Kẻ Tuẫn Tội

Chương 29: Di nguyện

 Nghe tiếng gõ cửa 'đùng đùng', Kỉ Càn Khôn từ trong đống tư liệu vụ án ngẩng đầu lên, hướng ra ngoài cửa nói "Mời vào."

  Cửa bị đẩy ra, nửa người Ngụy Huỳnh thò vào.

   "Là cậu sao?" Kỉ Càn Khôn cười "Mau vào đây."

  Ngụy Huỳnh bước vào phòng, đóng cửa lại, nhưng không đi tới ngay, mà đứng ở cửa đánh giá Kỉ Càn Khôn.

   "Ngây ra đó làm gì?" Kỉ Càn Khôn trong lòng có chút kinh ngạc "Ngồi đi."

  Ngụy Huỳnh đáp một tiếng, chậm rãi tới bên cạnh giường ngồi xuống. Kỉ Càn Khôn tháo mắt kính xuống, chỉ vào bình đun siêu tốc trên bậu cửa sổ: "Tự mình pha trà uống, cho tôi một tách nữa."

  Ngụy Huỳnh làm theo lời ông. Vài phút sau, hai người ai nấy tự mình bưng tách trà lên, ngồi đối diện nhau. Kỉ Càn Khôn thổi lá trà trong tách, cẩn thận nhấp từng ngụm trà nóng, hỏi: "Gần đây đang bận gì thế? Đã mấy ngày rồi không gặp cậu."

   "Ồ, cháu đăng ký thi bằng lái xe ở trường." Ngụy Huỳnh gãi gãi đầu "Đi luyện lái xe, haizz, tay chân vụng về."

   "Haha, vừa bắt đầu học lái xe đều như vậy." Kỉ Càn Khôn bưng tách trà, cười híp mắt nhìn Ngụy Huỳnh "Đối với cậu, hạng mục nào khó nhất?"

   "Bậc gồ ghề." Ngụy Huỳnh cười ngượng ngùng "Lúc nào cũng tắt máy, hôm qua bị thầy giáo mắng tới thảm luôn."

   "Cái đó đơn giản." Kỉ Càn Khôn bỏ tách trà xuống, vừa làm tư thế vừa nói, "Sau khi lên bậc rồi dừng lại, chân đạp bộ ly hợp và phanh, sau đó từ từ thả lỏng bộ ly hợp, sau khi cảm thấy thân xe chấn động, rồi từng chút từng chút một thả lỏng phanh.."

  Ngụy Huỳnh vẻ mặt chăm chú lắng nghe, tựa hồ dụng tâm ghi nhớ.

   "Được đấy lão Kỉ, không ngờ bác còn biết lái xe nữa. Sau này chỗ nào không biết, cháu sẽ hỏi bác."

   "Không sao." Kỉ Càn Khôn có chút tự đắc, "Tôi là tài xế già."

  Vẻ mặt Ngụy Huỳnh trở nên âm trầm, không nói lời nào nhìn Kỉ Càn Khôn, ánh mắt toát lên vẻ xa lạ.

  Kỉ Càn Khôn cảm thấy kỳ lạ, chau mày hỏi: "Tiểu tử cậu hôm nay sao thế?"

   "Không sao ạ." Ngụy Huỳnh rất nhanh hồi phục lại trạng thái, anh đi tới cạnh cửa sổ, giở rèm lên nhìn ra ngoài.

   "Lão Kỉ"

   "Hử?"

   "Thời tiết hôm nay rất đẹp." Ngụy Huỳnh bỏ rèm cửa xuống, xoay người cười với Kỉ Càn Khôn "Cháu đẩy bác ra ngoài dạo nhé?"

  Giúp Kỉ Càn Khôn mặc áo đội mũ cũng tốn không ít thời gian. Lúc đẩy ông ra lối hành lang, trên mặt Ngụy Huỳnh đã lấm tấm mồ hôi. Vừa mới đi được mười mấy mét, Ngụy Huỳnh đột nhiên nghiến răng một cái.

   "Lão Kỉ, tôi phải quay lại một chút, di động bỏ quên trong cặp rồi."

