Chương 24
Trans: Cola Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tiểu Ưu vui sướng kéo Nhan Thư cùng đi chọn sổ tay phỏng vấn. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiểu Ưu cứ cảm thấy cả đoạn đường này Nhan Thư đều mất tập trung, có lúc còn nhìn đông ngó tây. “Nhan Nhan, sao thế?” “Không sao, bạn thấy quyển sổ này đẹp không?” Tiểu Ưu gật gù như gà con mổ thóc, “Ừ ừ, đẹp!” Nói xong, cô ấy lơ đãng quay sang một hướng, vừa vặn nhìn thấy tấm áp phích khu khuyến mại dành cho “Vợ chồng mới cưới”. Trên tấm áp phích trắng có dán mười mấy tấm hình chụp của cặp vợ chồng mới cưới. Ý, trong số đó có một cặp nam nữ nhìn có vẻ hơi quen mắt.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tiểu Ưu đang định đến gần xem sao, trong đầu chợt kêu “tạch” một tiếng, lại bị cô ấy gạt ra khỏi đầu. Nhan Thư chuyển sang quyển sổ khác, cười tít mắt hỏi cô ấy: “Thế quyển này thì sao?” Tiểu Ưu thoáng trầm mặc, “Đẹp thì đẹp, chỉ là hơi hại não.” Nhan Thư: “...” Khó khăn lắm Nhan Thư mới tiễn đám người trong câu lạc bộ đi. Khi cô bịt khẩu trang, lén lút quay lại siêu thị, Hứa Bùi đang thanh toán. Anh đứng ở cuối hàng, sống lưng thẳng tắp, cao hơn người xung quanh một cái đầu, khuôn mặt thu hút ánh mắt của người khác. Mấy cô gái cạnh đó chốc chốc lại liếc mắt nhìn anh, vậy mà anh vẫn không hề hay biết, chỉ lấy một cặp cốc trong xe hàng ra, bình thản nói với nhân viên thu ngân: “Đây là sản phẩm khuyến mại dành cho vợ chồng mới cưới.” Nhân viên thu ngân đáp lại một tiếng, lúc cầm máy quét mã lên thì không nhịn được cười trộm, “Chúng tôi biết cả rồi, anh bạn đẹp trai ạ.” Cô ấy chỉ vào dì bán hàng đang cầm chiếc loa nhỏ, “Đoạn thông báo vừa nãy đã phát lại rất lâu.” Hứa Bùi không nói gì nữa, chỉ đưa một thứ cho cô gái kia. Nhân viên thu ngân nhận lấy, vừa tính tiền vừa nói: “Đây không phải sản phẩm khuyến mại.” Nhan Thư chạy qua nhìn một cái, ấy vậy mà lại là một quyển sổ phỏng vấn màu tím than. Cô vô thức hỏi: “Anh mua cái này làm gì?” Lại nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ là, cho em sao?” Hứa Bùi vắt chiếc áo khoác bị cô cởi ra trong lúc hoảng loạn ban nãy lên khuỷu tay, chỉ vào biển khuyến mại đơn hàng đủ ba trăm tệ giảm mười tệ, móc điện thoại ra tính tiền: “Gộp cho đủ đơn.” - Điền Tư Điềm đang ở trong ký túc xá vừa nghe nhạc vừa sơn móng tay, ở cửa có tiếng động, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn. Nhan Thư ôm một chồng sách to vật, đi vào phòng. Điền Tư Điềm thổi lớp sơn móng tay vừa mới đánh, “Học ôn về rồi đấy à?” Mắt cô ấy sáng quắc, hỏi: “Lớp gia sư riêng của Hứa thần đấy, cảm giác thế nào?” Nhan Thư mang theo tinh thần phấn chấn ngồi xuống ghế, khen ngợi: “Được lắm.” “Sao lại được lắm?” Điền Tư Điềm rất có hứng thú với việc này. Nhan Thư: “... Thì hiệu quả thôi miên được lắm.” Điền Tư Điềm: “...” Cô