Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Quyển 2 - Chương 43: Hoa Nguyệt Phong thiến Trường Sách

Ngân Giao rít gào, đột nhiên bay lên từ đống đổ nát trong hoàng cung. Trường Sách dùng thân rồng dẫn ra sấm sét, mây gió đột ngột thay đổi, tiếng sấm rền vang trong không gian tĩnh mịch, tia chớp lóe lên.

Ngụy Miện bay lên trời cao, biến ra bạc châu bày trận. Hắn mượn sức mạnh của sấm sét phá vỡ một lỗ hổng giữa mây đen, một mình bay vào trong đó. Sau đấy khởi động bạc châu, miệng niệm chú thuật, lập tức một luồng sáng vàng tỏa ra, kết thành pháp trận trên mây.

Tại nơi kim quang chiếu rọi có yểm nhân tụ tập, đổ xô vào trong thành từ ngoài dãy núi. Chỉ chốc lát sau yểm nhân đã như thủy triều vọt tới, vây quanh đống đổ nát nơi Hoa Nguyệt Phong đang đứng. Tiếng rầm rì nhất thời nổi lên bốn phía, yểm nhân tham lam nhìn thân thể y, giương nanh múa vuốt.

Hoa Nguyệt Phong cười nhạt, hiển nhiên không để tâm điều đó. Mất đi mảnh vỡ của Minh Kính, Nhân quân chẳng qua chỉ là một tu sĩ thấp kém mà thôi. Động nhẹ một cái là chết không có chỗ chôn.

Trường Sách dẫn sét vào pháp trận của Ngụy Miện, bầu trời loá mắt như mặt trời ban trưa. Tia chớp được pháp trận độ hóa, sức mạnh tăng lên gấp bội, mỗi lần đều là sơn băng địa liệt, vang vọng tới cả Thiên Đình, tiếng động cực lớn.

Ngụy Miện dùng chú thuật điều khiển yểm nhân tiến tới công kích, trong phút chốc chỉ thấy một đám quái vật bay lên, dày đặc như mưa phóng tới thân thể Hoa Nguyệt Phong.

Hoa Nguyệt Phong bất động tại chỗ, đợi bọn chúng tới gần mới đột ngột đánh ra chùm sáng tím. Yểm nhân bất ngờ bị đánh tan tác, tan rã thành cát bụi, nhưng lần này chẳng thể hợp lại như trước.

Ngụy Miện thấy tình thế không ổn, ngay cả con rối hắn tự hào nhất cũng mất đi tác dụng, tình thế nhất thời cấp bách, chỉ đành gia tăng tốc độ thúc giục pháp trận hoàn thành, giáng xuống lôi điện.

Hai kẻ này hợp sức truyền linh lực vào bên trong pháp trận, trong nháy mắt pháp trận phủ kín màn trời. Kim quang ngày càng loá mắt, sấm chớp dữ dội.

Trong không khí tràn ngập linh lực mạnh mẽ, lần này là bọn họ đánh một chưởng phá phủ trầm chu.(1)

(1)破釜沉舟: Là thành ngữ có nguồn gốc từ 《Sử ký · Hạng Vũ bản kỷ》.

Câu thành ngữ này ẩn dụ quyết tâm chiến đấu đến cùng và không bao giờ lùi bước. Để lại một con đường lui thì an toàn, nhưng cũng dễ khiến con người chùng bước, không cầu tiến. Ngược lại, khi con người lâm vào cảnh tuyệt vọng, khát vọng sinh tồn sẽ khơi dậy mọi nghị lực ẩn sâu trong trái tim, để chiến đấu giành được thắng lợi lớn hơn.

“Hoa Nguyệt Phong, bản quân tự biết không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng có kiêu căng quá đáng! Chỉ cần hai người bọn ta sống thêm một khắc, sẽ không ngại lấy sinh mạng ra để đánh cược, phải kéo cho bằng được ngươi xuống địa ngục!”

Trường Sách xoay vòng trong mây, nhờ vào cơ thể rồng mà không ngừng dẫn sấm sét tới, lợi dụng sức mạnh đó đập vào pháp trận.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Ngụy Miên cắt tay tế máu cho bạc châu, lập tức gia tăng sức mạnh, để nó hòa vào mắt trận.