   "Được." Kỉ Càn Khôn tháo xâu chìa khóa ở thắt lưng đưa cho anh, chớp mắt hỏi "Sao thế, sợ Nhạc Tiêu Tuệ không liên lạc được với cậu?"

   "Đừng nói bậy bạ mà." mặt Ngụy Huỳnh đỏ ửng, cầm lấy chìa khóa xoay người đi.

  Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang. Gió thổi vi vu, đã có chút ấm áp. Kỉ Càn Khôn nhìn quanh khu vườn mấy vòng, nhịn không được tháo nón và khăn quàng xuống, vừa cảm nhận cảm giác tê tê của ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, vừa hít sâu một hơi không khí ẩm ướt.

  Tuyết trong vườn đã tan hết, giẫm lên mặt đất bên ngoài lối đi có cảm giác mềm mại, khiến người ta nhịn không được mà tưởng tượng bên dưới lớp thổ nhưỡng có phải có một mầm non đang manh nha hay không.

  Lúc đi qua gốc Đào, Kỉ Càn Khôn bảo Ngụy Huỳnh dừng lại. Ông sờ lên thân cây thô ráp, lại dùng sức vỗ vỗ.

   "Sắp nở hoa rồi, cả cây đều là màu hồng phấn, rất đẹp."

Ngụy Huỳnh đứng phía sau ông, lặng lẽ nhìn mái đầu hoa râm của Kỉ Càn Khôn. Lâu sau, anh mở miệng hỏi: "Lão Kỉ, nhiều năm như vậy, bác làm thế nào để trải qua?"

   "Hả?" Kỉ Càn Khôn quay đầu lại "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

   "Cháu nhớ tới câu nói của Đỗ Thành." Ngụy Huỳnh đẩy xe lăn, tiếp tục đi về phía trước "Cậu không lựa chọn quên đi, tiếp tục sống tiếp, mà là để lại trong hồi ức của 23 năm trước."

   "Đúng vậy, không quên được." Giọng Kỉ Càn Khôn nghẹn ngào "Sao có thể quên được."

   "Sau khi Hứa Minh Lương bị xử bắn, bác có khiếu nại không?"

   "Thật ra, sau phiên phán quyết tôi đã khiếu nại. Tôi cho rằng hắn ta không phải là hung thủ." Kỉ Càn Khôn thở dài "Đá chìm đáy biển, không ai tin tôi cả."

   "Trước khi bị tai nạn xe, bác cũng đang điều tra vụ án này sao?"

   "Ừm" Kỉ Càn Khôn quay đầu nhìn bên ngoài bờ tường, trong trường tiểu học bên cạnh thi thoảng truyền tới tiếng cười đùa của trẻ con "Nhưng không có chút tiến triển nào. Cậu cũng biết, một lão bá tánh bình thường, muốn điều tra một vụ án đã được phía nhà nước kết luận khó tới nhường nào."

   "Cảnh sát không cho nhúng tay vào, thì chúng ta không thể làm được gì."

   "Đúng vậy." Kỉ Càn Khôn cúi đầu "Tôi vô số lần tới cục công an, muốn thuyết phục họ lật lại vụ án. Nhưng lần nào cũng giống như một tên điên bị đuổi ra ngoài."

   "Cùng đường bí lối."

   "Cùng đường bí lối." Kỉ Càn Khôn lặp lại câu nói "Tôi rất rõ hung thủ sát hại vợ tôi chắc chắn sống ở thành phố này, nhưng tôi không cách nào tự tay bắt được hắn."

   "Sau đó thì sao?" Ngụy Huỳnh để xe lăn dừng lại điểm cuối con đường, vòng tới bên cạnh Kỉ Càn Khôn, cúi người xuống, nhìn vào mắt ông.

   "Sau đó.." Kỉ Càn Khôn nhìn lại anh, cười "Tôi bị tai nạn xe, rồi sống ở đây."

  Ngụy Huỳnh cụp mắt xuống, lại đứng lên, quay đầu xe lăn, men theo lối cũ quay về.

   "Tai nạn xe, là chuyện từ năm nào thế?"

