Dương Quế Cầm đột nhiên tỉnh dậy.
Bà đầu óc quay cuồng từ sô pha bò dậy, cảm thấy cổ họng khô khốc, tiện tay bưng chiếc tách trên bàn trà lên, uống một ngụm trà đã lạnh từ lâu.
Phòng khách chưa mở đèn, tivi vẫn đang mở. Dương Quế Cầm ngồi trên sô pha, ngây ra, sự chú ý dần bị bản tin cuối ngày đang phát trên tivi thu hút. "Chiều nay khoảng 3h30, trong một quán cà phê tại giao lộ phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng xảy ra vụ đánh bom, hiện trường không có thương vong, chỉ bị tổn thất về tài sản. Được biết, người được cảnh sát dẫn đi, một trong số đó là kẻ trốn lệnh truy nã Lâm Quốc Đông.." Dương Quế Cầm với lấy điều khiển, tắt tivi. Mấy hôm trước bà nhìn thấy lệnh truy nã thầy Lâm trên mặt báo, trong lòng còn cảm thấy bực bội. Một người đang yên đang lành, sao lại mắc bệnh thần kinh, rồi giết người chứ? Có lẽ vẫn chưa được chữa khỏi. Bà lão không có tâm trạng để suy nghĩ chuyện của hắn ta. Bà ôm chăn, lảo đảo đi vào phòng ngủ. Bà muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ, vì bà vừa nãy mơ thấy một giấc mơ, nếu có thể để giấc mơ này tiếp tục, thì thật đẹp biết mấy. Trong mơ, con bà, Hứa Minh Lương về nhà rồi. Viện kiểm sát nhân dân tối cao rất nhanh có câu trả lời, đồng ý lật lại vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn của 23 năm trước. Phân cục Thiết Đông của cục công an thành phố C thành lập tổ chuyên án, Đoàn Hồng Khánh làm tổ trưởng, Đỗ Thành làm phó tổ trưởng. Toàn bộ công tác điều tra Lâm Quốc Đông được triển khai. Dưới sự cố gắng không ngừng của tổ chuyên án, các loại chứng cứ đều mau chóng có được, tổng hợp lại. Trong đó, có một nhúm tóc lấy được từ dưới khe gầm giường của Lâm Quốc Đông. Qua kiểm tra DNA, hai sợi trong đó một sợi phù hợp với nạn nhân Trương Lam trong vụ cưỡng hiếp giết người phân xác "11.9" năm 1990, sợi còn lại phù hợp với nạn nhân Phùng Nam trong vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác "8.7" năm 1991. Ngoài ra, trên bức tường gần sô pha phòng khách nhà Lâm Quốc Đông, phát hiện một vết máu được lớp bột màu trắng che lấp, qua kiểm tra DNA, phù hợp với nạn nhân Hoàng Ngọc trong vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác "6.23" năm 1991. Hai phần chứng cứ Lạc Thiếu Hoa cung cấp. Một trong số đó là bản ghi chép mượn dùng chiếc bán tải màu trắng hiệu Đông Phong của Lâm Quốc Đông vào khoảng thời gian từ năm 1990 đến năm 1991. Trong tổng số 17 lần mượn dùng, có 4 lần phù hợp với thời gian xảy ra hàng loạt vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác. Chiếc bán tải đó đã báo phế, không thể điều tra. Nhưng nhân viên sửa chữa xe năm đó là Lưu Trụ vẫn còn sống, ông đã chứng thực tính chân thật của bản ghi chép mượn xe này. Phần chứng cứ còn lại là tấm che nắng của chiếc bán tải màu trắng đó. Trên mặt vải không dệt đằng sau tấm che nắng, cảnh sát lấy được một vết máu. Qua kiểm tra DNA, phù hợp với nạn nhân Lý Lệ Hoa trong vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác "3.14" năm 1991. Bản tường trình do Lạc Thiếu Hoa cung cấp, chứng thực Lâm Quốc Đông từng chính miệng thừa nhận mình là hung thủ của 4 vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác. Đồng thời, Lạc Thiếu Hoa vì bị tình nghi có dính líu tới tội vì tình riêng mà làm