“Hoa Nguyệt Phong, bản quân sẽ khiến ngươi—— vạn kiếp bất phục!!”

Ngụy Miện tức giận hét lên, đột nhiên từ trên trời sà xuống, không chút do dự nhảy vào mắt trận. Kim Quang nuốt chửng cơ thể hắn, sấm sét xé nát da thịt, dùng máu xương làm chất xúc tác cho pháp trận, linh lực dâng trào, thiên địa chấn động.

“Không biết lượng sức!” Hoa Nguyệt Phong hừ mũi khinh thường, thấy thật nực cười.

Yểm nhân ngay tức khắc bị y tiêu diệt gần hết, y lao về phía trước, đi thẳng tới hướng pháp trận.

Trường Sách kịp thời khởi động pháp trận, kim quang giữa dòng điện nứt toác, nổ ầm một tiếng. Lúc y tiếp cận pháp trận có vô số dòng điện tích tụ bổ xuống.

Sức mạnh bùng nổ, dày đặc như mưa, từng đạo bổ nhào về phía cơ thể của y.

Luồng điện cường hãn xẹt qua trước mắt, bùng lên quanh thân. Một sức mạnh to lớn vồ tới phía này, nếu là trước kia thì y đã thiết lập kết giới, nhưng hiện tại y đã không còn là Hoa Nguyệt Phong mặc người khinh nhục nữa rồi.

Y dừng lại giữa cơn mưa điện, để chúng tùy ý đánh vào người mình. Từng tia chớp chói sáng trên thân thể y, nổ vang một hồi, nhưng không tia nào đánh trúng da thịt, ngay cả y phục vẫn còn nguyên vẹn.

“Ta nắm giữ hai mảnh vỡ của Minh Kính trong tay, sở hữu thần lực tối thượng, sấm chớp trong thế gian này há có thể khiến ta bị thương?!”

Y ngửa tay ra, áp lòng bàn tay vào pháp trận, không biết dùng thuật pháp gì, toàn bộ dòng điện đều bị hút hết vào trong tay, ngưng tụ thành một quả cầu sáng chói.

“Ta từng bị đao kiếm của các ngươi đập nát xương thịt, bị các ngươi dẫn sấm sét xuống làm cho huyết nhục nứt toác. Nực cười thật đấy, đến nay vẫn muốn đối phó với ta theo cách này. Tiếc rằng hôm nay không phải các ngươi giết ta, mà là ta đây tới tru sát mấy người, giờ thì tự mình nếm thử sấm sét được rồi nhỉ?”

Con ngươi của Hoa Nguyệt Phong rung lên, đột nhiên tỏa ra sát khí, phóng quả cầu sáng kia thẳng về phía thân rồng của Trường Sách.

Y chứng kiến Trường Sách bị quả cầu sáng truy kích đến mức chật vật, trơ mắt nhìn quả cầu hóa thành vô vàn luồng điện, bổ thẳng toàn bộ lên người hắn.

Thấy một búng máu tuôn ra từ trên trời, nghe tiếng giao long thống khổ tuyệt vọng mà rít gào, thưởng thức vô số long lân như cánh hoa lả tả bay xuống…… ayyo long lân à, đauu

Trường Sách va mạnh vào đống đổ nát dưới hoàng cung, khôi phục lại hình người. Da thịt hắn đã cháy thành than, khói đen mờ mịt.

Hắn còn chút hơi tàn, mắt mở cực lớn trừng về phía ác ma đang nở nụ cười mỉa mai phía trên bầu trời.

Hoa Nguyệt Phong chậm rãi đáp đất, trong tay cầm theo một thanh kiếm sắc bén, chậm rãi bước tới phía hắn.

“Ngươi từng đâm một kiếm vào tim ta, từng cười nói muốn đem tên ma đầu là ta đây ra thiến……” ố ồ:))

Hoa Nguyệt Phong dừng trước mặt hắn, kiên nhẫn dùng kiếm vén xiêm y đã bị thiêu thành than của hắn ra, thân thể bại lộ.

Y ngắm nghía Yêu quân sắp chết trước mắt, chậm rãi nhếch khóe miệng, sau đó thuận tay xoẹt một phát, loại bỏ cái thứ nhô lên đã bị đốt trụi……

Rồi lại đâm vào tim, phân xẻ cơ thể kẻ kia.