   "7/6/1994" ngữ khí Kỉ Càn Khôn bình thản "Giữa lúc xuân – hạ giao mùa. Sau đó tôi hôn mê cả năm rưỡi, đầu năm 1996 tôi bị đưa tới đây, còn gì muốn hỏi nữa không?"

  Ngụy Huỳnh dừng lại, sau đó tiếp tục đẩy ông về phía trước.

   "Sau đó, bác cứ đợi như vậy?"

   "Đợi gì?"

   "Đợi một cơ hội, hoặc là, đợi một người như cháu xuất hiện."

  Kỉ Càn Khôn không trả lời, lâu sau, ông chậm rãi mở miệng.

   "Ngụy Huỳnh?"

   "Dạ."

   "Có phải cậu cảm thấy tôi lợi dụng cậu không?"

   "Không có ạ." Ngụy Huỳnh không dừng bước, chầm chậm đi về căn lầu nhỏ "Cháu chỉ cảm thấy, bác không đơn giản như hồi đầu cháu mới quen biết."

  Kỉ Càn Khôn lại trầm mặc một lúc: "Cậu muốn nói chuyện Trương Hải Sinh sao?"

  Mấy giây trôi qua, thấy Ngụy Huỳnh không trả lời, ông thở dài một hơi, tự mình làu bàu: "Tôi là bất đắc dĩ, muốn hoạt động tự do ở đây, không có Trương Hải Sinh không được. Vả lại thời gian của tôi không còn nhiều. Cứ như vậy, tôi hoặc là điên hoặc là chết mất."

  Kỉ Càn Khôn nhìn căn lầu nhỏ đang ngày càng gần ngay trước mặt: "Tên đó, tôi đã tìm hắn 23 năm. Nếu đời này tôi không báo thù được cho vợ mình có chết cũng không thể nhắm mắt."

   "Dùng thủ đoạn đó giết một người phụ nữ, không cần biết từ mục đích gì, đều phải chịu trả giá." Ngụy Huỳnh để xe lăn dừng trước cửa căn lầu "Lão Kỉ, bác yên tâm, bác sẽ đợi được tới ngày đó. Vả lại sẽ không lâu nữa đâu."

   "Ồ?" Kỉ Càn Khôn kinh ngạc quay đầu lại "Ý cậu là sao?"

  Ngụy Huỳnh ấn xuống tay vịn xe lăn, để bánh trước lên bậc tam cấp: "Chúng ta về thôi."

  Anh hất cằm bĩu môi về phía phòng Kỉ Càn Khôn: "Đỗ Thành có lẽ tới rồi. Ông ấy có chuyện muốn nói với bác."

  Đỗ Thành và Nhạc Tiêu Tuệ đứng trong lối hành lang. Kỉ Càn Khôn vừa chào họ, vừa mở cửa phòng. Vào phòng, Kỉ Càn Khôn mời họ ngồi, đồng thời bảo Ngụy Huỳnh đẩy mình tới cạnh cửa sổ. Lúc quay đầu lại, phát hiện 3 người đều đang đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn ông.

   "Sao thế, nghiêm túc như vậy?" Kỉ Càn Khôn nhìn biểu tình nặng nề của họ, bất giác bật cười. Nhưng dường như ông liền ý thức được điều gì đó, nụ cười trên mặt cũng liền biến mất, "Cảnh sát Đỗ.."

   "Lão Kỉ," Đỗ Thành nhìn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ "Chúng tôi.."

   "Đợi đã!" Kỉ Càn Khôn đột nhiên đưa một tay ra ngăn Đỗ Thành nói tiếp, tay còn lại sờ loạn khắp người. Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ liền từ đầu giường lấy thuốc lá và bật lửa rồi đưa cho ông.

  Kỉ Càn Khôn run rẩy châm thuốc, rít một hơi, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch.

   "Ông nói đi."

  Đỗ Thành cười: "Tìm được hắn rồi."

  Chỉ 4 chữ ngắn gọn, Kỉ Càn Khôn dùng đúng một phút để hiểu được hàm ý của nó. Điếu thuốc ông kẹp trên tay đã cháy hết, sững sờ nhìn Đỗ Thành, nửa buổi trời mới thốt ra một câu: "Là ai?"

