Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 103

“Harry, sau bữa sáng tập trung tại phòng cạnh đại sảnh.” Severus trước khi đến lớp học dặn dò Harry còn đang ở trên giường.

“Sao lại vậy?” Harry chui ra khỏi chăn, đầu tóc rối bời, chưa tỉnh táo hẳn hỏi, “Không phải nói buổi tối trận đấu mới bắt đầu sao? Sao tập hợp sớm như vậy? Em phải nhanh lên thôi, Sev, Độc dược thầy chuẩn bị để ở đâu, em phải cất kỹ luôn, miễn cho lát nữa cuống lên lại quên.”

“Ta nghĩ trí nhớ của ta không có vấn đề, đương nhiên biết buổi tối trận đấu mới bắt đầu.” Severus kéo Harry ra khỏi chăn, cầm quần áo bên giường ném cho cậu, “Cha đỡ đầu chó điên của ngươi hôm nay sẽ tới xem ngươi thi đấu, sau bữa sáng là gặp, nhưng mà chỉ có con chó ngu xuẩn cùng con sói kia thôi, đừng hi vọng ba mẹ ngươi sẽ tới.”

Harry vội vàng mặc quần áo, đợi lúc cậu vệ sinh xong, bên ngoài, trong văn phòng Severus đã sớm chuẩn bị xong một bàn ăn nho nhỏ, bên cạnh bàn là chiếc ghế bành cao vừa tầm, trên bàn đặt thịt hun nóng hôi hổi, trứng tráng, nấm kem xào cà chua, bánh mì nướng, còn có một ly sữa đầy. Harry nhìn một bàn đồ ăn lớn như vậy, quả thực hoài nghi có phải Severus muốn cậu bội thực để không gặp cha đỡ đầu của cậu nữa không. Đáng tiếc, lúc này Severus đã sớm rời khỏi phòng, cho nên thắc mắc này chỉ có thể để trong lòng.

Sau bữa sáng, Harry chạy tới phòng tập trung thì đã là người cuối cùng, Viktor Krum ở một góc phòng đang nói với ba mẹ của anh ta điều gì đó, Harry không hiểu tiếng Bungari nhưng từ chiếc mũi ưng của anh ta và ba anh ta là biết họ là người nhà. Mà bên kia, Fleur Delacour đang kéo tay em gái cùng mẹ mình mà dùng tiếng Pháp nói chuyện. Tiếp theo, Harry nhìn thấy người đứng cạnh lò sưởi, đang ra sức dùng tay vẫy cậu, may mà có Remus giữ chặt nếu không đã nhào đến chính là cha đỡ đầu của cậu, Sirius Black. Lúc Sirius thấy Harry phát hiện ra mình lại càng ra sức lao tới chỗ con nuôi, lần này ngay cả Remus cũng không ngăn cản được, chỉ có thể đi theo Sirius, tới chỗ Harry.

“Hì, Harry, thật không ngờ nha.” Sirius hưng phấn lớn tiếng nói, “Harry bảo bối, con quả không hổ là con nuôi của chú, lại có thể trở thành quán quân của Hogwarts tham gia thi đấu, thật lợi hại.”

Harry đỏ mặt, cậu tự biết mình được tham gia thi đấu là vì chơi bẩn, nhưng mà cậu vẫn rất vui khi cha đỡ đầu có thể đến gặp cậu, “Sirius, Remus, con cũng rất vui, các chú đến xem con thi.” Nhìn mọi người xung quanh đang dòm ngó vì Sirius quá lớn tiếng, Harry kéo ống tay áo Sirius, “Sirius, chúng ta đi ra ngoài đi, các chú không muốn nhìn lại Hogwarts sao, cơ hội lần này mà bỏ lỡ thì chẳng biết đến khi nào mới có dịp.”

Nói xong, Harry kéo Sirius cùng Remus rời khỏi phòng, cậu không muốn tiếp tục mất mặt ở đó. Ngày hôm nay, sắc trời rất tốt, ánh nắng rải khắp Hogwarts, Harry dẫn bọn họ đi nhìn xe ngựa của Beauxbatons và thuyền của Durmstrang, cả những con ngựa khổng lồ. Sirius rất hứng thú với cây Liễu Roi đánh người kia, ông nói cho Harry biết dưới gốc cây Liễu Roi có một lối đi bí mật tới thẳng Hogsmeade, chỉ cần ấn vào mấu trên thân cây là có thể đi qua an toàn. Trong lúc đi dạo khắp Hogwarts, Sirius chỉ cho Harry rất nhiều mật đạo, cùng với những trò đùa mà ông bày ra lúc còn học ở trường, điều này khiến cho Remus đỏ mặt, bởi vì giờ nghĩ lại, những trò đùa này thật sự rất ngây thơ.

