Chương 39
Trans: Cola Ngày đầu tiên Hứa Bùi đi vắng. Nhan Thư vừa nghĩ tới hôm nay không cần phải ngủ chung một phòng với anh, đã cảm thấy khoan khoái khắp người. Tình cờ buổi sáng không có tiết, cô dậy sớm hẹn Vưu Giai, vui vẻ đến quảng trường SFI xem phim. Có lẽ là vì hôm nay là ngày thường, thời gian trung tâm thương mại mở cửa lại quá sớm, rạp chiếu phim từ đầu tới cuối chỉ có hai người họ, chẳng khác gì bao cả rạp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ra khỏi trung tâm thương mại, Vưu Giai khoác tay cô, hào hứng hỏi: "Cảm giác thế nào?" Nhan Thư ngáp ngủ, "Chẳng thế nào cả. Một bộ phim tình cảm tầm thường, tình tiết cũ rích, cảnh quay bình thường, chỉ có nhạc phim tạm được, coi như cũng tạm chấp nhận." Vưu Giai đỡ trán, "Tao có hỏi cái này à? Tao hỏi mày có cảm thấy được mở mang đầu óc không? Biết thế nào là thích chưa? Cái đoạn nam nữ chính thổ lổ với nhau, mày xem có cảm giác đặc biệt nào không?" Nhan Thư ngẫm lại một hồi rồi lắc đầu, "Tao chỉ thấy hơi lạnh, hôm nay có phải nhiệt độ lại giảm không? Tao phải khoác thêm áo khoác mới được."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vưu Giai: "..." Cô ấy chỉ ước sao có thể bổ đầu Nhan Thư ra, "Tao chịu mày rồi đấy, đầu mày không có tí tế bào yêu đương nào sao?" Nói xong, cô ấy bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, "Không đúng, tao nhớ hồi cấp ba mày còn crush một anh chàng đèn đường mà!" Nhan Thư ngây như phỗng một lúc mới nhớ ra cô ấy đang nói ai, bèn nắn lại lời cô ấy: "Anh chàng đèn đường gì chứ, người ta có tên họ hẳn hoi, là Thẩm Thời. Hơn nữa, lúc đó không phải tao thích người ta." Vưu Giai: "Không thích sao còn tặng người ta một tấm thiệp nhỏ? Còn viết gì mà ‘Chúc bạn mọi điều tốt lành, tương lai xán lạn?" Nhan Thư: "..." Cô mau mắn phản bác: "Đó chỉ đơn thuần là sự biết ơn, với lại tao có gửi đi đâu!" Cô không thể xác định rằng cô có thích Hứa Bùi hay không. Nhưng cô có thể xác định một điều, cô chắc chắn không thích Thẩm Thời. Cũng giống như những gì cô vừa nói, cô chỉ có chút biết ơn thời niên thiếu với Thẩm Thời. Biết ơn cậu ấy đã vươn tay giúp đỡ cô vào năm lớp mười chật vật nhất, tuyệt vọng nhất của cô, làm ngọn đèn bên đường soi sáng cả con đường, xua tan màn đêm u ám lạnh lẽo đầy đáng sợ cho cô. Học hết lớp mười, Thẩm Thời theo ba mẹ di dân sang Mỹ. Buổi tối trước khi đi, cô đã viết một tấm thiệp chúc mừng cho cậu. Ban đầu cô định đưa tận tay cho cậu ấy nhưng không ngờ lại đánh mất tấm thiệp, cuối cùng cũng chẳng đưa cho cậu ấy được. Vưu Giai cũng chẳng băn khoan về anh chàng đèn đường gì nữa. Cô ấy tự kéo sự chú ý của mình lại, nói bằng giọng thất vọng: "Ý của mày là, mày xem xong bộ phim tình cảm mà tao dày công chọn cho mày, vậy mà vẫn chẳng có cảm giác gì sao?" Hai người