  Đỗ Thành mở túi xách ra, từ trong đó lấy ra một tấm hình đưa cho ông.

   "Hắn tên Lâm Quốc Đông, là gia sư của Hứa Minh Lương."

  Nửa giờ tiếp theo, Đỗ Thành đem quá trình họ thông qua nước hoa, dấu vân tay và biểu hiện khác thường của Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa.. để tìm ra manh mối, sau cùng điều tra ra Lâm Quốc Đông kể tường tận với Kỉ Càn Khôn. Kỉ Càn Khôn từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, mặt không biểu tình. Sau cùng, Đỗ Thành thậm chí bắt đầu hoài nghi ông ấy có nghe mình đang nói gì không.

  Sau khi thuật lại, Kỉ Càn Khôn vẫn giữ tư thế cũ. Lâu sau, ông mới mở miệng: "Xác định là hắn sao?"

  Đỗ Thành gật đầu: "Chắc chắn."

  Nếu như nói lúc trước ông chỉ là hoài nghi cao độ đối với Lâm Quốc Đông, nhưng sau những gì Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa làm đêm đó đã khiến Đỗ Thành chắc chắn chuyện này. Vả lại ông quyết định đem thân phận của hung thủ nói với Kỉ Càn Khôn, cũng vừa là vì hành động của hai người Mã, Lạc.

  Dù Lâm Quốc Đông ngoài Lạc Thiếu Hoa ra hắn không hề hay biết, nhưng hắn rõ ràng đang trong tình cảnh nguy hiểm. Đỗ Thành rất rõ tính cách và thủ đoạn của Mã Kiện. Tuy ông không ngờ Mã Kiện lại cam tâm tình nguyện hy sinh Trần Hiểu để trừ khử Lâm Quốc Đông, nhưng chí ít có thể nói lên Mã Kiện đã động sát ý. Đòn này không được, họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Dù đã bị Đỗ thành biết được mục đích của họ, Mã Kiện cũng nhất định sẽ tìm cơ hội trừ khử đối phương, khiến chết không đối chứng, vất vả một lần sung sướng cả đời.

  Một người như vậy, đương nhiên chết không đáng tiếc. Đối với Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa mà nói, Lâm Quốc Đông là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, một khi án sai năm đó bại lộ, mọi người đều sẽ sống trong nhục nhã cả quãng đời còn lại. Trừ khử hắn, mới đúng là diệt trừ hậu hoạn. Nhưng đối với Đỗ Thành mà nói, ông cần Lâm Quốc Đông phải sống.

  Ông muốn Lâm Quốc Đông đứng trước vành móng ngựa, chịu sự chế tài của pháp luật. Chỉ có như vậy, mới không phụ sự ra đi quá sớm của vợ và con trai ông, mới có thể khiến Kỉ Càn Khôn thản nhiên quay lại cuộc sống như cầm tù này, mới có thể giúp Hứa Minh Lương rửa sạch tội danh, mới có thể để những oan hồn đang phiêu diêu trong thành phố được an nghỉ.

  Cho nên, ông cần phải trong thời gian sớm nhất thu thập đủ chứng cứ, tranh thủ trước lúc Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa ra tay, phải chịu ràng buộc của pháp luật.

  Kỉ Càn Khôn bỏ tấm ảnh Lâm Quốc Đông xuống, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Đỗ Thành, Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ, biểu tình như đang thất hồn lạc phách.

  Nhạc Tiêu Tuệ bước lên trước, ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối Kỉ Càn Khôn, khẽ ma sát.

   "Hắn.." đôi mắt Kỉ Càn Khôn vô hồn, ngữ điệu dường như đang trong mộng "Sao hắn lại giết vợ tôi?"

   "Nước hoa." Đỗ Thành ngẫm nghĩ, "Vì người phụ nữ từng tổn thương hắn. Lâm Quốc Đông đối với những người phụ nữ mang mùi vị đó, đều sinh ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, lại còn mang đầy thù hận."

  Ông chỉ Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ: "Không thể không nói, để điều tra ra vụ án này, hai đứa nhóc có công không nhỏ."

