Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1 - Chương 14: Lâm Chiêm ám sát Hoa Nguyệt Phong

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn đêm đen kịt như mây mù bao phủ cả bầu trời, không trăng không sao, tựa như một khoảng thời không trống rỗng.

Tuyết ở Tuyết Vực không ngừng rơi, Hàn Nguyệt cung được bao phủ bởi một lớp tuyết mịn, tĩnh lặng không một tiếng động, ngay khi tuyết chạm phải mái hiên liền hóa thành sương nước. Vốn bởi có một tầng kết giới ngăn cách Hàn Nguyệt Cung với thế giới bên ngoài, khí lạnh và tuyết không thể xâm nhập vào trong, ấm áp vô cùng.

Lúc này trời đã về khuya, xung quanh yên tĩnh, bỗng thấy có một bóng người đang mon men dọc theo hành lang, từ Thiên cung(1) đi đến tẩm điện của Hoa Nguyệt Phong.

(1)偏宫_ piān ɡōnɡ không phải 天宫_tiān ɡōnɡ nhưng Hán Việt đều là thiên cung, là từ Hán ngữ, ý chỉ phi tần, thê thiếp.

Nhưng ở đây là nói các cung nhỏ, không phải chính cung (chắc vậy hoii)

Ở dưới có từ (2)偏殿_piān diàn: nghĩa tương tự, cái này thì đúng với phần nghĩa tôi suy ra hơn, chính xác là điện phụ.

Lâm Chiêm ôm một bộ chăn nệm trong tay, vẫn còn rất đau đớn, sắc mặt tái nhợt. Cậu do dự, không thể cứ nhẫn tâm coi Hoa Nguyệt Phong như một tội nhân được, vậy nhưng đau đớn lại thúc giục tiến về phía trước.

Trong cung không có thị nữ gác đêm, cũng không có ánh sáng, chỉ có vài chiếc đèn lồng cách nhau xa xa trên hành lang phát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng chung quanh một chút.

Đau đớn khi thì dồn dập khi thì chậm rãi, Lâm Chiêm đi đi dừng dừng, một đường cứ cúi lưng xuống. Động tác nhẹ nhàng cẩn thận, hô hấp cũng chậm lại hết mức. Vậy nhưng đau đớn khó kiềm, đành phải nhanh chân hơn.

Ước chừng một khắc sau, Lâm Chiêm đứng ngoài tẩm điện của Hoa Nguyệt Phong, vội vàng gõ gõ cửa điện.

Ngay khi vừa rút tay về cánh cửa liền hé ra, một bóng người đứng phía sau, khóe miệng cơ hồ có chút ý cười, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát. Y như sững sờ mất một lúc.

“Điện hạ!”

Tuy ánh đèn không quá tỏ nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy vẻ đau đớn hiện ra trên mặt Lâm Chiêm. Nước da của cậu tái nhợt, dù cho cơn đau đã thuyên giảm bệnh trạng vẫn bày ra đó, khiến người ta đau lòng không thôi. xót quá cơ 

Hoa Nguyệt Phong chỉ liếc cậu một cái, hô hấp gần như đình trệ.

“Điện hạ không thoải mái trong người chỗ nào sao?”

Hoa Nguyệt Phong một bên nói chuyện một bên mở cửa ra, duỗi tay nắm lấy cổ tay Lâm Chiêm, kéo cả người vào. Y cầm lấy đệm chăn trong tay cậu, tùy ý vứt xuống đất, ôm sát vòng eo dẫn lên giường. :))

“Điện hạ thân thể có việc gì sao không nói? Có phải là sợ ta biết nên Điện hạ mới đến Thiên Điện(2) không? Sao em ngốc vậy!

Lâm Chiêm bị y ấn ngồi xuống mép giường, chưa kịp phản ứng với sự biến mất của cơn đau đã bị giọng điệu trách móc của y làm cho bối rối, có cảm giác được quan tâm không nói nên lời.