tạm biệt, ai về nhà nấy trong tiếng cảm thán "uổng công" của Vưu Giai. Đợi đến khi cô ấy đi khỏi, Nhan Thư mới nghĩ ra, hình như không phải cô không có chút cảm giác nào. Ít ra trong lúc đang xem phim, cô đã nảy ra một suy nghĩ. Chuyện bao cả rạp để xem phim tình cảm này, nếu như có thể cùng làm với thầy Hứa thì tốt rồi. -- Thời gian nhàn nhã vào buổi sáng một đi không quay trở lại, đến chiều người trong câu lạc bộ Báo chí bận luôn chân luôn tay. Bố trí sân khấu, chỉnh sửa đoạn phim giới thiệu trường, còn phải chạy đến tòa soạn Quang Huy để quay video chúc mừng. Lễ kỷ niệm 110 năm ngày thành lập trường đại học Lan năm nay, câu lạc bộ báo chí và câu lạc bộ Truyền thông lên kế hoạch quay video chúc mừng của 110 vị đại biểu thầy trò kiệt xuất. Đáng lẽ hôm qua đã phải quay xong toàn bộ nhưng không biết đã xảy ra sơ sót ở khâu nào, còn thiếu một video. Hai câu lạc bộ mở cuộc họp khẩn, thảo luận hồi lâu, liệt kê mấy người thì đều bị nhà trường phản đối vì vấn đề lý lịch. Cuối cùng vẫn phải để thầy chủ biên ra mặt, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Bân, chủ biên đương nhiệm của báo Quang Huy. Về mặt ý nghĩa, Chu Bân chỉ được tính là một nửa sinh viên đại học Lan -- Trường cũ của anh ta là đại học thành phố Hải, chỉ làm sinh viên trao đổi ở đại học Lan nửa năm. Gọi điện đúng lúc bên đó đang bận rộn, thầy Mã phải trưng cái mặt già ra, nói hết nước hết cái mới được bên họ ấn định thời gian quay video. Sau khi cúp máy, ông vội vàng bảo câu lạc bộ Báo chí cử người qua đó ghi hình. Khi cánh Nhan Thư đến trụ sở chính tòa soạn Quang Huy thì đã đến bốn giờ chiều. Điền Tư Điềm đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời trước mặt, "Ù uây, đây chính là toà soạn Quang Huy hàng đầu trong ngành ư! Chân mình bắt đầu run lẩy bẩy rồi!" Tiểu Ưu kích động nói hùa theo: "Ai mà không run, ngày đầu tiên mình vào câu lạc bộ Báo chí mình đã bắt đầu mong ngóng được vào đây, hôm nay giấc mơ đã thành hiện thực rồi." "Lúc nghe nói Lâm Tuyết Mẫn được tuyển, mình còn ngưỡng mộ một thời gian cơ!" "..." Mấy người vừa thủ thì với nhau cho đỡ căng thẳng, vừa đi vào cửa lớn của tòa soạn. Khu tiếp khách tầng một. Sau khi mấy người trình bày họ đến đây tìm Chu Bân, nhân viên lễ tân lịch sự mỉm cười, "Xin hỏi mọi người có hẹn trước không ạ?" Nhan Thư gật đầu, "Có ạ." Nhân viên lễ tân gọi một cuộc điện thoại, kiểm tra bảng lịch trình, sau đó ngẩng đầu lên cười lạnh nhạt với họ, "Xin lỗi, tạm thời vẫn chưa tra ra lịch hẹn trước của mọi người." Nhan Thư hơi ngạc nhiên, "Không có lịch hẹn ư?" Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho thầy Mã. Vừa cúp máy, mấy người trong câu lạc bộ Báo chí xúm lại hỏi: "Sao rồi, thầy Mã nói thế nào?" Nhan Thư bất đắc dĩ lắc đầu, "Thầy ấy bảo thầy ấy cũng không biết, vừa gọi điện cho chủ biên Chu, bên đó cũng không có ai nghe máy." Mấy người lập tức tiu nghỉu, "Vậy giờ phải làm sao đây!" Mỹ nữ ở quầy lễ tân gẩy bộ móng mới làm, liếc xéo mấy người, "Hôm nay lãnh đạo trên tổng bộ đột xuất xuống xem xét các bộ phận, sao chủ biên Chu còn có thời gian gặp mấy cô cậu?" "Hả, không phải chứ?" "Thế này thì chúng ta nói lại kiểu gì!" Đang buồn bã ủ ê thì thấy mấy người mặc vest đi giày da, bước ra từ khoang thang máy bên trái. Tiểu Ưu sáng mắt lên, "Là chủ nhiệm Chu! Nhan Nhan, chúng ta mau qua đó đi!" Trước khi đến đây Nhan Thư còn đặc biệt xem ảnh của Chu Bân, biết người mặc vest đen đi đầu chính là anh ta. Nhìn Chu Bân có vẻ hớt hải, rõ ràng đây không phải lúc thích hợp để trò chuyện, nhưng chuyện quay video cũng không thể chậm trễ, cô đành gắng gượng dẫn mọi người tiến lên đón đầu, "Xin chào chủ nhiệm Chu, tôi là Nhan Thư ở câu lạc bộ Báo chí trường đại học Lan..." Chu Bân chẳng thèm dừng bước, chỉ liếc cô một cái, nói bằng giọng hơi mất kiên nhẫn: "Tôi biết rồi, để mai đi." Nói xong, anh ta định vượt qua mấy người. Nhan Thư vội vàng đi theo anh ta, "Chủ biên Bân, xin lỗi anh, để mai ghi hình có lẽ không kịp lễ chúc mừng. Hay là anh cứ bận việc trước, chúng tôi ở đây đợi anh làm xong việc rồi ghi hình được không ạ?" Chu Bân cau mày, có vẻ hơi không vui. Nhan Thư hiểu ý chỉ sang khu nghỉ bên cạnh, "Chúng tôi ngồi bên kia, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến anh đâu ạ." Chu Bân không nói không rằng. Anh ta không đếm xỉa đến mấy đứa trẻ ranh nhiễu sự này nữa, chỉ rảo bước thật nhanh đuổi theo những cán bộ cấp cao trong công ty, bước nhanh ra bên ngoài cửa chính. -- Thời gian dần trôi, cả khu tiếp đón này cũng trở nên căng thẳng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu ngồi túm tụm lại, bắt đầu bàn tán: "Lần này người trên tổng bộ Ngôn Ngọ đến đây chắc có vai vế không nhỏ đâu nhỉ?" "Chuẩn luôn, không nhìn thấy chủ biên Chu thận trọng như vậy sao!" "Đâu chỉ mình anh ta thận trọng, cả cái người đeo kính kia là tổng biên tập của Quang Huy, bạn xem vẻ mặt của ông ta đi." "Toang rồi, thế này thì họ lấy đâu ra thời gian để quay video đây! Hôm nay mà không hoàn thành nhiệm vụ, hai câu lạc bộ chúng ta đều gặp họa mất." "..." Còn đang thảo luận, đại sảnh đột nhiên trở nên ồn ào, tất cả mọi người đều vô thức xốc lại tinh thần, ngồi thẳng lưng lên. Dáng vẻ như sẵn sàng đón địch khiến mấy người bên câu lạc bộ Báo chí đang mải hóng hớt cũng căng thẳng theo. Ở cửa toà soạn vang lên mấy tiếng chào hỏi khách sáo: "Trợ lý Lâm." "Chào trợ lý Lâm!" Ngay sau đó, Chu Bân cùng mấy cán bộ cấp cao trong toà soạn vây xung quanh thanh niên kia như sao vây quanh trăng, đi từ ngoài cửa vào trong. Điền Tư Điềm thò dài cổ nhìn sang hướng đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của người kia, cứ cảm thấy hơi quen mắt. Mấy giây sau, cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra, "Ôi trời, đây là Lâm Hồng Thịnh mà!" Tiểu Ưu sán lại hỏi: "Ai cơ?" Điền Tư Điềm kích động nói: "Chính là trợ lý chủ tịch tập đoàn Ngôn Ngọ, trên diễn đàn từng có người đăng ảnh anh ta!" Tiểu Ưu cũng nhớ ra, "Người gửi thư từ chối Lâm Tuyết Mẫn trước đó cũng là anh ta ư?" Điền Tư Điềm: "Đúng đúng đúng, nghe nói anh ta là Diêm La mặt lạnh, lúc làm việc thì không có anh em thân thích gì hết, chẳng trách mấy vị lãnh đạo trong tòa soạn lại khẩn trương như vậy!" Hai người đang bàn tán hăng say, đột nhiên vị trợ lý Lâm “tai to mặt lớn” nghiêng đầu nhìn sang chỗ họ, sau đó chợt dừng bước lại. Mấy vị lãnh đạo lớn trong tòa soạn cũng dừng theo anh ta. Điền Tư Điềm cảm giác như mình sắp ngừng thở đến nơi. Trong cô chỉ còn lại một suy nghĩ. --Khí thế của trợ lý Lâm đúng là danh bất hư truyền! Lạnh lẽo đến mức khiến cô sắp phát run lên. Vậy mà ngay sau đó, vị trợ lý chủ tịch tai to mặt lớn này, lại nở nụ cười với bọn họ. Nụ cười vừa lịch sự, vừa cung, cung kính? -- Vào khoảnh khắc Nhan Thư nhìn thấy Lâm Hồng Thịnh mỉm cười, trái tim cô sắp vọt lên tận cổ họng. Cô sợ Diêm La mặt lạnh "Tiểu Lâm" này chạy đến chào hỏi cô trước những đôi mắt đang trố ra của mọi người, nên cô vội vàng đánh mắt ra hiệu cho anh ta. May thay Tiểu Lâm cực kỳ hiểu chuyện, chỉ dừng lại chừng mấy giây rồi lại khôi phục vẻ mặt như thường, bước vào thang máy. Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà đã khiến mấy người bọn họ bị vô số ánh mắt trong đại sảnh soi xét một lượt. Cuối cùng hầu hết ánh mắt đều tập trung trên người có tướng mạo nổi bật nhất đám, Nhan Thư. Là một fan cuồng nhan sắc thâm niên của Nhan Thư, Tiểu Ưu ngó dáo dác rồi đột ngột thở dài thườn thượt, "Tự dưng mình có một suy nghĩ táo bạo, có khi nào trợ lý Lâm để ý Nhan Nhan không!" Điền Tư Điềm nhìn cô ấy với ánh mắt dè bỉu, "... Tiểu Ưu, bớt xem mấy tiểu thuyết tổng tài đi." Hai người họ thi nhau nói, đang cạnh khóe nhau rôm rả thì bên chỗ quầy lễ tân vọng lại tiếng cười khẩy không lớn không nhỏ. Giây kế tiếp, cửa thang máy mở ra, nhưng lại thấy Chu Bân quay trở lại. Mỹ nữ quầy lễ tân vội vàng đứng dậy, "Chào chủ biên Chu!" Chu Bân không rảnh để đáp lại, chỉ đi vòng qua cô nhân viên lễ tân, vội vội vàng vàng đi đến khu nghỉ ngơi trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta. Trên mặt anh ta xuất hiện nụ cười hiếm thấy, "Ngại quá, để đàn em Nhan đợi lâu rồi." Nhan Thư vội vàng đứng lên, "Chủ biên Chu, anh bận xong rồi ạ?" "Xong rồi, xong rồi." Chu Bân cười khiêm tốn, "Gọi tôi là đàn anh Chu là được rồi, đều là sinh viên đại học Lan cả, không cần khách sáo như vậy." Mọi người đều ngây