ấy nói với vẻ khó tin: “Thế mà bạn dám ngủ gật trong lớp của Hứa thần hả? Nếu là mình á, chỉ cần nhìn khuôn mặt của anh ấy thôi là mình cũng không nỡ ngủ rồi! Ê khoan, bạn đang ôm cái gì thế?” Lúc này Nhan Thư mới nhớ ra mình vẫn đang ôm một thứ trong lòng, “Sổ phỏng vấn.” Nói đoạn, cô buông tay ra, đống sổ hoa hòe hoa sói lập tức rơi xuống bàn học. “Nhiều vậy?” “Câu lạc bộ phát ba quyển, Tiểu Ưu tặng mình một quyển, Hứa...” Nhan Thư chợt dừng lại, “Mình tự mua một quyển.” Điền Tư Điềm hí hửng nói: “Nhiêu đây chắc bạn phải dùng tới tận sang năm, mình dùng hộ bạn một quyển vậy!” Nhan Thư giở sổ ra, “Được thôi, tha hồ mà chọn.” Điền Tư Điềm cẩn thận giẫm lên dép lê, hớn hở chạy đến, “Chỗ này đều có thể chọn hả?” “Tất nhiên.” “Bạn tốt quá, người chị em.” Điền Tư Điềm đảo mắt qua lại giữa mấy quyển sổ mấy lần, cuối cùng cầm một quyển màu tím than lên, “Lấy quyển này đi.” Nhan Thư nhìn quyển sổ đó, hơi ngây ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy giọng nói của mình: “Quyển này không được.” “Tại sao?” “...” Nhan Thư không trả lời, vì cô cũng không biết là vì sao. Cô chỉ buột miệng nói trong vô thức mà thôi. Cô cầm lấy quyển sổ heo Peppa hồng, đưa cho Điền Tư Điềm, “Hay là, đổi sang quyển này?” Điền Tư Điềm hơi bực, “Bạn đưa cho mình quyển này làm gì, chẳng phải bạn thích seri heo Peppa nhất sao?” Điền Tư Điềm nhận lấy quyển sổ heo Peppa, rồi trả lại quyển sổ màu tím than cho Nhan Thư. Nhan Thư cầm bút, nắn nót viết tên của mình lên bìa quyển sổ tím than, liếc Điền Tư Điềm một cái, “Thỉnh thoảng đổi gu không được à?” -- Lớp Toán của thầy Hứa tạm thời ấn định là một tuần hai buổi, học vào thứ Hai và thứ Sáu, buổi chiều hai ngày này cô và Hứa Bùi đều không có lớp. Hai giờ chiều thứ Sáu, cô ôm sách Toán, ủ rũ ngồi trước bàn làm việc, vừa cúi xuống liếc qua dòng công thức, cô đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ theo phản ứng sinh lý. Người bên cạnh đưa cho cô một cốc nước ép, Nhan Thư ngáp ngủ, uể oải bưng cốc nước lên uống một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại. Cô liên tục lè lưỡi, nhìn qua cốc nước ép đen xì xì trong tay, bàng hoàng: “Nước ép xoài của em đâu, vì sao lại đổi thành cà phê!” Còn là loại Americano nguyên chất không đường nữa chứ. Người nào đó ở phía đối diện ngước mắt nhìn một cái: “Em nói xem vì sao?” “?” “Nếu em không ngủ gật thì anh có đổi được không?” Nhan Thư đau khổ nói: “Không có sự lựa chọn khác sao?” “Có.” Hứa Bùi lại đưa một cốc nước cho cô, cất giọng chậm rãi: “Trà Thiết quan âm.” Nhan Thư càng ngao ngán hơn. Từ nhỏ cô đã hảo ngọt, trời sinh đã kháng cự lại những thứ đắng ngắt này. Hứa Bùi liếc cô một cái, lấy một chai dầu gió từ trong ngăn kéo ra, “Hay là em chọn cái này?” Nhan Thư tặc lưỡi, “Đây cũng là đãi ngộ của phòng làm việc các anh sao?” “Ừm.” Cô kháng nghị: “Vậy em có thể chọn đãi ngộ như hôm qua không! Em muốn khoai tây chiên, nước ép xoài, bánh crepe ngàn lớp! Và cả cá khô nữa!” “Được thôi.” Hứa Bùi đứng dậy, bưng một đĩa cá khô thơm phưng phức đến, “Sau khi em hoàn thành bài tập.” Nhan Thư: “...” Cuối cùng, cô nàng nào đó không hoàn toàn bài tập không chỉ hớn hở ăn cá khô nhỏ, mà còn bá chiếm máy tính của Hứa Bùi. Cô vừa ngạc nhiên vừa lo sợ chỉ vào màn hình: “Em có thể chơi game thật sao?” Hứa Bùi tựa cả người vào mép bàn cạnh cô, bưng một tách trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, ngước mắt nhìn cô, “Có thể.” Nhan Thư đáp lại một tiếng. Sau đó nôn nóng ấn vào biểu tượng nhỏ trên màn hình. Sau thời gian chạy chương trình ngắn ngủi, màn hình hiện ra một đoạn hoạt hình ngắn, sau đó nhanh chóng tiến vào mục hướng dẫn cho người chơi mới. Thiết kế của trò chơi này khá đơn giản, chỉ có một cô bé bắt cá bên bờ sông, nếu bắt được cùng một loại cá thì có thể ghép lại thành loại cá cao hơn một bậc. Nhưng cấu hình trò chơi được chế tác tinh tế, cô bé nữ chính cũng mũm mĩm đáng yêu, cột tóc hai ngà, nom dáng vẻ khiến người ta vô cùng muốn cưng nựng, Nhan Thư vừa mới nhấp vào trò chơi là chơi liên tục không ngừng. Trò chơi cô đang chơi theo chế độ vượt ải, mỗi khi vượt qua một cửa nào đó, máy tính đều mất mấy giây để tải màn tiếp theo. Sau khi vượt qua được một cửa, Nhan Thư ngồi vểnh chân chờ máy tính tải dữ liệu, sự chú ý của cô bỗng bị cái gì đó thu hút. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy khung cảnh trong game nhìn qua có vẻ quen mắt. Sau khi nhìn đăm đăm một hồi, Nhan Thư chợt “Ồ” lên một tiếng, chỉ vào màn hình, “Nơi, nơi này, nhìn giống sông Liễu Trường quá!” Bàn tay cầm tách trà của Hứa Bùi hơi khựng lại. “Thật sự giống lắm luôn!” Nhan Thư hào hứng hẳn lên, “Này này, anh nhìn cái cây này đi, em nhớ lúc đó có một chú chim non suýt rơi xuống đất, em đã ôm nó về đấy.” Hứa Bùi hờ hững hỏi cô: “Cái em nói là lần em moi tổ chim suýt nữa đã khiến chim non rơi xuống sao?” Nhan Thư: “...” Chuyện từ đời nào rồi, vì sao Hứa Bùi có thể nhớ rõ mồn một nguyên nhân kết quả như vậy nhỉ! Nhan Thư gắng gượng vớt vát tôn nghiêm: “Trọng tâm là chuyện đó sao! Trọng tâm là, em đã đưa nó về tổ mà.” “Không sai, nhưng sau đó em lại tự làm mình ngã xuống.” Hứa Bùi nói bằng giọng chậm rãi: “Suýt nữa đã đè chết anh.” “...” Nhan Thư im bặt một hồi, quyết định lảng sang chuyện khác: “Ý, tảng đá này, anh còn nhớ không? Có một lần anh còn ngồi ở đây để giải đề, lần đó em đã tay không bắt được mười mấy con cá!” Hứa Bùi cũng rơi vào im lặng một hồi, “Em nhớ nhầm rồi, em chỉ bắt được chín con.” Anh thoáng dừng lại, bổ sung thêm: “Hơn nữa, mãi mà vẫn không thể đếm được.” “...” Mặc dù không có chứng cứ nhưng Nhan Thư cảm thấy mình đã bị sỉ nhục. Cô lẳng lặng ngậm miệng, quyết định chuyên