Cậu ngước lên nhìn vào đôi mắt của người trước mặt, vẫn ôn nhu như vậy, ẩn ẩn để lộ sự trách cứ và bất đắc dĩ. Lâm Chiêm trong lòng xúc động lại càng hổ thẹn, vội vàng dời mắt không dám nhìn y.

“Cung…. Cung chủ…… không cần lo lắng, chỉ là ta gặp ác mộng, bị dọa sợ thôi…… Không sao đâu……”

Sau khi đau đớn biến mất, cả người Lâm Chiêm nhẹ nhõm hơn nhiều, sắc mặt cũng bắt đầu khôi phục như bình thường, thậm chí còn có xu hướng phiếm hồng. Cậu lúng túng ngồi ở mép giường, nắm chặt hai tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thần sắc lo lắng, giọng nói run run không kìm được.

Hoa Nguyệt Phong ngồi xuống cạnh cậu, dù sắc mặt đã cải thiện nhưng y vẫn chưa yên lòng, cầm lấy tay người nọ, dùng linh lực cảm nhận tình trạng cơ thể, dò dẫm xong thấy không có việc gì mới an tâm thở phào.

“Điện hạ chỉ gặp ác mộng thôi à, sắc mặt em kém quá? Điện hạ giấu ta việc gì đúng không?”

Tầm mắt y di xuống dưới, dừng ở đầu ngón tay đang run rẩy của Lâm Chiêm, y cảm nhận được lòng bàn tay cậu thấm ra mồ hôi lạnh, phát hiện khác thường, “Sao tay Điện hạ lại lạnh như vậy, chuyện gì làm ngài bất an đến nhường này? Có ta ngồi cạnh mà Điện hạ vẫn sợ sao?”

“Không…… Không sợ, có cung chủ ở bên ta…… không sợ nữa……”

“Điện hạ mơ thấy gì?” Hoa Nguyệt Phong tới gần cậu hơn một chút, hơi hơi cúi người sát lại nhìn mặt.

Giọng y lúc nào cũng ôn nhu mê người như vậy, với khoảng cách gần thế này, cho dù chỉ là dò hỏi cũng khiến người khác có loại ảo giác khiêu khích. Lâm Chiêm vội vàng nâng tay lên áp vào má, cố gắng kìm nén mảng phấn hồng và nhiệt độ ấm gia tăng.

Lâm Chiêm nuốt một ngụm nước bọt, chỉnh lý cảm xúc rồi nói: “Ta mơ thấy có người xâm nhập vào tẩm điện của Cung chủ, trong tay cầm một thanh chủy thủ hàn quang lóe sáng, hắn đột nhiên bay về phía giường, đâm xuyên tim…… Cung chủ chảy…… chảy máu……”

“Chỉ vậy?” Hoa Nguyệt Phong ngữ khí bình tĩnh, nghe Lâm Chiêm nói xong tâm trạng cũng không dao động, y nhẹ nhàng cười một tiếng, lại tiến thêm một tấc, “Ra là Điện hạ lo lắng cho ta nên mới gặp ác mộng sao?

Điện hạ quả là thiện tâm, Hoa Nguyệt Phong là ma đầu mà còn được Điện hạ rủ lòng thương xót, là phúc phận của ta. Điện hạ không cần đặt chuyện vặt này trong lòng, hiện tại ta vẫn bình thường trước mặt em đây mà, Điện hạ đừng quan tâm mấy cảnh trong mơ nữa, không lại sợ hãi.”

Thái độ của Hoa Nguyệt Phong nằm ngoài dự kiến của Lâm Chiêm, quả nhiên là y đã xem thường chuyện sinh tử? Nhưng tại sao y càng không để bụng, cậu càng thêm áy náy, tâm hoảng ý loạn thế này?

