Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 35: Kỳ thi cuối năm ba sắp đến

Canh chừng không có ai, Duật Thiên ném balo qua bên kia tường rồi trèo vào. Hôm qua vì đi chơi đêm khuya lắm mới về. Cậu liền thiếu ngủ mà ngủ quên, đến khi gần đến giờ tới trường mới tỉnh dậy, liền vội và chạy đi học.

Hậu quả leo tường chính là do đó mà ra.

Nhưng may cái tiết đầu là tiết của Lý Kiều Ngôn, cậu liền ỷ lại không sợ đến trễ bị phạt.

.....

"Sao hôm nay giáo viên đến trễ hơn mọi ngày vậy?"

"Không biết. Hình như hôm nay Duật Thiên cũng vậy ấy."

"Có khi nào cậu ấy trốn tiết của thầy Lý không?"

"Có thể lắm. Cậu ấy trốn mãi mấy tiết ấy mà."

"Vậy mà điểm kiểm tra vẫn cao. Cái này quá ảo rồi."

"Nói chuẩn!"

.....

Duật Thiên bất ngờ vội vã chạy vào rồi ngồi yên vị trên ghế nhanh đến mức không ai phản ứng kịp.

Sau đó Lý Kiều Ngôn cũng bước vào lớp. Hôm nay gã có vẻ rất vui, vui đến mức cho cả lớp giải trí trong một tiết. Tuy cả lớp không biết tại sao nhưng rất vui. Liền quậy phá tưng bừng.

Còn đối với Duật Thiên là một ảm ảnh. Cậu không ngừng kéo vạt áo lên để che cổ đi.

Phải lùi về 5 phút trước, cậu đang chạy bán mạng đến lớp thì đi đụng trúng Lý Kiều Ngôn. Duật Thiên do vội nên không để ý đó là ai. Chỉ cúi đầu xin lỗi rồi chạy tiếp.

Ai ngờ tên Lý Kiều Ngôn giở trò lưu manh kéo tay Duật Thiên rồi đè cậu vào tường.

"Thầy à, quân tử động khẩu không động thủ, cũng không động dục, thầy cho em đi về lớp."

Lý Kiều Ngôn vốn là một lưu manh hạng bậc cao. Liền phà hơi vào cổ cậu với những lời ái muội. "Dễ vậy sao?" Bất ngờ gã liền cắn vào cổ cậu đến mức chảy máu.

Duật Thiên vì vậy mà bắt đầu phản ứng hoảng loạn. Liền đẩy gã ra rồi giơ chân đạp vào bụng gã.

Lý Kiều Ngôn bất ngờ bị đạp vào bụng liền lùi ra sau, vì thế mà Duật Thiên dễ dàng thoát ra rồi chạy rối riết. Duật Thiên chỉ ước bây giờ cậu có thêm đôi chân nữa để chạy. Tên này quá nguy hiểm rồi. Hôm qua thấy gã còn khả ái, hôm nay chỉ muốn thủ tiêu gã thôi.

Dao đâu? Phải đâm chết tên khốn này.

.....

Duật Thiên thế là từ đó ghét bỏ Lý Kiều Ngôn. Cậu thề sẽ không bao giờ đội trời chung với gã nữa. Có đội trời chung cùng lắm chỉ khi gã ta chết quách đi cho xong!

Lý Kiều Ngôn không hề biết rằng trong một phút nông nỗi đã lỡ chân đạp hết hình tượng tốt đẹp của mình trong mắt Duật Thiên xuống biển. Nếu gã biết, gã chắc chắn sẽ đập đầu vào gối tự sát.

.....

Mội ngày lặng lẽ trôi qua, kì thi năm ba lại sắp đến. Mặc dù tự tin mình sẽ đậu nhưng Duật Thiên vẫn tập trung ôn tập cùng Tuyết Chi.

"Câu này giải sao vậy?" Tuyết Chi được Duật Thiên rèn luyện môn toán đã lâu nên bây giờ cô chỉ tập trung chủ yếu làm các dạng nâng cao phòng ngừa các câu nâng cao này là câu chốt trọn 5 điểm.

Duật Thiên nhìn câu hỏi nâng cao trong vở Tuyết Chi, bắt đầu cầm bút chì giảng. "Đầu tiên..." Duật Thiên cầm bút giải từng chi tiết nhỏ cho Tuyết Chi, nét bút chì viết lên trang giấy trắng đẹp đẽ nếu cậu chỉ viết số chứ không viết chữ.

Cốc cốc.

"Cửa không khóa." Duật Thiên vẫn chưa ngừng công việc giảng bài cho Tuyết Chi. Tinh thần vẫn tập trung vào bài giải.

Nắm tay cửa được mở ra, Lý Kiều Ngôn bước vào cùng nụ cười mỉm. "Sẽ không phiền nếu tôi ở đây cùng hai em chứ?"

"Ò."

"Ý em là sao, Duật Thiên?"

"Tại sao em phải trả lời thầy?"

"..."

Nói chuyện có tình cảm chút được không. Hở ra mộ cái là châm chọc gã. Bộ chăm chọc gã vui lắm sao?

(T/g: đương nhiên là vui. Cà khịa là đam mê mà:))

Lý Kiều Ngôn bên trong tuy ngào thét nhưng bên ngoài lại ôn nhu nhã nhặn ngồi kế bên Duật Thiên xem cậu giải bài. Mái tóc màu đen huyền cùng xương mặt đẹp đến hoàn hảo. Gã yêu cái sự hoàn hảo này.

"Hiểu chứ?" Duật Thiên bặt bút xuống, hai tay đan kẽ vào nhau nhìn Tuyết Chi, chờ câu trả lời từ cô.

Tuyết Chi gật đầu rồi cầm bút tiếp tục làm bài tập. Duật Thiên nhận được đáp án từ cô rồi tiếp tục đọc sách môn Hóa.

Lý Kiều Ngôn không muốn phá hỏng không gian này nên đã gõ máy tính làm nốt công việc còn lại. Trình gia đã bắt đầu có động tĩnh, gã chắc chắn bọn chúng muốn chèn ép Triệu gia để gây khó dễ cho cậu. Gã không thể nào cho chuyện này xảy ra được.

Trong không gian ấy bây giờ ngoại trừ tiếng bút chì viết lên giấy cùng tiếng lật trang sách và phím máy tính phát ra, mọi thứ dường như điều yên tĩnh đến lạ thường.

.....

Sau khi chào tạm biệt Tuyết Chi, Duật Thiên liền nhờ đi ké xe của Lý Kiều Ngôn. Vì sao à?

Đương nhiên là tại vì tên khốn này. Cậu chắc chắn gã đã ra lệnh cho người phá nát xe của cậu.

Lần trước không phải gã làm nhưng lần này chắc chắn là gã làm. Cậu dám cá cược cả cuộc đời.

Duật Thiên ngồi xem điện thoại trong khi đó Lý Kiều Ngôn ngồi kế bên gõ máy tính. Gã đã làm việc từ nãy giờ.

Một ông trùm buôn bán chẳng bao giờ rảnh rỗi cả. Mà bán cái gì thì ai cũng biết rồi đấy.

Duật Thiên thở dài, khuôn mặt biểu hiện sự mệt mỏi.

Haizzz, cậu vẫn là ngồi yên thì hơn. Chán quá đi!