Lâm Chiêm vội vàng đỡ y đứng dây từ trong nước, ôm chặt vào lòng, làn da lạnh lẽo xuyên thấu qua tố y truyền đến khiến cậu không thể không rùng mình một cái, tim chợt thắt lại.
Hoa Nguyệt Phong tứ chi vô lực, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trở nên hỗn độn vô thần. Y không khỏi run lên, chân tay chợt cứng đờ như bị đóng băng.
“Cung chủ! Cung chủ ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ, sao cơ thể ngươi lại lạnh như vậy? Nó bắt đầu phát tác rồi đúng không? Rốt cuộc là thứ gì mà phải gạt ta đến mức này?”
Lâm Chiêm khắc chế cơ thể run rẩy, với tay nâng đầu y giúp người trồi lên mặt nước. Cậu tận mắt chứng kiến tinh thể băng bắt đầu ngưng tụ, nhanh chóng lan đến mặt y, như một tầng sương lạnh bao lấy hai bên má, đem y đóng băng.
“Rốt cuộc ngươi giấu ta điều gì?”
Đôi tay ấm áp của Lâm Chiêm vuốt ve gương mặt, nhiệt độ hòa tan tinh thể, nhưng ngay khi lòng bàn tay rời đi chúng lại biến thành băng giá.
Tình trạng cơ thể của y dần trở nên tệ hơn, ý thức đã mơ hồ vô pháp tự cứu. Chỉ cần y ở trong nước, cơ thể bị dính nước chút thôi thì nó sẽ hóa thành sương lạnh đóng băng roàn bộ cơ thể. Vậy nên hiện tại phải nhanh chóng quay lại bờ, hong khô y phục giữ ấm cho y.
“Cung chủ đừng sợ.”
Lâm Chiêm kìm nén tiếng khóc, không cho nước mắt che khuất tầm nhìn, cậu một tay ôm lấy thắt lưng y, một tay xoa xoa bên má, che chở thân thể y chậm rãi đi về phía bờ.
Hoa Nguyệt Phong không đi nổi nữa, cho dù Lâm Chiêm cố sức lôi kéo vẫn vô cùng chậm chạm, cuối cùng đành phải cõng y trên lưng, bước đi thật nhanh.
“Cung chủ đừng sợ, không sao đâu, ngươi gắng kiên trì thêm chút nữa, chúng ta lên bờ rồi sẽ trở về. Ngươi nhìn kia sắp đến bờ rồi, nhanh thôi sẽ được trở về!”
Cơn ớn lạnh thấu xương từ lưng truyền đến, ngay cả khi cơ thể đang chìm trong làn nước ấm cũng không địch lại cái lạnh. Thân thể Lâm Chiêm run lên, môi răng lập cập.
“Điện hạ à…”
Hoa Nguyệt Phong dựa đầu trên vai cậu, nương theo độ ấm nơi hõm vai mà duy trì chút thần trí, y hơi hơi lay đầu, dùng thanh âm thoi thóp gọi cậu.
Đột nhiên sắc mặt y tái nhợt khiến người hốt hoảng, hai mắt yếu ớt gắng sức hé mở, không chịu rời mắt khỏi cậu.
Băng tinh từ tóc lan đến sau lưng, khi mực nước hạ thấp, đem phần thân thể lộ ra của y đóng băng. Đột nhiên người như lơ lửng, yếu ớt đến mức hô hấp đình trệ, như thể chạm một cái thôi cũng đủ khiến y tan ra, hóa thành bọt nước.
Giọng nói của Lâm Chiêm lại nghẹn ngào không kiềm nổi: “Rốt cuộc là gì, ngươi rốt cuộc giấu giếm ta chuyện gì vậy hả? Tại sao rõ ràng rất thống khổ, rõ ràng chuyện này liên quan đến ta, vậy mà ngươi thà tự làm khổ mình còn hơn nói cho ta biết?”