“Nếu.… Nếu……” Cuối cùng Lâm Chiêm cũng lấy hết can đảm xoay mặt về phía Hoa Nguyệt Phong, ánh mắt né tránh, giọng nói dè dặt, “Nếu hung thủ… là…… ta thì sao?”

Trên mặt Hoa Nguyệt Phong vẫn không có biểu tình, tâm y chợt mềm xuống. Từ trong ngữ khí và ánh mắt của cậu cảm nhận được sự sợ hãi, bàn tay chợt dùng sức nắm chặt tay cậu, thấy mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại.

“Điện hạ đừng sợ.”

Hoa Nguyệt Phong biết Lâm Chiêm sợ cảnh tượng trong mơ, cũng lo sợ y nghe thấy những lời này sẽ làm gì mình. Y biết trong lòng cậu luôn mang khúc mắc, cũng bởi tiên ma khác biệt mà không thể hoàn toàn tín nhiệm y.

Hoa Nguyệt Phong khẽ cười một tiếng, ác danh lại khiến y bị hiểu lầm rồi.

“Điện hạ thả lỏng chút nào, không sao đâu, mọi chuyện trong mơ chỉ là ảo ảnh, không có nghĩa lí gì cả. Điện hạ cũng có làm ta bị thương đâu nào, em xem hiện tại ta vẫn còn tốt chán?”

Hoa Nguyệt Phong kéo tay Lâm Chiêm, thuận thế đặt vào lồng ngực mình, ấn nhẹ xuống, y cười nói: “Điện hạ, nơi này không có vết thương, không hề chảy máu, em cảm nhận được chưa?”

Lâm Chiêm hoảng hốt nhìn vào mắt y, sự ôn nhu tràn đầy khiến tâm cậu như nhũn ra. Nhịp đập trong lòng bàn tay đang rung động, một sinh mệnh chân thật nằm trong tay mình.

Y là Hoa Nguyệt Phong sống sờ sờ đang ngồi trước mặt! Nhịp sống này rốt cuộc phá vỡ mọi phòng ngự của cậu, đột ngột rụt tay về như có luồng điện, cứng đờ giữa không trung.

Ánh mắt Hoa Nguyệt Phong nhiệt tình chân thành như vậy, dường như Lâm Chiêm bị y hấp dẫn. Y càng đối xử tốt với cậu, càng ôn nhu thân cận thì cảm giác tội lội trong lòng càng thêm đè nặng. Cậu không thể ép buộc bản thân đâm chủy thủ vào người này được, cậu không làm được.

“Rõ ràng là ta sai…… là ta…… làm tổn thương ngươi……”

Lời nỉ non của Lâm Chiêm sau cùng lại biến thành tiếng khóc, câu nói xin lỗi cũng bị thay thế bằng đôi mắt lập lòe ánh nước, lăn dài trên má. Cậu xoay người đưa lưng về phía Hoa Nguyệt Phong, áy náy đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt tuôn như mưa.

“Xin lỗi…. xin lỗi…..”

Một bàn tay vòng qua vai cậu, tay kia từ hướng khác vươn đến phủ lên eo. Hoa Nguyệt Phong ôm cả người trong vòng tay, Lâm Chiêm nhỏ gầy như một đứa nhỏ bị y ôm vào lòng.

“Không có việc gì, không sao rồi……”

Hoa Nguyệt Phong dựa sát sau lưng cậu, tựa đầu vào nhau, nhẹ cọ mái tóc, y dùng giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng.

“Điện hạ đã nói đó chỉ là một giấc mơ rồi mà, dù gì cũng không phải sự thật. Điện hạ nhìn này, em không hề làm tổn thương ta, ta cũng không đổ máu vì em, Điện hạ đừng tự trách nữa.”

Hoa Nguyệt Phong áp nhẹ vào má cậu, làn da mềm mại chạm vào nhau. Y ôm chặt hơn, ghé môi vào vành tai, ôn nhu nói:

“Điện hạ thích khóc nhè vậy à, sao ta không để ý nhỉ? Có phải Điện hạ thấy ta tốt nên bắt đầu tin tưởng rồi đúng không?

