Khi Em Mỉm Cười

Chương 63

Edit + Beta: Tiểu Vũ

[ZGDX, smiling: Thiếu chút nữa là phạm sai lầm rồi.]

[Mẹ A Mao:??]

[ZGDX, smiling: Vừa rồi trong nháy mắt bị sự đẹp trai của anh ấy mê hoặc, thiếu chút nữa là không kìm lòng được mà thổ lộ—— Mẹ nó, từ lúc thẳng thắn với lòng mình là thích anh ấy thì mỗi khi nhìn anh ấy đều cảm xúc dâng trào muốn dừng không được, nhìn anh ấy thế nào cũng thấy đẹp trai, nói chuyện đẹp trai, không nói lời nào cũng đẹp trai, cười thì lại càng đẹp trai, lái xe thôi cũng có thể giống như vận động viên đua xe chuyên nghiệp…]

[ZGDX, smiling: Nhìn bàn tay cầm vô-lăng của anh ấy, tớ vô cùng muốn trở thành cái vô-lăng kia!!!!]

[Mẹ A Mao: Mong ước phía trên nếu để lọt ra ngoài thì đoàn quân hậu viện của Lục Tư Thành có thể cho cậu chức vị đội trưởng đoàn quân đấy đấy, thế nhưng trước khi hành động thì cậu có thể uống thuốc trước được không? Thành ca đẹp trai không sai, mong muốn thô tục kia của cậu cũng là sự thật, ok. Nhưng mà ước mơ trước kia của cậu đâu rồi, người nói muốn thay mặt toàn bộ phái nữ chứng minh là nữ cũng có thể chơi game giỏi đâu rồi hả? Mộc Lan đâu!!!]

[ZGDX, smiling: Mỹ sắc trước mặt thì dù lý trí có rõ ràng đến mức nào thì cũng không được đâu.]

[Mẹ A Mao: Thế sao lại đúng lúc phanh lại được?]

[ZGDX, smiling: … Anh ấy đổi chủ đề, hỏi tớ có muốn nghe nhạc hay không, sau đó bảo tới đừng gấp.]

[Mẹ A Mao: Đừng gấp cái gì?]

[ZGDX, smiling: Có thể là lúc đấy tớ nhìn qua có vẻ rất nóng vội cấp bách mà nói không ra lời… Anh ấy thấy tớ thống khổ như thế nên mới bảo tớ đừng gấp.]

[Mẹ A Mao: Ầy, thế nhỡ đâu ý anh ấy là nói cậu đừng vội tỏ tình thì sao?]

[ZGDX, smiling: Sau đó thì sao? Đừng vội tỏ tình sau đó thì sao? Là có ý bảo tớ kiên trì để anh ấy chủ động tỏ tình với tớ trước à? Hơ hơ hơ, cái này không được đâu!]

[Mẹ A Mao:????? Não của cậu vừa chịu đả kích thế nên từ đường thẳng biến thành đường quanh co à?… … … … Nhưng mà cậu cứ tạm nghĩ thế cũng được, lạc quan giống như một con hươu ngốc nghếch.]

[ZGDX, smiling: Tớ không ngốc.]

[Mẹ A Mao: Ừ ừ ừ, cậu thông minh.]

[ZGDX, smiling: Chờ đi, đến một ngày nào đó anh ấy sẽ bị kỹ thuật chơi game cao siêu cùng với nhân cách mị lực của tớ khuất phục,. Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ tới, đến lúc đó cho phép cậu khoác lác với bên ngoài ba năm 🙂 ]

[Mẹ A Mao: … … … Lạc quan có hơi quá rồi đấy chị ơi, mắc chứng vọng tưởng à? Mới thắng một trận solo đã không biết mình ở nơi nào rồi, cậu vẫn là đi uống thuốc nhanh nhanh đi.]

Đồng Dao cười hì hì thoát Wechat, Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô: “Còn cười như thế trên xe của anh nữa anh ném em ra ngoài.]

Đồng Dao lườm anh một cái: “Cười một chút cũng không được.]

“Trên xe anh cấm mang theo động vật, đặc biệt là hươu ngốc nghếch.] Lục Tư Thành nói, suy nghĩ một chút lại hỏi thêm, “Đang cùng ai nói chuyện?”

