Kẹp

Chương 16: (Vòng cổ play) (H)

dương v*t ở trong người nghiền mạnh lên điểm nhạy cảm, hơn nữa nó vẫn còn đang xâm nhập, Nguyễn Lương chỉ có thể thất thanh phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng. Không kịp nghiên cứu vật trên cổ, nước mắt và nước miếng cùng nhỏ xuống, phía sau truyền đến tiếng nước dinh dính và tiếng va chạm, Nguyễn Lương mệt mỏi chống tay trên giường, sợ hãi và khoái cảm đan xen, khiến dũng đạo của cậu không nhịn được co rút, xoắn lại khiến Phó Hiệu Chu không thể tiến lên, chỉ có thể đưa tay đánh lên mông cậu, nói cậu thả lỏng, khiến cánh mông trắng nõn mềm mại ửng hồng.

Nguyễn Lương đang run rẩy, cùi chỏ không chống trên giường được, thắt lưng cũng đau nhức, nhưng những thứ này đều không đủ khiến cậu khủng hoảng, chuyện cậu sợ nhất xảy ra, Phó Hiệu Chu biết tất cả. Hô hấp trở nên dồn dập, thân thể thuận theo những lần ra vào mà cong ra sau, Nguyễn Lương đã quen việc bị Phó Hiệu Chu điều khiển, bị tiến vào bị lấp đầy, thậm chí còn sẽ tự động phân bố chất nhờn, khiến dương v*t to lớn có thể cắm vào thuận lợi.

Nguyễn Lương nức nở xoa cổ, khoảnh khắc chạm được lớp da, cậu có một loại trung thành kỳ quái, mặc dù không thể thấy được hình dáng vòng cổ, nhưng cậu biết mình được Phó Hiệu Chu nhốt chặt, một lần nữa.

Phó Hiệu Chu đứng phía sau kéo lấy nó, vòng cổ ghìm chặt cổ cậu, khiến cậu ngửa đầu ra sau.

Hai người hôn nhau, nụ hôn hoàn toàn không dịu dàng, Phó Hiệu Chu gặm cắn môi cậu, ngậm mút, vị tanh đảo quanh giữa khoang miệng của cả hai, anh như muốn nuốt toàn bộ Nguyễn Lương vào bụng, như tức giận với từng lần dò xét của cậu, con giun xéo lắm cũng oằn, anh mạnh mẽ trừng phạt cậu.

Nguyễn Lương cảm thấy mình không thở nổi, không phải vì vòng cổ buộc cậu lại, là ánh mắt của Phó Hiệu Chu, trong đó không có chút ánh sáng nào, lại không tồn tại cảm giác ấm áp, âm u tàn nhẫn. Cậu đột nhiên rất muốn ôm người trước mắt này, người đang hung ác ra vào bắt nạt cậu này.

Cho dù bị đối xử như vậy, Nguyễn Lương vẫn cảm thấy Phó Hiệu Chu dịu dàng vô cùng.

Từ lần gặp mặt đầu tiên, từ câu nói đầu tiên Phó Hiệu Chu nói với cậu, bắt đầu từ những lần anh vạch trần lời nói dối của cậu, cậu đã bị hấp dẫn đến không thể cứu chữa.

Bọn họ là một loại người.

Bị ràng buộc bị quy định, thể hiện vẻ ngoài hoàn mỹ, như từ khi sinh ra đã xuất sắc, đứng trong đám đông, đứng trong ánh sáng.

Mà một khi lùi vào bóng tối sẽ yên lặng thối rữa.

“Em muốn nhìn anh…” Tuyến lệ vô cùng yếu ớt, chất lỏng không ngừng chảy ra, từng giọt chảy xuống theo chóp mũi, giọng Nguyễn Lương hơi khàn đi, kéo kéo vòng cổ, giọng cậu rất nhẹ, gần như chìm trong lần làm tình kịch liệt này.

Phó Hiệu Chu vẫn nghe được, yên lặng, sau đó anh rút ra, mang theo chất nhờn, nhỏ lên giường, ai cũng không thèm để ý những thứ này, Nguyễn Lương nằm xuống, mở rộng hai chân ôm lấy hông anh, đưa tay cọ lên dương v*t đứng thẳng, muốn nhét nó vào bên trong mình, trong vụng về lại mang chút khát vọng, gấp muốn khóc. Cậu đã khóc, đuôi mắt đỏ ửng, lông mi cũng đọng nước, đủ để khiến lòng người trở nên mềm mại.

Phó Hiệu Chu kéo tay cậu ra, hơi đẩy vào, vách thịt bị cắm đến thuộc lòng nhanh chóng ôm lấy dương v*t.

Nguyễn Lương bị đâm thủng, dương v*t của người kia nằm trong cơ thể, trên người loang lổ dấu vết, bắp đùi bị siết tìm bầm, đầu v* sưng đỏ, cậu như kỹ nữ, không biết xấu hổ để người khác đè, sảng khoái phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng.

Cậu không cần ai cứu, không ai có thể cứu cậu.

Nguyễn Lương đưa tay ôm lấy cổ Phó Hiệu Chu, thoáng dùng sức để mình nằm trong lòng anh, hai thân thể thấm đẫm mồ hồi dính vào nhau, dương v*t đi vào sâu hơn, cậu xoay mông để dương v*t biến đổi góc độ ra vào.

Phó Hiệu Chu xoa gò má cậu, gần như là lập tức, nước mặt của cậu lại rơi xuống, yếu ớt như đứa trẻ được làm bằng nước, vừa chạm đã tan biến, rơi xuống đất sẽ vỡ nát.

Nguyễn Lương há miệng, giọng khàn đến đáng sợ: “Xin lỗi…” Cậu chưa từng cảm thấy mình làm sai, những thứ ngụy trang kia là chuyện đương nhiên, nó hằn trong lòng cậu, khiến cậu không bị tổn thương. Nhưng hiện tại cậu nói xin lỗi, do dự lại sợ hãi, một khi nói ra câu đầu tiên là không dừng được. “Xin lỗi, xin lỗi…” Cậu lặp lại, vùi đầu vào cổ Phó Hiệu Chu, tìm kiếm sự an toàn trong một thoáng.

Thân thể hai người vẫn còn liên kết, điều này khiến Nguyễn Lương có cảm giác an toàn, vẫn nhấp nhô lên xuống, để dương v*t ra vào thân thể cậu.

Phó Hiệu Chu nâng đầu cậu lên, để cậu nhìn anh, Nguyễn Lương thấy mình khó có thể hô hấp, cậu càng ôm Phó Hiệu Chu chặt hơn.

“Xin lỗi.” Cậu nói, thành kính hơn bất cứ lần nào trước kia, Nguyễn Lương không thể miêu tả được tâm trạng này của mình, cho tới nay cậu làm việc gì cũng có kế hoạch, chưa bao giờ hối hận. Nhưng bây giờ cậu hối hận, hối hận mình khiến người kia lộ ra bộ dạng này.

Cậu nâng mặt Phó Hiệu Chu, ấn xuống vô số nụ hôn, sợ sệt lại ngượng ngùng, như lần đầu tiên hôn, trong mắt chỉ có vẻ cẩn thận.

“Từ trước tới nay em vẫn luôn không giải thích.” Phó Hiệu Chu nói xong lại nhấn vào một chút. “Làm sai cũng không nói xin lỗi.”

“Chỉ có lúc bị đâm xuyên.” Phó Hiệu Chu ngậm vòng cổ của cậu khẽ lôi kéo. “Chỉ có khi bị anh đâm đến chảy nước mới miễn cưỡng nói một câu xin lỗi, khóc nói em sai.” Anh vuốt ve cánh mông của cậu, tách nó ra mức tối đa.

Nguyễn Lương mở miệng: “Xin lỗi…”

Ánh mắt Phó Hiệu Chu dịu xuống, anh lắc đầu nói: “Em thật sự làm sai rồi.”

“Em không còn muốn chạy, tuyệt đối không muốn ra ngoài…” Nguyễn Lương ôm Phó Hiệu Chu thật chặt. “Xin anh… đừng ném em ra ngoài.” Cậu vừa nói xong, giọng nói như chết lặng, không ôm bất cứ hi vọng nào.

Cậu đã làm sai chuyện, mưu kế đáng xấu hổ bị phát hiện, bị vứt bỏ cũng là đáng đời.

Cuối cùng chàng trai không đợi được người thợ săn, thậm chí cậu còn không có bầy dê, cậu không có gì hết, chỉ có suy nghĩ xấu xa, sắp bị bầy sói cắn nuốt xé nát, chia ra, thân thể bị cắn đứt, máu đỏ nhuộm lên bãi cỏ rậm rạp, vô cùng đau đớn.