trái luật nên đã bị viện kiểm sát khu Thiết Đông thành phố C dẫn đi điều tra. Vì vụ án này đã qua thời hiệu truy tố, viện kiểm sát khu Thiết Đông đã không xử lý khởi tố. Ngày 2/4, Kỉ Càn Khôn tự thú với cảnh sát, và chủ động khai báo vụ án giết người phân xác "10.27" năm 1992 là do mình làm. Thông qua điều tra nhà của Kỉ Càn Khôn, cảnh sát phát hiện một chiếc cưa tay đặt trên đầu tủ quần áo trong phòng ngủ. Trên cán cưa lấy được dấu vân tay của Kỉ Càn Khôn. Chỗ giao nhau giữa cán cầm và răng cưa bằng sắt lấy được vết máu, qua kiểm tra DNA, phù hợp với nạn nhân Lương Khánh Vân trong vụ giết người phân xác "10.27" năm 1992. Kỉ Càn Khôn sau đó còn báo với cảnh sát chuyện Trương Hải Sinh giúp Điền Hữu Quang thực hiện hành vi cưỡng hiếp, và cung cấp đoạn clip làm chứng cứ. Vụ án này được tiến hành xử lý riêng. Xét thấy kẻ tình nghi Kỉ Càn Khôn thân tàn tật, không thể tự lo cho sinh hoạt được, đồng thời lúc kiểm tra sức khỏe phát hiện bị bệnh phổi, viện kiểm sát nhân dân thành phố C quyết định cho bảo lãnh, sau khi nộp tiền bảo lãnh xong, tạm thời điều trị ở bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố C. Ngày 8/5, tòa án nhân dân trung cấp thành phố C mở phiên tòa xét xử vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác hàng loạt của Lâm Quốc Đông. Bị cáo Lâm Quốc Đông cáo buộc phạm tội cưỡng hiếp, tội giết người và tội bắt cóc. Lâm Quốc Đông thừa nhận với tội danh được cáo buộc của cơ quan kiểm sát. Phiên tòa kéo dài đúng 2 ngày, rồi chờ ngày tuyên án. Kỉ Càn Khôn vào ngày thứ hai trong phòng nghỉ ngơi nhận được một đĩa DVD do Trương Chấn Lương gửi tới. Trong đó ghi lại toàn bộ quá trình xét xử Lâm Quốc Đông. Kỉ Càn Khôn trong phòng bệnh mượn máy DVD xách tay xem xong toàn bộ nội dung trong đó, từ đầu tới cuối biểu tình bình tĩnh, không nói một lời. Nhưng tối đến, cả tầng lầu đều nghe thấy có một cụ già cả đêm không ngừng gọi tên "Phùng Nam". 10 ngày sau, tòa án nhân dân trung cấp thành phố C tuyên án đối với Lâm Quốc Đông phạm tội cưỡng hiếp, bị phán tội tử hình thi hành ngay lập tức, bị tước đoạt quyền công dân; phạm tội cố ý giết người, bị phán tử hình thi hành ngay lập tức, bị tước đoạt quyền công dân; phạm tội bắt cóc, lãnh án 3 năm tù, và bồi thường 3000 tệ. Quyết định thi hành tử hình ngay lập tức. Lâm Quốc Đông tại tòa án không có biểu hiện kháng án. Vụ án này đã đưa lên tòa án nhân dân tối cao đang trong quá trình xét duyệt. Do Dương Quế Cầm mẹ của Hứa Minh Lương khiếu nại, tòa án nhân dân tối cao tỉnh J quyết định thủ tục tái thẩm, mặt khác thành lập hội thẩm điều tra xét xử vụ án. Trong lúc xét xử, hội thẩm xem lại toàn bộ hồ sơ vụ án và những tài liệu liên quan, lắng nghe ý kiến của các bên nguyên cáo, người biện hộ và cơ quan kiểm sát, thông qua xem xét thảo luận của thành viên hội thẩm, đã đưa ra phán quyết: Một, hủy bỏ phán quyết điều 199 luật hình sự trong bản án cuối cùng của tòa án thành phố J (1991) và phán quyết điều 37 luật hình sự trong bản án đầu tiên của tòa án thành phố C (1991) ; Hai, tuyên bố nguyên bị cáo Hứa Minh Lương vô tội. Nguyên cáo Dương Quế Cầm đã đưa đơn xin nhà nước bồi thường. Sau cùng, bắt đầu tiến hành truy cứu trách nhiệm đối với án sai Hứa Minh Lương. Những nhân viên liên quan của 3 cơ quan nhà