  Kỉ Càn Khôn nhắm mắt lại, hai hàng lệ đục chảy xuống gò má. Ông cúi đầu, hai tay chắp lại, vái lạy ba người.

   "Cảm ơn, cảm ơn mọi người."

   "Haizz, đã sớm nói với ông, tôi không phải giúp ông." Đỗ Thành xua tay, "Tôi là vì bản thân mình."

  Ngụy Huỳnh vỗ vỗ vai Kỉ Càn Khôn. Ông lão lau nước mắt trên mặt, hồi phục lại vẻ bình tĩnh kiên nghị.

   "Tiếp theo phải làm gì?"

  Đỗ Thành thở dài, bước lên trước, nhìn vào mắt Kỉ Càn Khôn, nói từng câu từng chữ: "Lão Kỉ, lúc tôi điều tra được Lâm Quốc Đông không nói với ông ngay, vì sợ ông hành động lỗ mãng. Một khi kinh tới hắn, hắn lại sợ tội bỏ trốn thì khó mà tìm được hắn nữa."

  Ông đặt tay lên tay vịn xe lăn, nhấn giọng: "Bây giờ, tôi vẫn phải yêu cầu ông nhất định bình tĩnh, tạm thời không được làm gì cả."

  Kỉ Càn Khôn chau mày, thẳng người dậy, trong ngữ khí mang theo phẫn nộ và khó hiểu: "Vì sao?"

   "Vì tôi tuyệt đối không chấp nhận bất cứ ai dùng tư hình trừ khử Lâm Quốc Đông!" Đỗ Thành không chút thỏa hiệp "Tôi là cảnh sát, tôi phải đưa hắn ta lên tòa án, hiểu chưa?"

  Kỉ Càn Khôn nhìn thẳng Đỗ Thành, lâu sau chậm rãi đáp: "Tôi hiểu rồi, nghe theo ông."

   "Được." Đỗ Thành đứng dậy "Bây giờ tôi cần nhất chính là chứng cứ buộc tội Lâm Quốc Đông, điều này cần phải có thời gian và sự giúp đỡ của mọi người."

   "Chứng cứ?" Kỉ Càn Khôn trừng to mắt "Vừa nãy ông có nhắc tới Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa, họ cũng cho rằng Lâm Quốc Đông là hung thủ, lẽ nào họ không có chứng cứ sao?"

   "Trong tay Lạc Thiếu Hoa có lẽ có thứ gì đó." Đỗ Thành cười khổ "Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ không đưa cho tôi."

   "Dựa vào gì chứ?" ngũ quan Kỉ Càn Khôn bắt đầu méo mó "Các ông đều là cảnh sát, sao ông ấy không chịu để hung thủ ra đền tội!"

   "Lão Kỉ, ông bình tĩnh một chút." Đỗ Thành vội an ủi ông "Có một số việc, ông không biết thì tốt hơn.."

   "Không được!" Kỉ Càn Khôn cự tuyệt thẳng thắn "Tôi đợi 23 năm rồi! Tôi có quyền biết chân tướng, toàn bộ chân tướng!"

  Đỗ Thành đành bất lực, sau một hồi cân nhắc, ông đem chuyện Lạc Thiếu Hoa đưa Lâm Quốc Đông vào bệnh viện tâm thần cho Kỉ Càn Khôn nghe. Sau khi nghe ông thuật xong, ngược lại trở nên trầm mặc.

  Lâu sau, Kỉ Càn Khôn chậm rãi di chuyển xe lăn, tới chiếc bàn gỗ nhỏ, bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.

   "Thì ra là vậy." ông đột nhiên cười, tách trà chuyển động trong tay "Ông ta sớm đã biết hung thủ là ai."

  Đỗ Thành nhìn Ngụy Huỳnh lại nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Ba người nhìn nhau, đều không biết nên nói gì.

   "Lúc tôi chạy khắp nơi kêu oan, lúc tôi hôn mê trên giường bệnh, lúc tôi sống những năm tháng trong này.." ngữ khí Kỉ Càn Khôn bình tĩnh như đang nói một mình "Trên thế giới này có hai người biết được chân tướng, một người là bản thân hung thủ, người kia lại là một cảnh sát."

