Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 20

Editor: Coca

CP: BỆNH HOẠN CUỒNG CHIẾM HỮU CẤP TRÊN X ĐÁNG THƯƠNG BỊ CẦM TÙ NHÂN VIÊN.

Dọc theo hai bên đường có gió lạnh không ngừng thổi vào, một cô gái ngồi xổm trong chiếc thùng gần đó, cô run bần bật, dùng sức cắn môi dưới, cứng rắn đem tiếng khóc nức nở áp xuống.

Đây là ngày thứ sáu mươi mốt cô bị cầm tù.

Cô thừa dịp hắn ngủ mà trộm lấy chìa khóa của hắn, mở cửa chạy trốn.

Cô đã trốn đi được một tiếng rưỡi. Lúc này hẳn là hắn đã phát hiện, nghĩ đến đây, thân thể cô lại không chịu được mà run rẩy.

Dịch Tầm - chỉ cần nghĩ đến cái tên này, cô giống như trải qua một cơn ác mộng khủng khϊếp.

Không cần trở về, không bao giờ được trở về. Cái cảm giác không nhìn thấy ánh mặt trời, hằng ngày hằng đêm hoan ái, cô không dám tưởng tượng thêm một lần nào nữa.

Cô móc từ trong túi ra một chiếc di động đã được trộm trước đó, dùng sức mà ấn vài cái, lại thất vọng phát hiện ra di động đã bị hỏng do lúc nãy vô tình làm rớt. Bởi vì sợ hãi cùng kinh hoàng nên khi chạy cô đã bị ngã mấy lần, chiếc váy trắng tinh tươm trên người cũng bị vấy bẩn.

Cô ló đầu ra bên ngoài xem xét. Đây là một nơi xa lạ, tương đối hẻo lánh. Hiện tại đã là đêm khuya, trên đường hẳn là không có người, bất quá nếu kiên trì đi tiếp thì có thể ra được đường quốc lộ, nói không chừng có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của mấy chiếc xe đi ngang qua đó, hoặc tìm được đồn công an vẫn là tốt nhất.

Trong lòng cô không ngừng tính toán trăm ngàn loại phương pháp.

Lúc này, một thanh âm quỷ mị vang lên ở phía sau cô.

"Hi hi, thì ra là ở chỗ này...... Thật sự là quá tốt."

Cô vừa quay đầu lại liền thấy hắn đã đứng ngay sát bên cô, một đôi mắt màu hổ phách bị bóng đêm bao trùm làm cho có chút thâm thúy, đuôi mắt nhu hòa, đang thâm tình mà nhìn cô. Từ cặp mắt kia, cô có thể thấy được sắc mặt trắng bệch, biểu tình hoảng sợ của chính mình.

"A a a a a a!!!" Cô nhịn không được mà phát ra tiếng thét chói tai.

"Hư." Một tay hắn chặn miệng cô lại, tay còn lại dùng sức mà vòng lấy eo cô, chặt chẽ đem cô ôm vào trong lòng ngực. Thanh âm trầm thấp mà ôn nhu, phảng phất như tình nhân nỉ non: "Hi hi, có phải khi nhìn thấy anh thật bất ngờ đúng không, vì sao lại chạy trốn? Không phải anh đã nói rồi sao...... Không cần bỏ anh, anh có chết cũng sẽ không buông em ra."

"Tôi không muốn, tôi không muốn trở về, anh buông tha tôi đi, cầu xin anh."

"Ai, hi hi, em vẫn luôn không ngoan như vậy." Hắn thân mật mà lau nước mắt trên mặt cô đi, nhẹ nhàng hôn hôn đôi mắt cô.

Bùi Hi bị một chiếc khăn tay bịt miệng lại, cô cảm thấy choáng váng, toàn thân vô lực mà ngã vào trong lòng ngực hắn.

Toàn thân Bùi Hi bị hắn ôm gắt gao, hắn quay người rời đi, chỉ chốc lát sau liền trở về căn phòng quen thuộc kia.