Điện hạ thiện lương như vậy, nhìn xem tên ma đầu là ta cũng có bị thương gì đâu, Hoa Nguyệt Phong có tài đức mà khiến Điện hạ thương tâm vì mình thế này? Em khóc như vậy, tâm ta cũng đau theo đó.”

Ngữ khí dịu dàng của Hoa Nguyệt Phong đâm trúng trái tim Lâm Chiêm, cảm xúc của cậu khi nằm trong cái ôm của y lại càng thêm kích động. Thẹn ý xé lòng trước sự ôn nhu này, y càng như vậy cậu lại càng tự trách.

Hai tay cậu ôm lấy một cánh tay của y, áp vào trong ngực, như thể tìm được một chút an ủi, cũng chẳng để ý bản thân cũng là nam nhân.

“Xin lỗi Cung chủ…. Ta không cố ý…… Ta không muốn…. không muốn giết ngươi…… Nhưng mà không có cách nào……”

Lâm Chiêm khóc đến mức toàn thân phát run, nước mắt ướt đẫm gò má, Hoa Nguyệt Phong rút nhẹ tay ra gạt đi nước mắt, sau đó lấy lòng bàn tay che ở trước mắt cậu.

“Điện hạ nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận nào, trái tim không cho phép em làm những chuyện như vậy, thì em sẽ không bao giờ có thể tổn thương người khác. Điện hạ vốn thiện lương, trong lòng tràn đầy ánh sáng và kỳ vọng, vậy nên không dung nổi những thứ âm u đáng ghê tởm đó, Điện hạ sẽ không bao giờ làm trái với lương tâm, xin em hãy tin vào chính mình.”

“Ta sợ…. ta…… sẽ không kiểm soát được bản thân…… làm tổn thương ngươi……”

“Điện hạ sẽ không làm vậy, Hoa Nguyệt Phong tin tưởng Điện hạ.”

Từng ngọn nến trong đại điện dập tắt, cảnh vật xung quanh nháy mắt tối sầm.

Lâm Chiêm bị lời y nói làm cho cảm động, sự vui sướng khi được tin tưởng xung khắc với áy náy trong lòng. Vực thẳm của tự trách chậm rãi thôn tính lý trí, đột nhiên ý thức cậu trở nên hỗn loạn, phần tỉnh táo còn lại cũng chỉ hi vọng người này mạnh khỏe.

“Ta không muốn làm tổn thương ngươi…… không muốn……”

Dưới sự bao phủ của màn đêm, cậu không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, xoay người nhào vào vòng tay của Hoa Nguyệt Phong, chính diện ôm nhau. Cậu siết chặt lấy cơ thể y, lúc này đây không có cố kỵ.

Hoa Nguyệt Phong nhẹ vỗ về sau lưng cậu, chậm rãi trấn an cảm xúc, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Tối nay Điện hạ ngủ cùng ta được không? Điện hạ có chuyện trong lòng, ta không yên tâm để em ở Thiên điện. Điện hạ yên tâm, lúc em ngủ ta sẽ đốt an thần hương, Điện hạ sẽ không gặp phải ác mộng nữa đâu.”

Lâm Chiêm tì cằm lên vai Hoa Nguyệt Phong, khẽ lầm bầm.

“Sẽ không nằm mơ…. không làm Cung chủ bị thương……”

Hoa Nguyệt Phong huyễn ra một trận mê hương thoang thoảng, ngay lập tức khiến cậu thôi khóc, dần bình tĩnh lại.

Hoa Nguyệt Phong nhẹ vỗ lưng cậu, bên tai nhẹ giọng nói: “Điện hạ an tâm ngủ đi, Hoa Nguyệt Phong ở cạnh em, lần này sẽ không gặp phải ác mộng nữa.”