nước: Công an, viện kiểm sát, tòa án tham gia thụ lý vụ án năm đó đều chịu trách nhiệm phối hợp công tác điều tra. Trong đó không ngoại trừ nhân viên công an và tư pháp đã về hưu. Thủ tục xin danh hiệu liệt sĩ cách mạng của phó cục trưởng tiền nhiệm phân cục Thiết Đông thành phố C Mã Kiện, người từng chủ trì công tác điều tra vụ án này cũng bị tạm hoãn. Một cảnh sát họ Đỗ trong lúc tiếp nhận thẩm vấn đột nhiên bị ngất, liền được đưa tới bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố C cấp cứu. Cuối tháng 5, cuối xuân. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ. Nhiệt độ ấm dần lên khiến thành phố này nói tạm biệt hoàn toàn với mùa đông rét mướt đìu hiu. Cỏ xanh hoa thắm, đâu đâu cũng là những cơ thể cường tráng và gương mặt trẻ tuổi, sức sống ngày càng mãnh liệt sinh sôi trên mảnh đất này. Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn, chậm rãi đi về phía trước trong khu vườn của bệnh viện nhân dân số 3. Ánh mặt trời rọi trên người ông, rất ấm áp dễ chịu. Ông không ngừng hít thở sâu, mùi thơm của cỏ xanh lẫn mùi bùn vương vấn trong khoang mũi, khiến người ta cảm thấy lười nhác và thoải mái, thỏa mãn. Trên một bãi đất trống, một ông lão mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng đang ngồi dựa vào băng ghế dài bằng gỗ, nhắm mắt ngủ gật. Trên tay ông, còn cầm một tờ báo đang mở. Kỉ Càn Khôn nhìn ông, tay dùng sức, xe lăn tăng tốc đi về phía ông ta. "Lão Đỗ!" Ông đi tới bên cạnh ông lão, dùng sức vỗ đầu gối đối phương "Cũng không sợ lạnh sao?" Đỗ Thành mở mắt, thấy là Kỉ Càn Khôn, liền cười. "Là ông sao?" ông tốn sức vươn vai, tờ báo theo động tác của ông mà kêu sột soạt "Mẹ kiếp thật không xong rồi, mới xem báo có một chút mà đã ngủ gật." Kỉ Càn Khôn nhìn vẻ mặt vàng vọt và cái bụng phình to của ông hỏi: "Ông sao rồi?" "Không sao, ngày mốt phẫu thuật." Đỗ Thành lắc đầu "Trấn Lương bắt tôi làm, thật ra căn bản không có tác dụng, còn ông? Hôm qua ra tòa rồi?" "Ừm, tội cố ý giết người và tội đánh bom nhưng chưa thành." Kỉ Càn Khôn vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đang nói một chuyện không liên quan tới mình "Nửa ngày là xong xuôi hết." "Ông tố cáo vạch trần Trương Hải Sinh, có thể xem là lập công." Đỗ Thành nhìn ông "Luật sư biện hộ của ông có nhắc tới chuyện này không?" "Hình như là có, tôi cũng không chú ý nghe lắm." Ki Càn Khôn chỉ tay lên bụng mình "Ung thư phổi, dù có phán hoãn thi hành án tử hình cũng không có ý nghĩa gì." Đỗ Thành im lặng, cúi đầu. Lúc lâu, ông đột nhiên nhớ tới gì đó, nhướng người ra thấp giọng hỏi: "Nói vậy, bây giờ ông chắc không có thuốc lá đâu hả?" Kỉ Càn Khôn ngây ra: "Lão già nhà ông, đã là lúc nào rồi, còn hút thuốc?" "Hì hì, tôi có đây." Đỗ Thành cười giảo hoạt, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá "Đáng tiếc chỉ còn hai điếu thôi." "Cho một điếu, cho một điếu." Kỉ Càn Khôn liền lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Hai ông lão chia sẻ hai điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc lá, rồi lại sát vào nhau để châm thuốc, ngồi đối diện nhau nhả từng ngụm khói. Kỉ Càn Khôn chỉ hút vài hơi, sắc mặt đã đỏ tía, sau đó bắt đầu ho kịch liệt. Đỗ Thành thấy vậy, vội qua đó giúp ông vỗ lưng. Kỉ Càn Khôn mới không dễ gì ngừng ho