“Ngươi làm sao vậy.… “
Hơi thở của y ngày càng yếu ớt, chân tay càng lúc càng lạnh. Lâm Chiêm nhanh chóng cõng y lên bờ lao thẳng đến long xa, Bạch Long đã đợi sẵn, chờ cậu đặt Hoa Nguyệt Phong vào trong xe liền bay nhanh trở về.
Lâm Chiêm ngồi dựa vào người y, may mà hệ thống đã cho cậu linh lực của nguyên thân, dựa vào kí ức của ký chủ cố gắng sử dụng linh thuật, thử đi thử lại nhiều lần cuối cùng cũng hóa ra một đạo hỏa chú sấy khô y phục.
Lâm Chiêm phủ thêm áo ngoài cho y, gắt gao che đạy từng khe hở, sau đó ôm người vào lòng, dùng hơi ấm trong lồng ngực sưởi ấm thân thể.
Cuối cùng băng sương cũng ngừng kết tụ, làn da của y đã cải thiện hơn chút, nhưng vẫn ý thức vẫn không chống đỡ nổi, trong chốc lát nặng nề thiếp đi trong lồng ngực cậu.
“Cung chủ cứ an tâm ngủ đi, đừng sợ, ta che chở cho ngươi, không lạnh nữa đâu.”
……
Lúc quay lại Hàn Nguyệt Cung đã là nửa canh giờ sau, bạch long kéo xa giá ngừng ở phía trên cung điện, Lâm Chiêm ngự gió đáp xuống, vội vàng đưa Hoa Nguyệt Phong về tẩm điện.
Căn phòng vẫn luôn ấm áp như cũ, hương hoa thoang thoảng trong không khí lưu lại không tan, thấm vào tâm tỳ. Cậu đặt Hoa Nguyệt Phong lên giường, dùng chăn bông bọc kín người, sau đó quen thuộc sử dụng huyễn thuật gia tăng nhiệt độ.
Cậu ngồi ở mép giường rũ mắt nhìn Hoa Nguyệt Phong, cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt y. Nhìn trong chốc lát chợt nhận ra nhiệt độ trong phòng dường như vô dụng, tuy nhắm mắt nhưng hàng mi dài lúc nào cũng rung rung. Sắc mặt tái nhợt, cánh môi khẽ run lên hiện ra chút xanh tím như nhiễm lạnh.
Lâm Chiêm vươn tay ra đặt lên trán y chợt bị cảm giác lạnh lẽo làm cho rụt lại, biết nếu đểcho y tự khỏe lại thì không biết đến bao giờ, đành xốc một góc chăn lên, nhanh chóng chui vào.
Cơ thể Hoa Nguyệt Phong hơi hơi phát run, co rúm người lại, Lâm Chiêm ôm y vào lòng, dùng lồng ngực sưởi ấm thân thể, hai tay bao lấy người y, nhẹ nhàng xoa lưng.
Lâm Chiêm giống như một cái bếp lò nhỏ, Hoa Nguyệt Phong theo bản năng rúc vào người nọ, suýt nữa chạm vào bên má. Y như gặp phải ác mộng, mày cau chặt biểu tình bất an, miệng lầm bầm vài từ không rõ, đôi tay cũng khó yên run rẩy, cuối cùng vòng qua eo cậu siết chặt.
“Cung chủ đừng sợ, ta ở cạnh ngươi.” Lâm Chiêm nhẹ nói bên tai y, khẽ vuốt sau lưng trấn an cảm xúc. Dưới sự bao bọc ôn nhu của cậu, cảm xúc của y dần dần ổn định, cuối cùng an ổn ngủ yên.
Tuyết Vực vốn luôn yên tĩnh, cả ngày không nghe thấy tiếng động, thời tiết lạnh giá dễ khiến người ta buồn ngủ, Lâm Chiêm canh chừng hồi lâu cũng có chút mệt mỏi.