  Đỗ Thành chau mày: "Lão Kỉ, ông đừng như vậy, Thiếu Hoa.. ông ấy cũng có nỗi khổ.."

   "Nếu khi đó ông ta đưa chứng cứ ra, có lẽ tôi cũng sẽ không.." Kỉ Càn Khôn hoàn toàn không để ý tới Đỗ Thành, vẫn tự mình lầm bầm, "Vậy thì mọi thứ sẽ không xảy ra."

  Đột nhiên, Kỉ Càn Khôn ném mạnh chiếc tách xuống nền.

  Mảnh sứ bay lên, nước trà nóng văng tung tóe. Đỗ Thành kinh ngạc, cùng lúc nghe tiếng gào thét của Kỉ Càn Khôn vang lên bên tai: "Những chuyện này đều sẽ không xảy ra!"

  Dư âm văng vẳng trong phòng dần biến mất, căn phòng lặng yên như tờ. Ngụy Huỳnh bỏ hai tay vào túi quần, mặt không biểu tình nhìn bóng lưng Kỉ Càn Khôn. Nhạc Tiêu Tuệ vẫn giữ tư thế nửa quỳ như cũ, chỉ vì sợ hãi mà toàn thân trở nên cứng đờ, bên chân còn vài mảnh sứ vỡ.

Thần sắc Đỗ Thành phức tạp. Ông nhìn Kỉ Càn Khôn, không nói lời nào từ trong góc phòng lấy chổi và ki hốt rác. Vừa gom mảnh vỡ của chiếc tách lại với nhau, Nhạc Tiêu Tuệ đã tới đón lấy dụng cụ trên tay ông, lặng lẽ dọn sạch nền nhà.

  Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn, hai mắt nhìn chằm chằm vệt nước dưới nền nhà, hai tay siết thành quyền, thân trên còn hơi run rẩy, vẻ mặt hiu quạnh và phẫn nộ.

  Đỗ Thành thở dài một hơi, bước lên trước một bước, vỗ vỗ vai Kỉ Càn Khôn: "Lão Kỉ, tôi rất hiểu tâm trạng của ông.."

   "Ông không hiểu được đâu!" Kỉ Càn Khôn không khách khí ngắt lời ông, "Ông không biết cái gì gọi là khẩn cầu không được xem xét, ông không biết cái gì gọi là đường cùng!"

   "Tôi biết!" Đỗ Thành đột nhiên cất cao giọng, "Cái giá tôi trả cho vụ án này, không hề ít hơn ông chút nào!"

  Kỉ Càn Khôn có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Đỗ Thành.

  Đỗ Thành lại nhìn sang chỗ khác, thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Tóm lại, dù chúng ta bây giờ biết được thân phân của hung thủ, nhưng vẫn chưa phải là kết thúc. Tôi phải đưa hắn ra pháp đình, để hắn nhận sự chế tài của pháp luật, chứ không thể dùng tư hình."

  Ông lại nhìn Kỉ Càn Khôn, biểu tình nghiêm túc: "Cho nên, ông không được làm bừa. Đường đường chính chính giải quyết xong vụ án, là di nguyện duy nhất của tôi. Dù ông có muốn nhúng tay vào, tôi cũng sẽ không tha cho ông."

  Kỉ Càn Khôn nhắm nghiền mắt, sau đó mở ra: "Được, tôi đồng ý với ông."

  Ông chỉ hướng cửa: "Các người về đi."

  Bên ngoài viện dưỡng lão, Đỗ Thành vừa gọi Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ lên xe, vừa quay đầu nhìn cửa sổ phòng Kỉ Càn Khôn. Ánh mặt trời vẫn chói chang, lớp cửa kính phản chiếu khiến ông khó mà nhìn rõ tình hình trong phòng. Đỗ Thành lắc đầu, mở cửa xe, ngồi vào buồng lái.

  Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ cùng ngồi dãy ghế sau. Cô gái cứ mãi nhìn Đỗ Thành. Ngụy Huỳnh lại nhìn như có tâm sự, từ đầu tới cuối cứ nhìn ra ngoài cửa xe.

  Đỗ Thành xoay người, cười với anh.

