Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Quyển 2 - Chương 49: Thề sống chết bảo vệ Hoa Nguyệt Phong

【 Cuối cùng người chơi cũng quyết định ám sát Hoa Nguyệt Phong rồi sao? 】 Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu.

Lâm Chiêm dùng suy nghĩ đối thoại với nó: “Ta quyết định rồi, nếu đã không thể ngăn cản mọi chuyện, vậy phải hủy diệt y!”

【 Người chơi cuối cùng cũng thông suốt rồi! 】 Giọng nói của hệ thống tràn đầy bất ngờ và phấn khích, 【 Người chơi tận mắt thấy giờ đây y khủng bố nhường nào chưa, một khi pháp trận mở ra, ma thần giáng thế, đó sẽ là thảm họa. Hiện tại chỉ có một cách mà thôi, nhân lúc y chưa thức tỉnh, linh lực còn yếu nên giết ngay lập tức, kiếp nạn lần này tự khắc sẽ giải! 】

【 Hôm nay đã là ngày thứ 30 sau khi người chơi trọng sinh, ngày cuối cùng trong sinh mệnh của ngài, người chơi vẫn còn thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, kiếm điểm rồi rời khỏi thế giới trong sách. Ta sẽ mở khóa toàn bộ thần lực của người chơi, giúp ngài một trận, người chơi cũng không được cô phụ kỳ vọng cao của bản hệ thống đâu đó! 】

Trong đầu chấn động một hồi, cảm nhận được có một cỗ sức mạnh nhẹ nhàng xâm nhập, nhanh chóng đả thông linh huyệt. Quanh thân Lâm Chiêm lóe lên kim quang, linh lực trong người lưu chuyển, đột phá tầng cấm chế cuối cùng, mở ra thần thức, linh lực cuồn cuộn tuôn ra từ trong thân thể cậu.

Nội thương cấp tốc khép lại, đau xót mau chóng mất đi, linh khí toàn thân lập tức trở nên mạnh mẽ. Cho dù ác hồn sát khí bức người, linh lực từ pháp trận lan đến cũng không hề ảnh hưởng đến cậu chút nào.

Linh thể của Lâm Chiêm trọng sinh dưới ánh vàng, sở hữu thần lực tối cao. Tới khi cậu mở mắt ra, đồng tử đã biến thành kim sắc, phất tay một cái, linh lực cường thế liền dập dờn trôi ra, tiên yêu không thể lại gần.

“Thiên Dục, ân oán giữa ngươi và Thần quân ta không rảnh quan tâm, nhưng ngươi muốn hiến tế cho pháp trận, ta nhất định phải ngăn lại. Hoa Nguyệt Phong mệnh khổ cả đời, chỉ vì trong hồn phách có chứa ác hồn là ngươi, y bị chúng sinh của Ngũ Giới đuổi giết mấy trăm năm rồi! Y vì ngươi mới bị thương, vì ngươi mà tuyệt vọng, bây giờ ngươi còn muốn huỷ hoại y, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!!”

“Cuối cùng ngươi cũng thức tỉnh!” Thiên Dục cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ đứng trong gió, vẫn không để người kia vào mắt, “Hôm nay ngươi nhất quyết đối nghịch với ta đúng không? Hoa Nguyệt Phong quan trọng với ngươi đến như vậy ư, ngươi vì y mà không ngại cái chết cũng phải ngăn ta lại? Hay cho một đôi đoạn tụ tình thâm nghĩa trọng, nực cười!”

“Đừng có nhiều lời, nực cười hay không đánh một trận là biết!”

Lâm Chiêm ánh mắt trầm xuống, sát khí bừng lên, đột nhiên dịch thân hóa thành ánh vàng áp sát thân thể Thiên Dục, giữa chừng tích sức mạnh toàn thân trong lòng bàn tay, một chưởng như điện bổ tới phía ngực của hắn.

Thiên Dục sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đón chiêu, đánh ra một chưởng trực diện.