tâm chơi game, không ngó ngàng đến Hứa Bùi nữa. Có điều vừa mới hào hứng dào dạt nhấn vào “Cửa tiếp theo”, thì màn hình chợt xuất hiện một khung đối thoại. [Chúc mừng bạn đã vượt qua cửa thứ năm, trả lời được câu hỏi sẽ mở khóa cửa tiếp theo, ba giây sau bắt đầu trả lời câu hỏi] [Tìm tập xác định của hàm số dưới đây] Nhan Thư: “...” Cô há hốc miệng, “Còn phải trả lời câu hỏi mới chơi được ván tiếp theo sao? Còn là đề Toán khó như này? Cái trò chơi khùng điên này là ai làm ra thế không biết!” Hứa Bùi thản nhiên uống một ngụm trà. Nhan Thư nhìn giao diện trò chơi, lại nhìn về phía người nào đó ung dung từ đầu tới cuối, “Khoan đã, chẳng lẽ đây là, trò chơi do anh làm?!” Hứa Bùi thảnh thơi nhếch mày lên, “Em nói xem.” Anh cười, nói: “Chỉ là trò chơi thôi mà, không trả lời được thì khỏi chơi, to tát gì đâu.” Nhan Thư: “...” Ban đầu cô cũng không cảm thấy nhất thiết phải chơi game này, nhưng vừa nghe Hứa Bùi nói như vậy, tính hơn thua của cô lập tức bị khơi dậy. Cô đứng phắt dậy, “Ai bảo em không chơi! Bây giờ em sẽ đi làm đề, em không tin là em không giải ra được!” Cô đứng dậy quá nhanh, khơi dậy một cơn gió làm góc áo sơ mi trắng của người nào đó hơi tốc lên, kèm theo một tiếng cười khẽ khàng, bay bổng rồi lại rơi xuống. Cô mang theo lời thề sắt son đi về phía bàn dạy học, lúc đi ngang qua Hứa Bùi, cô chợt dừng lại, quay sang hỏi anh: “Anh chỉ có mấy cái áo này sao?” “Hửm?” Nhan Thư chỉ vào áo của anh. Từ lâu cô đã muốn hỏi vấn đề này rồi. Sau bao nhiêu lần tiếp xúc, cô cảm thấy ngoài chiếc áo sơ mi này ra, anh chỉ còn chiếc áo thun màu trắng anh đã mặc lần trước. Hình như không còn quần áo nào khác. Vẻ mặt của Hứa Bùi không có quá nhiều thay đổi, “Vốn dĩ còn một chiếc nữa.” Anh ngước mắt, chậm rãi nhắc nhở cô: “Nhưng bị em làm bẩn mất rồi.” Nhan Thư: “...” -- Trung tâm thương mại SFI. Hai tòa nhà chọc trời đứng sừng sững, mặt tường kính màu xám tro cỡ lớn phản chiếu ánh sáng lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn. Các đài phun nước ở giữa tòa nhà xếp thành hàng dài, phun thẳng lên bầu trời, để mặc ánh nắng mùa thu lấp lánh phiêu bềnh giữa những gợn nước trong vắt. Trong cửa hàng bánh ngọt bên cạnh đài phun nước, một cô gái đang uể oải tựa người vào sofa. Trong số những người đàn ông đi ngang qua đó, không một ai không ngoái đầu lại nhìn. Lúc này, lại có một cô gái trang điểm tỉ mỉ, hớt hải đi vào, “Nhan Nhan!” Nhan Thư ngẩng đầu lên, hỏi: “Mày đoán xem mày đến muộn bao lâu?” “Hôm nay tao bận chết đi được ấy.” Vưu Giai nhìn đồng hồ, “Nửa tiếng?” Nhan Thư đính chính lại: “Phải là ba mươi lăm phút!” Vưu Giai: “... Sao tự dưng mày lại giỏi Toán thế?” Nhan Thư nhìn cô ấy bằng ánh mắt thán phục, “Không hổ danh là mày, lúc nào cũng có thể phát hiện ra điểm sáng bị bỏ xót trong câu nói đầy bình thường của tao.” Hai mươi phút sau. Cuối