Nửa tách trà xuống bụng, Đỗ Thành liền nhìn thấy Trương Chấn Lương tay cầm túi giấy lớn bước vào. Ông vẫy tay, Trương Chấn Lương đang nhìn quanh thấy ông liền bước nhanh qua đấy.
"Sư phụ năm mới vui vẻ." Trương Chấn Lương kéo ghế ngồi xuống, "Sao lại chọn chỗ này?" "Mùng 4 tết," Đỗ Thành rót trà cho anh "Có chỗ mở cửa kinh doanh đã không tệ rồi." "Cũng đúng." Trương Chấn Lương cười, đẩy túi giấy lớn qua đó. Đỗ Thành mở túi giấy ra, bên trong là hồ sơ tài liệu đã được bấm đàng hoàng. Ông giở ra xem qua loa, toàn bộ đều liên quan tới vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác xảy ra hàng loạt vào năm 1990. So với tài liệu trong tay mình đang giữ thì phần tài liệu Trương Chấn Lương cung cấp chi tiết hơn nhiều. Ngoài tài liệu của cảnh sát còn có tài liệu khởi tố của viện kiểm sát và ghi chép của buổi thẩm vấn ở tòa án, và cả phán quyết lần 1 lần 2 đều có đủ. "Cậu xem hết rồi?" "Dạ." Trương Chấn Lương bóc một hạt dẻ bỏ vào miệng, "Làm làm ngừng ngừng, có thời gian thì điều tra." Đỗ Thành châm một điếu thuốc, nhìn học trò cũ: "Thấy thế nào?" "Nói thật sao?" "Hỏi thừa." "Mọi người điều tra vụ án này năm đó.." Trương Chấn Lương bĩu môi "Nếu theo tiêu chuẩn bây giờ, thì chính là làm bừa." Thật ra Hứa Minh Lương bị tổ chuyên án hoài nghi cao như vậy, cũng không phải không có đạo lý. Đầu tiên, chỗ ở của Hứa Minh Lương, căn cứ theo phân tích về tuyến đường vứt xác của Đỗ Thành đưa ra phạm vi khoanh vùng thì hoàn toàn phù hợp. Vả lại, nghề nghiệp và chiếc xe chở hàng màu trắng của hắn về cơ bản hoàn toàn khớp với suy luận của tổ chuyên án. Còn liên quan tới năng lực tránh điều tra của hắn, cũng tìm thấy các loại văn học liên quan tới điều tra phá án và vật chứng đã được kiểm chứng. Thứ hai, về góc độ thân phận đặc trưng của Hứa Minh Lương, xuất thân từ gia đình đơn thân, thành tích học tập trung bình, tính cách cô độc, bạn bè không nhiều, thời trẻ từng gặp phải trở ngại. Vì áp lực cuộc sống, mẹ có đôi chút lơ là, giữa hai mẹ con thiếu đi sự giao tiếp cần thiết. Điều này dẫn tới hắn đối với người khác thiếu đi sự thương xót và đồng cảm. Có thể không có lịch sử yêu đương là vì nghèo, cũng không loại trừ khả năng là do khó tạo mối quan hệ bình thường với nữ giới. Về nhu cầu tình dục, đã từng chứng kiến cảnh mẹ vụng trộm với người đàn ông khác, có thể sinh ra tâm lý hận phụ nữ. Từ góc độ tâm lý học, người như vậy phạm tội cưỡng hiếp, giết người cũng không có gì lạ. Sau cùng, trên túi nilon đựng mảnh thi thể phát hiện dấu vân tay của Hứa Minh Lương. Điều này là chứng cứ trực tiếp cũng là quan trọng nhất. Viện kiểm sát phê chuẩn lệnh truy bắt, khởi tố và tòa án căn cứ để định tội, tất cả đều từ chứng cứ này mà triển khai. "Ừm, loại nghi ngờ này đương nhiên có căn cứ" Trương Chấn Lương không phủ nhận điểm này, "Đổi lại là con, cũng sẽ bắt tên này đem đi thẩm vấn trước đã. Nhưng.." "Nhưng cái gì?" "Chứng cứ trực tiếp quá ít. Nói trắng ra thì ngoài dấu vân tay, mọi người đều không có gì cả, ví dụ như dịch thể." "Mỗi vụ án đều không lấy được, hung thủ dùng bao cao su." "Nhưng cũng không phát hiện bao cao su ở nhà hắn a." "Điều này dễ giải thích, gây án xong vứt đi." "Cái