Hai luồng vàng tím bộc phát ngay lúc chạm vào nhau, như hai ngôi sao băng khổng lồ kịch liệt đâm sầm.

Hai cỗ sức mạnh nháy mắt nổ vang, tạo ra làn sóng linh lực mãnh liệt, như sóng lớn bất ngờ ấp đến, càn quét mọi thứ xung quanh Vọng thần đài.

Binh tướng tiêu vẫn, bị bắn chết hết, Lâm Huyền và Quỷ quân cũng chỉ giữ được nửa mạng giữa luồng linh lực, cố kéo hơi tàn.

Trận chiến vẫn tiếp tục xảy ra. Hai người gần như ngang sức, một chưởng hòa nhau, bọn họ đánh đến đỏ cả mắt, vừa thu tay lại liền đánh ra liên hoàn kích, chốc lát đã ra không biết bao nhiêu đòn.

Hai chùm sáng chiếu cho Thần Vực lóa mắt, tàn tích của tường thành vỡ nát trong Thần cung lập tức hóa thành cát bụi, Vọng thần đài cũng nứt toác sụp đổ, gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Trên không trung chỉ có tiếng ầm vang mạnh mẽ, như một vụ nổ điện cực lớn, âm thanh rung chuyển đất trời.

“Ngươi điên rồi sao?!”

Thiên Dục căm tức nhìn Lâm Chiêm cách mình trong gang tấc, thấy con ngươi kim sắc của cậu giăng đầy tơ máu, khóe mắt như sắp nứt toạc, lộ ra sát khí đáng sợ. Hắn biết người kia đánh cược cả tính mạng, hắn không ngờ cậu có thể vì Hoa Nguyệt Phong mà làm đến vậy.

“Hôm nay hoặc là cùng chết, hoặc là ngươi tự hủy pháp trận, trả Hoa Nguyệt Phong cho ta!!” Lâm Chiêm vạt áo tung bay, tóc dài rối loạn, nước da xanh xao, lực lượng to lớn khiến khuôn mặt câu xiêu vẹo, ngay lập tức biến người này trở nên đáng sợ như ma quỷ, làm tim ta đập loạn.

“Bản quân ngủ đông trong thân thể y mấy trăm năm nay, chỉ chờ ngày này dục hỏa trùng sinh, ngươi việc gì phải ép ta như vậy! Nếu đã khăng khăng muốn Hoa Nguyệt Phong, vậy bổn quân giao nguyên thần của y cho ngươi là được chứ gì!!”

Thiên Dục xuyên qua ngực mình, sử dụng linh lực lấy một quả cầu từ thân thể mình ra, bên trong là một con phượng hoàng nhỏ rúc thành một nắm.

Hắn ném quả cầu tới trước mặt Lâm Chiêm, Lâm Chiêm thuận tay thu vào ngực, đặt thật gọn gàng. Sau đó trừng mắt, đột nhiên phóng ra hai đòn thật mạnh, lực lượng vô hạn đánh về phía tim hắn.

Thiên Dục phản ứng lại đã đã quá muộn, một luồng sức mạnh vụt đến, đập thật mạnh vào lồng ngực, ngay lập tức khiến hắn bay ngược lại mấy trăm thước, máu tràn ra không trung.

“Đồ đê tiện!!”

Thiên Dục khó lắm mới vững chân đứng yên, nén lại máu đang trào ra từ cổ họng, lấy linh lực áp chế đau nhức toàn thân, ổn định linh mạch.

Đột nhiên hắn thấy Lâm Chiêm thật đáng sợ, chưa bao giờ gặp đối thủ cố chấp đến vậy, trong lòng có chút luống cuống.

Lâm Chiêm không hề thừa thắng xông lên, mà xoay người dùng linh lực kéo Lâm Huyền và Quỷ quân đến bên người.