Cũng may nhiệt độ cơ thể y dần tăng trở lại, thấy sắc mặt của y chuyển biến tốt lên lòng cậu cũng thả lỏng đôi chút, liền bị ấm áp áp chế ý thức, bất tri bất giác thiếp đi.
(hệ thống đừng hiện ra nha mại:))…..
Không khí âm hàn, lao ngục hắc ám cùng với mùi thối rữa tanh tưởi bốc lên ở từng ngóc ngách, xộc vào khoang mũi khiến người ta buồn nôn.
Trong không gian tối tăm ánh lửa nhỏ chiếu sáng một bóng người, mờ ảo phác họa hình dáng. Trên người y hàn quang lập lòe, ra là chuỗi xích sắt trói chặt trên người, gắt gao giao cầm y trên giá hành hình.
Dáng người gầy gò mặc độc một kiện hồng y, trên người đầy rẫy dấu vết của đòn roi, đao kiếm cùng với vết răng thú, y phục cũng bị xé thành nhiều mảnh bẩn thỉu, cơ thể bong tróc bủn rủn.
Khóe miệng chảy máu, da thịt trên ngực trần nứt toác như đóa hoa máu nở rộ trên người, hóa thành đau đớn vô hạn.
Hoa Nguyệt Phong không còn thanh tỉnh nhưng vẫn hô hấp được, thở gấp một hơi, trong không khí lạnh băng liền hóa thành khói trắng.
Trận tra tấn vô nhân đạo vừa qua đi, roi sắt và thú dữ ập đến chém nát da thịt y, gặm đứt gân cốt, gần như xé xác y thành từng mảnh.
Cũng ngất đi được vài lần rồi, ý thức rơi vào hỗn loạn vô hạn, não bộ nặng nề đến mức không thể phân biệt được đâu sống đâu chết, chỉ có hư vô mờ mịt.
Y nghĩ lần này kiếp sinh tử tới rồi, cho rằng sinh mệnh của mình đến đây là kết thúc….
Tới khi một lòng bàn tay ấm áp khẽ chạm vào cằm y, từ từ nâng đầu y lên; Đến khi ngón tay mảnh khảnh chạm vào kẽ răng, nhét viên đan dược đắng ngắt vào cổ họng; Mãi đến khi nghe người thiếu niên kia gọi tên mình một cách dịu dàng và trìu mến, y mới ngạc nhiên bừng tỉnh nửa phần ý thức, xác nhận trước mặt chỉ là hư ảnh ảo giác.
“Tỉnh tỉnh, Hoa Nguyệt Phong…. tỉnh lại đi…..”
Vừa khéo một luồng ánh sáng rơi vào người, nhấn chìm bóng dáng thiếu niên trong đó, người này chợt như thiên thần ngập tràn ánh sáng, xuất hiện trong đáy mắt y kinh diễm nỗi lòng lặng gió đã lâu.
“Điện.… Điện hạ……”
Dưới sự dẫn dắt của tia sáng, Hoa Nguyệt Phong nhìn rõ dung mạo của người ấy, bộ dáng thiếu niên mỉm cười, thanh âm ôn nhu của thiếu niên trùng khớp với hình ảnh sâu trong tâm trí của y, đây là
Lâm Chiêm.
Bỗng thân thể nhẹ bẫng, trước mắt trở nên mờ nhạt tựa như ảo cảnh trong mơ, bàn tay vuốt ve gương mặt y trở nên không chân thực, mất đi xúc giác như đám mây lững lờ.
“Điện hạ!”
Hoa Nguyệt Phong hoảng hồn gọi theo, thân hình tàn tạ giãy giũa giữa gông cùm xiềng xích, mặc cho miệng vết thương chảy máu nứt toác. Y rướn cổ lên tận lực tiến gần, dù rằng vĩnh viễn chẳng thể với tới.
“Không sao, đừng sợ….”