này khó mà giải thích." Trương Chấn Lương gõ gõ mặt bàn "Một kẻ biết cách dọn dẹp thi thể, sử dụng bao cao su, lau sạch dấu vân tay, sẽ để lại sai sót lớn như vậy trên túi gói xác sao?" "Gây án xong đang lúc tâm lý hoang mang, có thể lý giải được." "Vấn đề là, hắn khi đó đã không hoảng loạn." Trương Chấn Lương ngồi thẳng người dậy "Đã giết 4 người, thủ pháp cắt rời cơ thể của hắn đã ngày càng thành thạo, gói thi thể cũng rất có phương pháp. Ngoài ra, hắn còn tốn công đi vứt xác, thầy không cảm thấy kỳ lạ sao?" "Có gì kỳ lạ chứ?" "Tên này là dân đồ tể mà." Trương Chấn Lương nhìn quanh, thấp giọng nói "Nếu con là hắn, con sẽ không đi vứt xác." "Vậy cậu sẽ làm thế nào?" Đỗ Thành nhìn anh hỏi. "Chúng ta đều biết, mảnh thi thể của con người và lợn mẹ kiếp quá giống nhau. Làm thí nghiệm, không phải đều dùng lợn đó sao?" Trương Chấn Lương thấp giọng nói "Trước tiên xử lý đầu và tay chân, ví dụ như đem nấu lên rồi cắt nhỏ ra, còn những bộ phận khác từ từ xử lý sau. Tên này có nhiều điều kiện còn thuận lợi hơn nữa. Vứt xác, rất nguy hiểm đã vậy còn tốn sức, căn bản không cần phải làm vậy." "Nói như vậy, cậu cảm thấy không phải là hắn?" "Cũng không phải. Chỉ là cảm thấy không thể tuyệt đối khẳng định là hắn." Trương Chấn Lương rót đầy ly trà để trước mặt Đỗ Thành, "Theo tiêu chuẩn bây giờ, chính là chưa đạt tới trình độ 'loại trừ nghi ngờ hợp lý.' " Đỗ Thành ừ một tiếng, như cười như không nhìn anh. Trương Chấn Lương nhấp một ngụm trà, nhìn Đỗ Thành, đột nhiên tỉnh ngộ. "Sư phụ, thầy.. thầy chơi con?" Đỗ Thành cười thành tiếng. "Lão già thầy, trong lòng sớm đã biết rồi phải không?" Trương Chấn Lương phân tích vụ án, cơ bản trong phạm vị suy nghĩ của Đỗ Thành. Mấy mươi năm sống bằng nghề hình cảnh, khiến ông đối với tội phạm có một loại trực giác gần như là phản ứng bản năng. Hung thủ thật sự không phải Hứa Minh Lương, đây là phán đoán đầu tiên của ông. Cách tốt nhất để nghiệm chứng phán đoán này, chính là thử suy luận ngược lại từ nhiều góc độ, cho nên ông tìm Trương Chấn Lương để bàn về vụ án. Nếu không thể phủ định suy nghĩ này, vậy thì hướng đi của mình là chính xác. Việc cần làm tiếp theo là dựa trên pháp luật để chứng thực kết luận này. Hoặc là, tìm ra hung thủ thật sự. "Thật ra, năm đó cũng không thể trách mọi người được." Trương Chấn Lương châm một điếu thuốc "Quy tắc chứng cứ không giống với bây giờ, vả lại còn ra kỳ hạn để phá án." "Đây không phải là cái cớ." Đỗ Thành cúi đầu "Đó là một mạng người." Trương Chấn Lương trầm mặc một lúc: "Sư phụ?" "Hử?" "Sao thầy nhất định phải tra cho rõ vụ án này?" Đỗ Thành nhìn chằm chằm Trương Chấn Lương cả vài giây: "Chấn Lương, thời gian của ta không còn nhiều nữa." "Con biết." Trương Chấn Lương ngồi nghiêm chỉnh lại "Cho nên con mới hỏi như vậy. Vạn nhất.. không kịp thì sao?" Đỗ Thành cười: "Ta chưa nghĩ tới chuyện này." "Sư phụ." Trương Chấn Lương khó khăn nặn ra lời "Thời gian còn lại, thầy làm gì cũng được mà. Chỉ cần thầy muốn, bọn con đều sẽ dốc sức giúp thầy.." "Haha, ta bây giờ chính là muốn điều tra vụ án này." "Ừm." Trương Chấn Lương rời ánh nhìn sang chỗ khác, nhìn lên bàn "Hay là thế này đi, thầy cứ nghỉ ngơi, để con điều tra. Nếu thầy không còn kịp nữa, con đảm bảo, nhất định sẽ tra ra chân tướng." "Để lúc tới cúng vái không quên nói với ta sao?" Đỗ Thành cách cái bàn vỗ vỗ Trương Chấn Lương, "Đừng đùa nữa. Đây là chuyện của ta, vụ án này đối với cậu và ta có ý nghĩa khác nhau." "Có gì khác chứ?" "Nói thế này đi." Đỗ Thành nhìn thẳng vào mắt Trương Chấn Lương, "Mỗi phút mỗi giây còn lại của ta, đều là vị chuyện này." Trương Chấn Lương nhìn lại Đỗ Thành, biểu tình trên mặt dần trở nên nặng nề. Lâu sau, anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Sư phụ, tháng 11/1992 thầy ở đâu?" "Hả?" Đỗ Thành bị hỏi liền ngây người "Để ta nhớ đã." Đầu năm 1992, Hứa Minh Lương chấp hành án tử hình. Từ lúc Hứa Minh Lương bị tòa tuyên án tới lúc bị hành quyết, luôn có một người vì hắn mà chạy khắp nơi kêu oan. Nhưng ở trước mặt cơ quan tư pháp nghiêm mật cứng nhắc như một cái máy, sức của một người thật sự quá nhỏ, dù anh là một phần linh kiện trong bộ máy đó. Người này chính là Đỗ Thành. Ông kiên quyết tin rằng đó là vụ án oan. Vì vậy, Đỗ Thành và đám người Mã Kiện từng thân thiết như anh em đã trở mặt nhau. Trong cục càng không thể chấp nhận vụ án được cấp cao khen ngợi là vụ án thép có bất kỳ nhầm lẫn nào. Sau khi cân nhắc, Đỗ Thành bị điều chức vụ hiện tại, tới một huyện hẻo lánh trong thành phố, năm 1993 mới được điều về. "Khi đó ta đang ở thành phố F" Đỗ Thành ngẫm nghĩ "Sao thế?" Trương Chấn Lương từ trong túi xách lấy ra một túi tài liệu, đưa cho Đỗ Thành. "Con đoán không sai." Trương Chấn Lương vẻ mặt nghiêm túc "Nếu thầy nhất định muốn điều tra, vậy thầy nên xem cái này." "Cậu mẹ kiếp còn dám giấu đồ với ta?" Đỗ Thành cười mắng. Nhưng ông nhìn biểu tình của Trương Chấn Lương, ý thức được đây không phải là trò cười. Trong túi hồ sơ vẫn là hồ sơ vụ án hình sự. Đỗ Thành xem vài trang đầu, sắc mặt liền đại biến, tốc độ lật tài liệu ngày càng nhanh. "Chấn Lương." Đỗ Thành gấp tài liệu lại, nhìn chằm chằm vào đồ đệ của mình, tay đã bắt đầu run rẩy "Đây.. đây là gì?" Lâm Quốc Đông tay cầm hộp mì ăn liền, uống miếng canh cuối cùng, hài lòng chép miệng. Thứ đồ chơi này thật đỡ việc, ăn cũng ngon, so với thức ăn nhanh còn tốt hơn. Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, đi tới phòng bếp, đem hộp mì ném vào thùng rác, rót ly nước, còn nhân tiện nhìn điện thoại đang sạc. Đó là thứ "đồ chơi" mới của hắn, đáng tiếc mới chơi nửa ngày đã hết pin. Nhưng không cần vội, trước lúc điện thoại được sạc đầy pin, hắn còn rất nhiều thứ thú vị khác. Lâm Quốc Đông về lại trước máy tính, tiếp tục lướt web. Đó là một nhà mạng nào đó làm chuyên đề liên quan tới an toàn thực phẩm. Lâm Quốc Đông vừa xem vừa làu bàu, thi thoảng quay đầu nhìn về phía nhà bếp. Thương hiệu mì ăn liền nào đó vừa được hắn ăn sạch, vì nghi ngờ dùng dầu bẩn, cũng bị liệt vào danh sách đen các loại thực phẩm bẩn. Lâm Quốc Đông chửi thề một câu. Xem ra thế giới mới này không phải cái nào cũng đều tốt đẹp. Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, tiếp tục lướt web, trong vô ý hắn nhìn thấy liên kết của mấy chuyên đề kỳ trước. Di chuyển chuột lên xuống, sau cùng dừng lại trước một chuyên đề.