cùng Vưu Giai cũng hiểu ra, “Thế tóm lại là, bây giờ mày đang mời anh xã mày làm gia sư, giúp mày ôn Toán hả?” Nhan Thư xắt một miếng bánh crepe sầu riêng bỏ vào miệng, gật đầu. Vưu Giai thể hiện ánh mắt hâm mộ chân thật, “Không ngờ mày lấy chồng một cái mà còn có chỗ hời như này. Hứa thần kèm cặp riêng ấy à, một chuyện tốt như này lúc trước mọi người có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.” Nhan Thư trả lời thật lòng: “Có lẽ không dính dáng gì đến chuyện kết hôn, bây giờ anh ấy đang thiếu tiền.” “Hứa thần thiếu tiền á?” Vưu Giai cứ cảm thấy sai sai ở đâu, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, “Kệ đi, dù sao đây chắc chắn là chuyện tốt.” Sau đó nghĩ đến chuyện gì, cô ấy lại cười hả hê, nói: “Uây, nếu chuyện này mà để Thư Nhu Nhi biết được, cô ta không tức chết mới là lạ.” Nhan Thư vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Cô ta tức cái gì?” Vưu Giai nghẹn họng, chỉ ước gì có thể gõ đầu Nhan Thư, “Đầu óc mày không nhớ được gì sao! Mày quên rồi à? Hồi năm nhất cô ta đã nhờ ba mày nói giúp mà vẫn không thể mời Hứa thần dạy kèm cô ta được, chả tức đến mức khóc tận hai tiếng còn gì.” Có lẽ nhớ lại khung cảnh vào năm ấy, Vưu Giai cười phụt một tiếng, sau đó lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải mối quan hệ của cô ta và Hứa thần tốt lắm sao? Ngay cả ảnh chụp chung với cô ta mà anh ấy còn giữ mà, mày nói xem vì sao anh ấy không nhận lời dạy kèm cô ta nhỉ?” Nhan Thư cụp mắt, thần sắc trong đôi mắt không thể xác định. Cô không tiếp lời, chỉ thi thoảng lại xúc một miếng bánh crepe. Vưu Giai bật chế độ “máy hát”, lại hỏi: “À mà, không phải năm ngoái Thư Nhu Nhi học lại một năm sao, năm nay cô ta thi trường nào thế, mày biết không?” “Trường bọn tao.” Nhan Thư thờ ơ đáp lại một câu. “... Đậu xanh!” Vưu Giai nghiến răng, “Sao cô ta cứ như âm hồn bất tán vậy!” “Thế mày đã gặp cô ta chưa?” “Chưa, cô ta tham gia show tuyển tú nào đó, vẫn chưa đến trường.” Vưu Giai thở phào, “Vậy thì tốt rồi.” “Yên tâm, trường tụi mày to như vậy, nếu có gặp thì cũng khó lắm.” Vưu Giai vừa mới nói xong, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng vô thức chửi thề một tiếng: “Ôi vãi.” “Sao đấy?” Vưu Giai không nói không rằng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhan Thư nhìn theo tầm mắt của cô ấy, qua ô kính trong suốt, vừa vặn nhìn thấy một cô gái đứng bên đài phun nước. Váy trắng, tóc đen. Đôi mắt nai tơ mơ màng lại vô tội. Một chiếc Cayenne đậu trước mặt cô ta, sau khi vệ sĩ mặc vest đen kính cẩn mở cửa xe, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi có vẻ chăm chút sắc vóc cẩn thận bước xuống xe, nở nụ cười nhã nhặn với vệ sĩ. Cô gái kia tiến lên, khoác tay người phụ nữ, trưng khuôn mặt tươi như hoa làm nũng bà ta. Ánh nắng buổi chiều đang vào lúc đẹp nhất, hắt lên khuôn mặt tươi cười không chút tì vết của cô gái khiến cô ta càng trong sáng và thuần khiết hơn. Nhan Thư lạnh lùng nhìn cặp mẹ con nọ, không nói một lời. Vưu Giai hạ giọng phỉ nhổ: “Phi, cái mồm quạ đen của tao cũng linh quá đi.” -- “Xui xẻo, đúng là xui xẻo!” Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Vưu Giai vẫn đang ra sức nghiến răng trèo trẹo, “Chẳng phải Thư Nhu Nhi đang tham gia show tuyển tú gì đó sao, sao chúng ta còn đụng phải cô ta ở chỗ này vậy?” “Ai biết được chứ.” Nhan Thư uể oải đáp lại. Vưu Giai bực bội một hồi, cuối cùng đưa ra một câu tổng kết: “Má nó, vừa nãy tao không nên nhắc đến cái tên này!” “Đừng bực tức nữa, mày quên hôm nay tao gọi mày đến làm gì rồi à?” Vưu Giai nghĩ lại, “Mua sắm?” “Đúng á.” Nhan Thư cười tít mắt, véo má cô ấy, nhướng mày nói: “Thế nên là đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền não nữa, ngoan ngoãn đi mua sắm với tao, thế nào?” Vưu Giai bắt đầu xắn tay áo lên, “Đi thôi người chị em, hôm nay không cùng mày mua sạch cửa hàng, tao sẽ không mang họ Vưu.” “Đi!” Hai người vừa nói, vừa vui vẻ đi vào cửa hàng. ... Trong cửa hàng Coconin, nhân viên bán hàng niềm nở giới thiệu: “Chào cô Nhan, mời cô xem mẫu mới vừa mới nhập về cửa hàng chúng tôi hôm nay. Màu sắc giới hạn của mẫu này cực kỳ khó mua, bộ này vừa hay phù hợp với số đo của cô, cô có muốn mặc thử không?” Vưu Giai hăng hái gật gù, “Bộ này được đấy chị em.” Nhan Thư nhận lấy, xem qua một lúc rồi đưa trả lại, “Mẫu này tao có cái tương tự rồi.” Vưu Giai ngơ ngác hỏi lại: “... Chẳng phải trong tủ quần áo của mày toàn là mẫu như này sao?” Nhân viên bán hàng cực kỳ tinh ý lấy một bộ khác ra, “Cô thấy bộ này thế nào? Đây là mẫu giới hạn mới nhất trong làng mốt, vô cùng phù hợp với khí chất sang trọng của cô.” Vưu Giai liên tục phụ họa, “Bộ này được này! Mau thử đi!” Lần này Nhan Thư cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, cô từ chối thẳng thừng: “Màu không đẹp.” Vưu Giai: “?” Cái màu này, nếu trong tủ quần áo của mày không có mấy chục cái thì coi như tao thua! Hôm nay chính là ngày để nói “Không đẹp” sao? Không chỉ có Vưu Giai đầu đầy dấu hỏi chấm, ngay cả cô nhân viên bán hàng cũng có chút bế tắc. Cô ta không hiểu cô gái họ Nhan này bị làm sao nữa. Bình thường sau khi dạo quanh một vòng như bây giờ, ít nhất cũng có thể ký cái đơn sáu chữ số rồi, sao hôm nay lại không ưng nổi bộ nào vậy? Nhân viên bán hàng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lấy một chiếc váy suông, “Cô Nhan à, cô thấy bộ này thế nào?” Mắt Vưu Giai vụt sáng, “Đúng rồi, bộ này cuối cùng cũng được rồi nhỉ? Đẹp như vậy cơ mà!” “Bình thường thôi.” “...” Nhan Thư lại nhìn kỹ lại một lượt, vẻ mặt cực kỳ chắc chắn, “Đúng là bình thường thật.” Cô trầm tư một hồi, liếc mắt lên tầng hai, đề nghị: “Hay là, bọn mình lên xem khu đồ nam đi.”