Bữa trưa có thể nói là khoảng thời gian mệt mỏi nhất với Harry, bởi vì người ngồi hai bên cậu là Severus cùng Sirius, cả bữa ăn, hai người này như đang đánh nhau, mà xui xẻo sao, Harry lại chính là chiến lợi phẩm bọn họ muốn cướp đoạt, còn may là hai người này vẫn giữ lại chút lý trí, không rút đũa phép mà tặng cho đối phương mấy lời nguyền. Harry lúc nghĩ lại cũng thấy thật sự kỳ lạ, Sev bình thường là một người vô cùng bình tĩnh, đụng đến Sirius là lại như bom nổ chậm, còn Sirius vốn bình thường đã nóng nảy giờ càng không cần phải nói. Nếu nói là do thù cũ của hai người, nhưng ba cùng Severus thù cũ cũng không ít, sao bọn họ ở trang viên Potter có vấn đề gì đâu?

Bữa trưa qua, Harry lại phải kéo Sirius cùng Remus đi loạn trong Hogwarts để tiêu hao bớ tinh lực, cậu chỉ mong ngóng bữa tối trong đại sảnh có thể ngăn cách Severus cùng Sirius, để cậu ăn cơm tử tế, nếu lại giống bữa trưa, không biết cậu có ngất trong mê cung vì đói khát quá độ không nữa.

Lúc hoàn hôn buông xuống, trời dần chuyển sang màu đen huyền bí, Dumbledore buông dao nĩa trong tay, đứng lên, đợi mọi người im lặng mới lớn tiếng tuyên bố: “Các quý vị, lát nữa chúng ta sẽ đến sân Quidditch, quan sát bài thi cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp thuật… Qua bài thi này, chúng ta sẽ xác định được người chiến thắng chân chính, hiện tại, mời các quán quân đi theo ngài Bagman đến sân thi đấu trước.”

Harry đứng lên trong tiếng vỗ tay của nhóm động vật Hogwarts, tạm biệt Sirius và Remus bên cạnh, hai người ôm lấy Harry, chúc cậu may mắn, Harry ngẩng đầu nhìn Severus trên bàn giáo sư cùng với Voldemort và Gellert, khi bọn họ khẽ gật đầu, cậu xoay người đi cùng Fleur, Victor ra khỏi đại sảnh.

Đứng trước sân Quidditch hoàn toàn thay đổi, từng hàng rào từ cây cao hơn hai mươi thước anh đã vây kín sân, chỉ để lại một lỗ hổng nơi bọn họ đang đứng, đây chính là cửa mê cung, nhìn từ cửa này vào, bên trong chỉ có một màu đen tối âm u, người nhát gan chắc chắn sẽ sợ hãi không dám vào.

Bọn họ tới không bao lâu, khán đài trên sân Quidditch bắt đầu có người ngồi. Dần dần, người ngày càng nhiều, trong không khí tràn ngập sự hưng phấn cùng hồi hộp. Hiện tại, trời đã tối hoàn toàn, ngẩng đầu là có thể thấy rõ trời đầy sao. Lúc giáo sư Hogwarts cùng nhóm Thần sáng lập đội tuần tra bắt đầu đi vòng quanh mê cung, trận đấu của Harry cũng bắt đầu.

Dựa theo điểm hai bài thi trước, Harry là người đầu tiên vào mê cung, nhưng sau khi vào, cậu không tiến sâu ngay, mà nhân lúc mọi người không để ý, cậu kiểm tra lại trang bị của mình, đũa phép, Độc dược, khóa cảng cùng với súng Harry trộm mang theo, mãi đến khi Fleur cùng Victor cũng vào mê cung, Harry mới bắt đầu.

Trong bóng đêm, Harry đứng ở ngã ba cẩn thận quan sát, hai bên trái phải là hai con đường Fleur cùng Victor vừa chọn, hiện tại chỉ có con đường nhỏ ở giữa là chưa có người đi, mình có nên đi đường này không?

“Chỉ ta!” Harry vung đũa phép, nhỏ giọng đọc câu thần chú, không biết vì hàng rào quá cao hay trong mê cung có thần chú mà Harry phát hiện, từ lúc vào mê cung, cậu không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động gì ở bên ngoài như thể mê cung này chỉ có mình cậu.

Đũa phép trên tay Harry xoay tròn, chỉ vào phái bên phải. Harry hiểu được, trung tâm mê cung nằm ở phía Bắc, nếu muốn nhanh tới đó thì phải đi theo hướng này. Harry nắm đũa phép, dùng bùa “Cắt sâu mãi mãi” với hàng rào từ cây, đáng tiếc hàng rào cần như không thay đổi gì, xem ra việc tự tạo một con đường là không thể thực hiện được, Harry thấy thế lập tức đi tới đường nhỏ bên phải, trên đường hoàn toàn vắng vẻ, Harry nhanh chóng chạy tới phía trước, trên đường vô cùng thuận lợi, không gặp một chướng ngại vật nào, Harry có chút nghi hoặc, sao số mình tốt vậy?