Đôi mắt Nguyễn Lương mất đi ánh sáng, trước kia chúng đã không có ánh sáng, cho đến ngày nó được một người thắp lên, hiện tại cũng sẽ bị chính người đó tắt đi. Cậu buông lỏng tay, thân thể còn dựa vào Phó Hiệu Chu, như là tách ra thì sẽ không sống nổi, cảm nhận sự ấm áp ngắn ngủi này.

Phó Hiệu Chu như thở dài, Nguyễn Lương đã không phân biệt được, cũng không nghĩ ra được điều gì, sợ hãi sắp bị vứt bỏ bao trùm lấy cậu, cậu chưa bao giờ nghe lời, chắc hẳn Phó Hiệu Chu rất thất vọng với cậu, cho nên không muốn cậu.

“Biết làm gì sai chưa?”

dương v*t vẫn dịu dàng cắm trong thân thể cậu, thỉnh thoảng sẽ lướt qua điểm nhạy cảm, Nguyễn Lương cảm thấy lỗ mũi chua xót, trong lòng nổi lên chút hi vọng xa vời, nếu như ngoan ngoãn trả lời, có thể Phó Hiệu Chu sẽ tha thứ cho cậu.

“Không nên lừa anh.”

“Cái gì?” Phó Hiệu Chu kinh ngạc chớp mắt, nhanh chóng đi sâu vào, giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt cũng không có ý cười. “Số lần em gạt anh còn chưa đủ nhiều sao?” Anh đưa ngón trỏ ra, cầm lấy vòng cổ, kéo Nguyễn Lương đến trước mặt mình. “Bé hư.”

“Em nhớ không?” Anh há miệng cắn ngón tay Nguyễn Lương một cái, cười như không cười nói. “Chuyện rất lâu trước kia, em còn đang đi học, anh gọi điện cho em nhưng em không nhận, cuối cùng anh tới trường tìm em.”

Vật chôn trong người từ tốn di chuyển, cậu đã quen việc mãnh liệt nhanh chóng nức nở, vách thịt cũng không biết đủ mà mút lấy.

Nguyễn Lương nhớ, ngay đó điện thoại trong túi chấn động, cậu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, mặc kệ nó vang lên rất lâu cũng không lôi ra xem thử, vì cậu biết là ai gọi tới, lại không nhịn được muốn dò xét, muốn nhận được một kết quả, sau đó Phó Hiệu Chu tìm tới trường học.

“Em đã chơi trò này bao nhiêu lần?” Phó Hiệu Chu đè lên cổ cậu, dương v*t hơi rời đi, cảm nhận vách thịt dâm đãng giữ lại. “Em cho rằng anh không biết?”

Nguyễn Lương hơi run rẩy, vì Phó Hiệu Chu nói xong đột nhiên tăng tốc di chuyển.

Phó Hiệu Chu sờ lên miệng huyệt căng ra. “Anh biết nhưng vẫn tới.” Anh muốn cắm ngón tay vào. “Vì muốn nhìn vẻ mặt giả ngu của em.”

“Đôi mắt em sẽ mở lớn, mang gương mặt vô tội nói chuyện với anh.” Cổ họng Phó Hiệu Chu khẽ chấn động, mang theo nụ cười. “Lần đó em giấu rất tốt.”

Thân thể Nguyễn Lương cứng ngắc, Phó Hiệu Chu ngửi cổ cậu, lại cắn vòng cổ, anh như rất thích kiểu này, như muốn hoàn toàn nắm giữ Nguyễn Lương trong lòng bàn tay.

“Ban đầu anh cũng bị em lừa, cho là em thật sự muốn chạy trốn.” Vẻ mặt Phó Hiệu Chu tối sầm, ngón cái đè lên yết hầu cậu. “Cho nên anh khóa em lại.”

Nguyễn Lương bối rối.

Cậu cho là vì chuyện của Lý Tương, Phó Hiệu Chu mới nhận ra được là mình cố ý để bị nhốt, nhưng thật ra là không phải, Phó Hiệu Chu phát hiện ra còn sớm hơn lúc đó, sớm hơn…

Là lúc nào? Là lúc cậu bước vào phòng? Là lúc trong phòng tắm anh mặc tây trang đi vào thân thể cậu? Là…

Nguyễn Lương cứng ngắc ngẩng đầu.

Phó Hiệu Chu đang cười nhìn cậu, trong mắt không còn vẻ âm u, chỉ có ánh sáng nguy hiểm, nguy hiểm chết người. “Em đoán xem tại sao anh lại muốn mở khóa xích?”