Đồ vật trong phòng rơi rớt đầy đất, không chỉnh tề giống lúc cô bỏ đi....Như là bị người nào phá hư, mảnh vỡ pha lê, tủ quần áo, ghế, bàn ăn đều nằm lộn xộn......

Dịch Tầm nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường, giống như sợ cô biến mất mà dùng sức ôm cô, sau đó hắn thở ra đầy thoả mãn.

Bùi Hi không cấm khỏi bi thương.

Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, cô mơ thấy một giấc mơ.

Bùi Hi chỉ là một viên chức quèn trong công ty, còn Dịch Tầm là cấp trên của cô. Người đàn ông trẻ tuổi này, sự nghiệp thành công, tướng mạo anh tuấn, là nam thần trong mắt tất cả nhân viên nữ, lúc trước Bùi Hi cũng vô cùng sùng bái hắn.

Sau đó, hắn đột nhiên chú ý đến sự tồn tại của cô, hơn nữa còn thăng chức cho cô làm trợ lý bên người.

Nhưng dần dần Bùi Hi phát hiện ra hắn rất kỳ quái, thường xuyên lấy các loại lý do làm cô tăng ca, còn muốn di động của cô 24/24. Đến mức cô đi đâu cũng phải báo với hắn, nói đây là chức trách của một người trợ lý.

Sau đó Bùi Hi quen một người bạn trai, mỗi khi cô cùng bạn trai hẹn hò, Dịch Tầm luôn dùng các loại lý do làm cô tăng ca, dẫn tới việc cô cùng bạn trai chia tay trong không vui. Dần dần cô phát hiện, tất cả nhân viên nam trong công ty đều không dám cùng cô nói chuyện hoặc tiếp xúc gần.

Trong một hoàn cảnh áp lực như vậy, Bùi Hi không thể nào chuyên tâm làm việc, cô thường xuyên phạm sai lầm, cộng thêm việc Dịch Tầm đưa đến không ít phiền toái. Cô nhìn gương mặt âm trầm của hắn, biết Dịch Tầm đã nhẫn nại đến cực hạn, cô đành phải nộp giấy xin nghỉ việc.

Lại không nghĩ rằng khi Dịch Tầm nhìn thấy giấy xin nghỉ việc của cô, gương mặt vốn bình tĩnh nay đã trở nên tái nhợt, hắn lập tức xé giấy xin nghỉ việc thành từng mảnh, hơn nữa còn uy hϊếp cô rằng nếu dám từ chức thì cũng đừng nghĩ đến việc đi làm ở công ty khác.

Bùi Hi vừa ủy khuất vừa khϊếp sợ, cô đành phải căng da đầu tiếp tục làm việc. Sau khi sự việc kia xảy ra, Dịch Tầm bắt đầu giám thị cùng khống chế cô vô cùng nghiêm trọng, thậm chí chỉ cần vài giờ không thấy cô liền lâm vào trạng thái phát điên.

Rốt cuộc Bùi Hi cũng không chịu nổi, cô cảm thấy gã cấp trên này không phải người bình thường mà là bệnh nhân tâm thần mới đúng. Cho dù cô có thất nghiệp thì cũng phải thoát khỏi hắn. Huống hồ chi, nếu không vào được các công ty lớn thì cô cũng có thể ở nhà lập nghiệp, mở một tiệm tạp hoá nhỏ, ít ra cũng có thể kết thúc những ngày chim chậu cá lồng này.

Vì thế, cô thừa dịp hắn vắng mặt liềm đem giấy xin nghỉ việc đặt lên bàn hắn rồi rời đi.

Kế tiếp khỏi cần nói, cô liền vĩnh viễn bị nhốt vào một cái nhà giam.

"Ô ô ô" Nước mắt Bùi Hi không ngừng tràn ra: "Đến tột cùng tôi phải làm gì thì anh mới chịu buông tha tôi."

"Ha hả, vĩnh viễn sẽ không thả em đi, cho dù có chết thì chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ." Dịch Tầm cúi xuống hôn nước mắt trên mặt cô.

Giam cầm vĩnh viễn.

Hết thế giới 7.