Cậu đưa bọn họ đến mắt trận, sử dụng linh tác(dây trói linh lực) trói chặt tứ chi. Bọn họ giãy giụa kịch liệt, biết rõ ý định của Lâm Chiêm. ủa con:))

Lâm Chiêm làm lơ những lời nguyền rủa và mắng nhiếc đầy tức giận của họ, nhìn Thiên Dục đang sững sờ phía xa, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn hiến tế thì lấy mạng bọn họ mà làm!!”

Vẻ mặt lãnh lẽo như băng, ánh mắt trầm lặng không một gợn sóng, như thể bọn họ không phải là sinh mệnh sống, mà chỉ như con rối mặc cậu nắn bóp, không có nửa phần nhân tính.

“Món nợ của Hoa Nguyệt Phong, các ngươi dùng mạng mà trả! Đã làm y bị thương thì cũng đừng hòng sống sót!”

Lâm Chiêm di ngón tay xuống, Lâm Huyền và Quỷ quân cũng theo đó rớt thẳng, ngay khi rơi vào lốc xoáy trông như lỗ đen, họ bị xoắn nát thành mưa máu, rải rác trên Vọng thần đài.

“Còn thân thể của y! Trả lại đây!!”

Lâm Chiêm lạnh lùng nhìn Thiên Dục, khuôn mặt vô cảm nhưng lại có sức uy hiếp chết người.

Thiên Dục sững người mất một lúc.

Sau đó hắn hoàn hồn, tức giận nói: “Ta thà chết vì quyết chiến còn hơn giao thân thể y ra! Lâm Chiêm, có bản lĩnh thì lại đây mà giết ta!!”

“Tìm chết!”

Lâm Chiêm bay nhanh như chớp, giữa chừng tích lực, trong tay cầm một quả cầu sáng lấp lánh, giận dữ đập về hướng hắn.

Khi sắp đến nơi quả cầu phát nổ, lập tức phóng ra vô số luồng điện ánh vàng, đánh thẳng vào cơ thể hắn. May mà Thiên Dục kịp thời thiết lập kết giới bảo vệ nên mới không bị đánh trúng.

Lâm Chiêm vẫn còn chiêu khác.

Đúng lúc này, có một tiếng nổ vang đất trời, một luồng linh lực cường đại đáng sợ đang khuếch tán cực nhanh quanh Vọng thần đài, làm rung chuyển núi sông, đất nứt núi lở.

Lúc quay lại nhìn lên, chỉ thấy trung tâm pháp trận tỏa ánh vàng sáng chói, hiện ra quang luân kim sắc như ánh hào quang của Phật, nó che chắn cho một chiếc gương bạc có kích thước bằng lòng bàn tay ở chính giữa.

“Xong rồi! Hoàn thành rồi!!” Thiên Dục đột nhiên cười như điên.

Huyền Thiên Minh Kính cuối cùng cũng đã thức tỉnh, xuất thế lần thứ hai sau hàng vạn năm!

Thiên Dục đi trước một bước bay về phía Minh Kính, Lâm Chiêm cũng theo sát phía sau, ra sức đuổi theo, cuối cùng chặn hắn lại giữa đường.

Cũng ngay khi đó, trên pháp trận đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nó xuyên qua ánh sáng vàng thu Huyền Thiên Minh Kính về dưới lớp áo.

Quỷ hồn trầm thấp bật cười, nâng mũ trùm lên đầu, như thể đang nhìn một người nào đó.

“Thiên Dục, mấy vạn năm không gặp, cuối cùng ngươi cũng trở về. Ông bạn già, còn nhớ ta không?”

Thiên Dục nghe tiếng nói sững sờ tại chỗ mất mấy giây, tựa như đảo qua vô số hình ảnh sâu trong tâm trí. Đột nhiên khóe mắt hắn như sắp nứt toác, bộ mặt dữ tợn hướng đến kẻ kia rít gào:

“Cẩu tặc nhà ngươi! Thế mà còn sống!!”