Nhưng mà, số cậu không phải lúc nào cũng may, một lối rẽ xuất hiện trước mặt cậu, lại dùng bùa chỉ đường, Harry lựa chọn đường bên trái, nhưng lần này không bình an như trước, dọc đường đi, Harry gặp vô số chướng ngại vật, quái tôm đuôi nổ là còn nhẹ nhàng, cậu còn thiếu chút nữa đụng độ Giám ngục Azkaban, phía xa xa, Harry còn nhìn thấy vật nuôi mà Hagrid vô cùng yêu quý, nhện tám mắt trong Rừng Cấm, nhưng rồi đường cũng sắp hết khiến cậu nhẹ nhàng thở ra.

Harry liên tục dùng bùa chỉ đường, rốt cuộc tiến vào một con đường nhỏ thẳng tắp, cuối đường, Harry nhìn thấy ánh sáng, đó hẳn chính là trung tâm mê cung, nơi đặt Chiếc Cốc lửa. Harry nhanh chóng lao tới tới chỗ Chiếc Cốc lửa, Chiếc Cốc lửa ngày càng gần cậu, cuối cùng, Harry chạy tới trước mặt Chiếc Cốc lửa, trong bóng đêm, ngọn lửa bùng cháy trong cốc lại càng sáng, Harry đưa tay nắm lấy nó, ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ phía con đường nhỏ vừa rồi, xem ra, một quán quân khác đã tới.

Harry nhanh chóng giơ đũa phép lên không trung phóng dấu hiệu báo đã thành công, không bao lâu sau, cậu liền nhìn thấy Krum chạy tới, bộ dạng của anh ta cũng chật vật vô cùng giống Harry, quần áo đã rách nát, trên mặt, trên tay có vô số vết trầy da, khi anh ta thấy Harry cầm Chiếc Cốc lửa thì hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói câu gì, không lâu sau, tường mê cung cao lớn chậm rãi tách ra, một con đường thẳng tắp hiện ra trước mặt họ, Dumbledore, Voldemort, Gellert, bà Maxime, Karkaroff, Lucius cùng với các giáo sư Hogwarts đang chạy tới chỗ bọn họ.

Trên mặt toàn bộ người của Hogwarts đều tràn ngập tươi cười và tự hào, nụ cười của Dumbledore lại càng tươi hơn, ngay cả sắc mặt Voldemort cũng tốt hơn nhiều, dù vẫn giữ bình tĩnh nhưng Harry nhìn ra, trong mắt ông để lộ hài lòng, trái ngược với bọn họ là bà Maxime mặt đen sì cùng Karkaroff sắc mặt cũng không dễ nhìn chút nào, Gellert thì vẫn giữ bình tĩnh như trước, sắc mặt không có thay đổi quá lớn.

“Hiệu trưởng Dumbledore, em thắng, em thắng.” Harry cầm lấy Chiếc Cốc lửa chạy về phía Dumbledore, vừa chạy vừa kêu to, “Xem này, đây chính là Chiếc Cốc lửa, em lấy được nó, em lấy được nó.” Harry đứng trước mặt Dumbledore, giơ cao Chiếc Cốc lửa, đưa cho Dumbledore.

Dumbledore rất vui vẻ đón Chiếc Cốc lửa, đây đối với Hogwarts mà nói là một vinh dự tột cùng, đột nhiên, Dumbledore cảm giác như có vật gì đó móc vào rốn mà kéo ngược mình lên, lúc cụ đưa tay bắt lấy tay Harry, hai chân cụ đã rời khỏi mặt đất, Chiếc Cốc lửa kéo theo cụ xoay tròn trong không trung bay đi mất. Trước mặt bao nhiêu người, Harry cùng Dumbledore cứ như vậy biến mất, đám đông nhất thời loạn cả lên.

Mọi người lập tức chạy ra khỏi mê cung, trong lúc hoảng loạn, không ai phát hiện, không biết từ khi nào, Voldemort, Gellert cùng Lucius đã không thấy bóng dáng, còn Severus thì lại càng không thấy, từ lúc thấy Harry phát dấu hiệu thắng lợi, hắn đã rời đi.

Nhưng dù mọi người chạy ra ngoài mê cung cũng không đi tìm Dumbledore cùng Harry, bởi vì có hai người không thể nào có khả năng xuất hiện, hai người đã chết, Lily Potter cùng James Potter lại xuất hiện ở Hogwarts, khi bọn họ nhìn thấy hai người chết đi sống lại, mọi việc lại càng thêm phần náo nhiệt.