được, vội thở dốc, tay vẫn còn cầm nửa điếu thuốc lá không chịu vứt đi. "Nhìn ông xem được lắm, ném đi là xong thôi." Đỗ Thành cũng thở hổn hển, miệng cười mắng "Mẹ kiếp thật lãng phí." "Ông còn nói tôi sao?" khóe miệng Kỉ Càn Khôn thấy có tia máu, ông lau qua loa, chỉ cánh tay Đỗ Thành đang không ngừng xoa bụng mình "Không chịu nổi nữa rồi phải không?" "Đúng vậy, lát nữa còn phải đi hút nước trong bụng ra." Đỗ Thành bĩu môi, hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút "Một ngày 7-8 lần, phiền chết mất." Kỉ Càn Khôn lại cẩn thận rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, nhìn người qua lại trong vườn tới thất thần. "Lão Đỗ, hai chúng ta đều là người sắp chết cả rồi." "Đúng vậy." Đỗ Thành hơi nghiêng người dựa vào ghế dài, động tác vừa nãy dường như đã rút cạn sức của ông "May mà chấp niệm đã được giải, không còn tiếc nuối gì nữa." "Lâm Quốc Đông hôm qua phải chấp hành án rồi phải không?" "Ừm," Đỗ Thành khép hờ hai mắt, giọng nói cũng trở nên nhỏ dần "Tiêm thuốc." Kỉ Càn Khôn gật đầu: "Lão Đỗ, còn chuyện này nữa, muốn ông giúp tôi một việc." "Hử?" Đỗ Thành cố gắng mở mắt "Ông nói đi." "Hôm qua lúc mở phiên tòa, gia đình Nhạc Tiêu Tuệ không nhắc tới tố tụng dân sự đi kèm." Kỉ Càn Khôn ngừng một lúc "Tôi muốn, bồi thường chút gì đó cho hai cha con họ. Tôi đã soạn xong di chúc rồi, toàn bộ tài sản để lại cho con bé. Nếu có cơ hội, ông khuyên con bé giúp tôi, bảo nó phải nhận." "Được." đầu Đỗ Thành từ từ chúi xuống, giọng nói yếu dần, như không thể nghe thấy. "Tôi nợ nhà cô bé quá nhiều, tuy bồi thường tiền không có ý nghĩa gì cả, nhưng.." ánh mắt Kỉ Càn Khôn đột nhiên mở to, ngữ điệu cũng trở nên cao hơn "Ông xem, hai đứa nó vừa nhắc là tới rồi." Góc khác trong vườn, Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ đang giẫm lên nền đá trên bãi cỏ, từ xa nhìn về hướng này. "Aizz, lão Đỗ, ông nói xem Nhạc Tiêu Tuệ ghi lại đoạn clip đó, có phải để lại cho một mình Ngụy Huỳnh không?" Kỉ Càn Khôn cười híp mắt "Tôi thấy hai đứa nó rất xứng đôi. Trong tiệm cà phê, biết rõ có bom, vậy mà Ngụy Huỳnh vẫn không chịu rời khỏi Nhạc Tiêu Tuệ." Kỉ Càn Khôn cứ mãi nói, hoàn toàn không ý thức được, hơi nghiêng về phía sau ông, Đỗ Thành đã ngã nằm trên ghế dài. "Nghe nói hai đứa nó tốt nghiệp xong tính thi vào công chức, làm cảnh sát, tôi thấy rất thích hợp. Không có hai đứa trẻ này, có lẽ vụ án này cũng không phá nổi. Thật hy vọng còn cơ hội có thể thấy chúng mặc đồng phục cảnh sát, ông nói xem.." Dưới ánh nắng ban trưa, Kỉ Càn Khôn thấy Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ vai kề vai vui vẻ đi bên nhau. Chàng trai đón lấy giỏ trái cây trong tay cô gái đang cầm. Gặp chỗ nền đá hơi lớn, chàng trai liền đưa tay ra, nắm chặt tay cô gái, sau đó không buông ra nữa. Chàng trai còn có chút ngượng ngùng, cô gái thì ngược lại rất tự nhiên phóng khoáng, còn lấy khăn giấy ra đưa cho chàng trai, ý bảo anh lau mồ hôi trên trán. Nhìn họ, Kỉ Càn Khôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Trong mắt ông đôi nam nữ trẻ tuổi này như ánh mặt trời trên đầu mình vậy, rực rỡ, chói chang còn mang theo độ ấm không bao giờ tan biến và sức mạnh chống lại bóng tối, hệt như mùa xuân khiến người ta mong chờ. Hệt như sự sống mới. Hệt như hy vọng.Hết.