Giọng nói nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí còn nhỏ hơn cả tiếng gió thoảng qua. Dáng hình dần trở nên trong suốt, dung mạo ngày càng không rõ ràng. Đột nhiên người nọ đứng dậy, lùi lại từng bước, cách y càng ngày càng xa.
“Điện hạ muốn đi đâu? Điện hạ đừng đi mà… ở lại…. Điện hạ!”
Lâm Chiêm theo ánh sáng biến mất cách đó vài thước, để lại khoảng không trống trải, vắng lặng như thể người này chưa từng tồn tại.
Hoa Nguyệt Phong hai mắt mông lung khóc không ra tiếng. Trong khoảnh khắc đau đớn và bất lực cảnh tượng trước mặt bỗng trở nên mờ mịt, như trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới sụp đổ, lập tức biến thành một khoảng không đen tối vô tận…
……
Tinh thần như bị kéo lê, sau một hồi hỗn loạn Hoa Nguyệt Phong đột nhiên tỉnh lại từ cơn mê man, ý thức nhất thời mơ hồ, chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng bên cạnh.
“Cung chủ gặp ác mộng sao? Cung chủ đừng sợ, mộng mị chỉ là giả dối, ta vẫn ở đây cùng ngươi, không đi đâu cả, ngươi quay đầu qua đây nhìn ta này.”
Lúc Lâm Chiêm còn đang mơ màng chợt nghe Hoa Nguyệt Phong gọi tên, tỉnh lại thấy y vẫn đang say ngủ, cũng đoán được y gặp ác mộng liên quan đến mình.
Hoa Nguyệt Phong nghe vậy thanh tỉnh thần trí, lo sợ cảnh trong mơ mới vừa rồi chân thật vô cùng. Y ngây ngốc nhìn khuôn mặt của cậu, bỗng nhiên hốc mắt ướt át, nước mắt tuôn rơi.
“Sao Cung chủ lại khóc?”
Lâm Chiêm vươn ra lau đi nước mắt, ngay lúc đầu ngón tay chạm vào hàng mi đột nhiên bị bàn tay hữu lực của y nắm lấy, y đặt nó bên má ngây ngốc ngắm nhìn.
Ánh mắt chân thành dịu dàng vô tận, thủy quang gợn sóng mãnh liệt như muốn tràn khỏi hốc mắt, nuốt chửng hết thảy những thứ liên quan đến cậu.
Hết lần này đến lần khác bọn họ dính sát vào nhau, gần như lồng ngực tương dán, chóp mũi cận kề. Lâm Chiêm ngẩng lên nhìn y, nháy mắt mặt đỏ tai hồng, nai con chẳng chịu nằm yên. Y lại không chịu buông ra, cuối cùng buộc cậu phải ngượng ngùng gọi một tiếng: “Cung chủ….”
Hoa Nguyệt Phong mím môi, tròng mắt ươn ướt, y đờ đẫn ngắm cậu hồi lâu, thanh âm khàn khàn mà ôn nhu, thâm trầm câu nhân khẽ nói: “Điện hạ đừng rời khỏi ta được không? Ta không muốn Điện hạ rời đi, không muốn em biến mất khỏi tầm mắt của ta, không thể nhìn thấy, không thể chạm đến.”
Lâm Chiêm trong lòng xúc động, bị giọng nói tủi thân cùng với biểu tình của y làm cho mềm nhũn, suýt chút nữa ôm người vào lòng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí ngăn lại.
“Cung chủ đừng sợ, ta sẽ không rời đi, Cung chủ đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với Cung chủ. Hiện giờ Thiên cung rộng lớn như vậy cũng không chứa nổi Thái tử là ta, chỉ nguyện sớm chiều làm bạn cùng Cung chủ, báo ơn cứu giúp.”
Thần sắc của Hoa Nguyệt Phong hơi trì trệ, chốc lát mới phản ứng lại, nước mắt tuôn rơi, kiên định mở miệng nói: “Hoa Nguyệt Phong nhất định sẽ không phụ lòng Điện hạ!”