Đồng Dao nghĩ tới nội dung vừa cùng Kim Dương nói chuyện, trong nháy mắt nắm chặt điện thoại di động trong tay chỉ sợ Lục Tư Thành sẽ nhào lên cướp bất ngờ. Mặt cô vì nội dung đó nên hơi phiếm hồng may mắn là trong xe hơi tối nên người bên cạnh không nhìn thấy, cô ấp úng nói: “Anh sao lại quản rộng như thế chứ?”

“Nghĩa vụ chiếu cố đội viên của đội trưởng.” Lục Tư Thành nói, đột nhiên nhăn mày lại, “Nhìn vẻ mặt khẩn trương của em, là Lý Hoàn Thạc à? Em vẫn còn cùng Lý Hoàn Thạc nói lời vô ích hả? Ngôn ngữ không thông cũng có thể trò chuyện tốt như vậy?”

“Em không cùng cậu ta nói chuyện.”

“Ừ, cho vào danh sách đen chưa?”

“…”

“Cho vào danh sách đen đi, ok?”

“… … … “

“Lời đội trưởng chính là mệnh lệnh.”

“Lời đội trưởng chính là mệnh lệnh không phải dùng trong trường hợp này, em không để ý tới cậu ta, thế nhưng không có lý do gì lại cho người ta vào danh sách đen thì không được tốt lắm, ” Đồng Dao nhét điện thoại của mình xuống dưới mông, “Có bản lĩnh chính anh đến lấy rồi tự làm đi.”

Lục Tư Thành chuyên tâm lái xe không rảnh cùng cô làm càn, liếc mắt nhìn cô một cái không nói gì—— Vì vậy nửa giờ còn lại Đồng Dao cứ ngồi nghiêng nhìn Lục Tư Thành như vậy, trong lúc Lục Tư Thành lái xe, Đồng Dao cũng không xem điện thoại, hai người cứ thế nói chuyện phiếm mấy câu về thi đấu thể thao điện tử giết thời gian. Nào là ai có bạn gái, ai bắt cá hai tay, rồi là fan nữ của đội nào là có nhiều người xinh nhất… Cứ nói như thế lại nói đến lần Đồng Dao dùng thân phận fan ngồi phía dưới khán đài nhìn ZGDX thi đấu, camera quay đến cô thì cô cười hì hì giơ tay chào——-

“Em vừa vung tay lên liền đem giá trị nhan sắc trung bình của toàn thể fan ZGDX đang từ 8 điểm hạ xuống còn 6 điểm.”

“Đúng đấy, dựa theo tiêu chuẩn sắc đẹp của thể thao điện tử bên Bắc Mỹ thì fan nhà anh đều là Lưu Diệc Phi.”

“Ừ, ” Lục Tư Thành dành ra một tay vỗ vỗ đầu người ngồi bên ghế phó lái, “Cho em một cơ hôi, nghĩ kĩ rồi hẵng mở miệng trả lời. Nhà ai?”

“… Chúng ta.”

Lục Tư Thành hài lòng cười cười, thu tay về; Đồng Dao xoa xoa đầu tựa lưng vào thành ghế, thường dùng đôi mắt có thần kia nhìn lén người đang lái xe—–

Mơ hồ giống như là một người con gái đứng ở chỗ rất ra nhìn một người đàn ông, chỉ mong muốn tầm mắt của người ấy có thể dừng lại trên người con gái đó nhiều thêm mấy giây, chỉ cần thế thôi là người con gái đó có thể nhảy cẫng lên vì vui sướng hạnh phúc; song khi đã đứng gần hơn một chút thì tâm tình dễ thỏa mãn lúc trước lại biến mất không thấy, dục vọng dần dần bùng phát, chỉ muốn cả thế giới của người đàn ông chỉ có một mình mình…

Con người luôn là loại động vật có lòng tham không đáy.

“Thành ca.”

“Làm sao?”

“Bản thân anh không yêu đương liền cấm luôn đội viên yêu đương, ZGDX là miếu hòa thượng sao?”

“Ừ. Khó chịu thì em có thể rời khỏi đội.”

“Rời khỏi đội thì em đi đâu được? Đến CK à?”

“Em thử xem.”

“…”

Chờ đến lúc về đến căn cứ, xuống xe, Đồng Dao mới phát hiện dưới mông có một cái điện thoại, lúc này mới phản ứng thấy mình hơi có vấn đề: Cô cứ trừng mắt nhìn đội trưởng của cô cả một đoạn đường như thế, buồn chán đến nổ tung cũng không nhớ ra được mình còn có điện thoại có thể chơi.