng là cầu thang cũ kỹ, trước mặt có một tia sáng lờ mờ hắt vào từ khe cửa.

Không biết đã qua bao lâu, tôi lần mò tay nắm cửa, đẩy cửa ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra cùng với những tia sáng chói lọi.

Anh ấy đi rồi.

Tôi đóng cửa lại một lần nữa, dọc theo cầu thang chậm rãi đi về nhà.

_______________