   "Tuy vừa nãy lão Kỉ đã cảm ơn hai người rồi, nhưng từ góc độ của tôi." vẻ mặt Đỗ Thành đầy tán thưởng "Vẫn nên nói cảm ơn với hai người."

  Nhạc Tiêu Tuệ liền đỏ mặt. Ngụy Huỳnh chỉ gật đầu với Đỗ Thành, rồi lại quay mặt đi.

   "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" biểu tình cô gái rất hưng phấn "Vừa nãy bác nói, còn cần phải thu thập chứng cứ?"

   "Đúng vậy, nhưng rất khó." thần sắc Đỗ Thành dần trở nên nặng nề "Dù sao vụ án này đã qua hơn hai mươi năm, rất nhiều chứng cứ đều biến mất rồi."

   "Ồ" ngữ khí Nhạc Tiêu Tuệ có chút thất vọng "Vậy phải làm thế nào?"

   "Tìm, dù khó cũng phải tìm cho ra." Đỗ Thành nhìn họ "Ngoài ra, tôi vẫn cảm thấy suy nghĩ của hai người rất đặc biệt, có lẽ hai người có thể giúp được tôi."

  Nhạc Tiêu Tuệ ngẫm nghĩ: "Có cần phải tới khuyên Lạc Thiếu Hoa đó không? Năm đó ông ta có thể điều tra được Lâm Quốc Đông, nhất định trong tay có chứng cứ gì đó."

   "Không cách nào thuyết phục được ông ta." Đỗ Thành cười khổ "Chúng ta chỉ có thể tự tìm, vả lại nhất định phải đi trước ông ta và Mã Kiện một bước."

  Nhạc Tiêu Tuệ trừng to mắt: "Vì sao? '

  " Vì họ muốn trừ khử Lâm Quốc Đông. "

  " Hả? "Cô gái che miệng, phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ" Trừ khử hắn? "

  " Đúng. "Đỗ Thành suy nghĩ một hồi, quyết định đem chuyện tối hôm đó Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa dùng Trần Hiểu làm mồi nhử, trừ khử Lâm Quốc Đông một cách" hợp pháp "kể với bọn họ nghe.

  Nghe ông kể xong, hai người đều trợn mắt há mồm. Một mặt là vì ác tính của Lâm Quốc Đông vẫn chưa đổi; mặt khác là vì sự tàn nhẫn và quyết tuyệt của Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa.

  " Vì để mình có thể bình an vô sự, họ lại nỡ giương mắt nhìn cô gái đó bị giết hại? "Ngụy Huỳnh vẻ mặt khó tin," Mẹ kiếp còn là người nữa không? "

  Đỗ Thành hừ một tiếng, không hề phủ định.

  Nhạc Tiêu Tuệ ngược lại trở nên bình tĩnh, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói:" Bọn họ cho rằng, chỉ cần Lâm Quốc Đông gây án lần nữa, mới có cơ hội xử hắn? "

  " Ừm "Đỗ Thành gật đầu," Vả lại còn' hợp tình hợp lý', chết không đối chứng. "

  Nhạc Tiêu Tuệ trầm mặc một hồi, bĩu môi:" Đúng thật là vậy. "

  " Cho nên nói hoàn cảnh chúng ta hiện giờ rất khó. "Đỗ Thành chau mày" Trong nhà Lâm Quốc Đông có lẽ còn lưu lại chứng cứ, nhưng khả năng này không lớn. Chúng ta bây giờ cũng không thể công khai điều tra hắn, nếu không một khi kinh động tới hắn, tên khốn này không chừng chuồn mất. "

  " Nói vậy thì, "Ngụy Huỳnh cân nhắc nửa ngày trời, trong ngữ khí có chút lo lắng" Hoàn toàn không thể tìm đủ chứng cứ. "

  " Cũng chưa chắc, chúng ta về xem lại vụ án, có lẽ có thể suy nghĩ ra gì đó có tính đột phá cũng nên. "Đỗ Thành nghiến răng" Lạc Thiếu Hoa bên đó, để tôi nghĩ cách. "

  " Ừm, chứng tôi có phát hiện mới, sẽ liên lạc với bác.