Nước mắt lưng tròng, đã không còn cơ hội rơi xuống…

Sau khi giải quyết xong, Hoa Nguyệt Phong lại quay sang Lâm Chiêm, phá vỡ kết giới, cởi bỏ dải băng bịt mắt.

Lâm Chiêm nhìn Hoa Nguyệt Phong trước mặt lông tóc không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở phào. Nhưng ngay sau đó tầm mắt liền chú ý đến hoa văn trên cổ y, giống hệt thứ trên người đứa trẻ bọn họ gặp ở Lân sơn trước đó.

“Cung chủ, ngươi…… ngươi có khỏe không?”

Bộ dáng đứa nhỏ kia bị chú ấn lan ra toàn thân, bị ép cho mất khống chế vẫn hiện rõ ra trước mắt, Lâm Chiêm không khỏi nơm nớp lo sợ.

Kể từ lúc mảnh vỡ được tinh luyện bằng ác linh nhập vào cơ thể y, cứ mỗi khi Hoa Nguyệt Phong vận hành linh lực sẽ bị ma khí quấn lấy.

Ma khí ăn mòn tâm trí khiến y trở nên sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình. Hiện tại y đã hoàn toàn hóa ma, thân thể của thần dung hợp với ma tính càng trở nên mất kiểm soát.

“Điện hạ yên tâm, ta vẫn ổn mà.” Hoa Nguyệt Phong mỉm cười với cậu.

Lâm Chiêm nhìn vào mắt y, phát hiện màu sắc bên trong con ngươi ngày càng sinh động, ánh mắt sâu như đáy biển, khiến cậu không thể nhìn thấu.

“Bọn họ đâu hết rồi?”

Ý cười trên mặt Hoa Nguyệt Phong thu lại, trầm thấp nói: “Chết rồi.”

Lại nói thêm một cách chậm rãi với giọng điệu ôn nhu hơn nữa: “Chẳng qua là bọn họ vừa nhận được hình phạt thích đáng mà thôi, trả hết nợ nần với ta. Bọn họ đáng chết.”

Lâm Chiêm nhất thời xuất thần, không quen nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của y, trong tiềm thức phát lạnh, vì cậu nhận ra ánh mắt của y dường như tràn ngập hưng phấn…

Y vẫn ôn nhu như vậy, nhưng lại đột nhiên trở nên xa lạ.

Lâm Chiêm ngây người trong chớp mắt, sau đó cười gật gật đầu, nắm lấy tay y, nhẹ giọng nói: “Trở về thôi, về nhà của chúng ta.” áaaaaa

……

……

Đông Hải Vân Châu, một hòn đảo nhỏ.

Đêm đã khuya, trăng sao trên trời thưa thớt, gió thoảng thổi qua. Trên bờ biển có một bóng người khoác áo choàng lặng lẽ đứng đó, hắn ngước lên nhìn ánh trăng nhợt nhạt trên trời.

Đột nhiên có trận âm phong ập đến cùng với một cơn mưa hoa bay loạn trong gió, nhiễm ánh đỏ rực. Cánh hoa ngưng lại trước mặt người nọ, tạo thành hình người, chính là Hoa quỷ Thiên Thỉ.

“Thần quân, mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của ngài. Hoa Nguyệt Phong đã nhập ma, hơn nữa đã có được mảnh vỡ thứ hai, ngày mà Huyền Thiên Minh Kính hiện thế đã không còn xa!”

Kẻ mặc áo choàng khẽ cười một tiếng, xoay người lại. Hắn không có ngũ quan cũng như tứ chi, chỉ là hồn phách tạo thành hư thể.

“Ngươi làm rất tốt, kế hoạch của bản quân lại tiến triến được thêm một bước. Hai mảnh còn lại, một mảnh nằm trong tay Quỷ vực La Sát, mảnh còn lại bị phong ấn ở Vọng thần đài, ngươi báo tin này cho Đế Tuân, hắn biết phải làm thế nào.”

Thiên Thỉ khom người thi lễ, cung kính nói: “Dạ, thuộc hạ đã rõ.”