ra như phỗng vì thái độ thay đổi đột ngột của Chu Bân, chỉ biết nhìn anh ta tươi cười thảo luận chuyện quay video với Nhan Thư. Lúc hoàn hồn lại, đã thấy mình đi theo anh ta đến quầy lễ tân rồi. Mắt của mỹ nữ quầy lễ còn trợn to hơn cả mấy người bọn họ. Chu Bân nghĩ ra chuyện gì đó, lại dừng bước, "À phải rồi, Nhan... mấy vị này là đàn em khóa sau trong trường của tôi, sau này họ đến đây thì cứ gọi thẳng cho tôi, không cần hẹn trước." Nhân viên lễ tân đứng đực ra mấy giây, rồi vội vàng ghi lại, "Vâng, vâng, chủ biên Chu." -- Điền Tư Điềm cảm thấy hôm nay mình cứ như đang mơ vậy. Đàn anh khóa trên Chu Bân thay đổi lịch trình bận rộn trước đó, không chỉ nhanh chóng quay xong video chúc mừng, mà còn quan tâm hỏi bọn họ có cần anh ta dắt tay ban biên tập, quay thêm một video đặc biệt mọi người cùng bắt tay chúc mừng hay không. Sau đó, anh ta còn chủ động đề nghị dẫn mấy đàn em bọn họ đi tham quan tòa soạn, cả đoạn đường nụ cười ôn hòa luôn nở trên môi, kiên nhẫn giảng giải quy trình làm việc của các bộ phận cho bọn họ. Cuối cùng, anh ta còn đích thân tiễn bọn họ ra khỏi tòa soạn. Nếu không phải bọn họ nhanh chóng từ chối, anh ta suýt nữa đã điều xe của tòa soạn đưa bọn họ về trường. Cho đến khi Chu Bân đích thân gọi taxi cho bọn họ, Điền Tư Điềm vẫn còn cảm thấy mông lung. Nhan Thư có việc nên không về trường ngay, trên xe chỉ có Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu. Sau một thoáng im lặng, hai người quay sang nhìn nhau giây lát. Điền Tư Điềm khẽ thì thầm: "Tiểu Ưu, tự dưng mình lại thấy suy nghĩ của bạn không to gan lắm, bạn nói xem có khi nào trợ lý Lâm để mắt đến Nhan Nhan thật nên hôm nay chúng mình mới suôn sẻ như thế?" Hai mắt Tiểu Ưu sáng quắc, "Bạn cũng cảm thấy vậy đúng không! Cảnh nam nữ chính gặp nhau trong truyện tổng tài, chẳng phải đều như cảnh hôm nay sao!" Hai người kích động đến mức thỏa sức tưởng tượng một lúc lâu, chẳng hiểu sao Điền Tư Điềm lại giở giọng não nề: "Chết rồi, hình như mình để quên túi ở tòa soạn rồi. Bác tài ơi, phiền bác quay lại một đoạn!" May mà phát hiện kịp thời, xe taxi vẫn chưa đi quá xa. Năm phút sau, chiếc xe đã dừng trước cửa tòa soạn. "Tiểu Ưu à, bạn ngồi trên xe đợi mình nhé, mình lên lấy túi rồi xuống ngay." Điền Tư Điềm nói xong, lại thấy Tiểu Ưu nhìn trân trân ra ngoài cửa xe như nhìn thấy ma, "Tiểu Ưu?" Tiểu Ưu lẩm bẩm: "... Điềm Điềm, bạn nhìn ra ngoài đi." Điền Tư Điềm nhìn theo ánh mắt của cô ấy, vừa vặn nhìn thấy Nhan Thư xách một cái túi nhỏ, bước về phía bóng dáng màu đen ở phía trước. "Diêm La mặt lạnh" trợ lý Lâm mỉm cười, mở cửa sau của chiếc xe cho Nhan Thư, đợi cô lên xe xong anh ta còn chu đáo đóng cửa xe cho cô, nhìn theo cho đến khi cô đi khỏi đó. Vẻ mặt vô cùng khiêm tốn lẫn cung kính. Điền Tư Điềm: "..." Tiểu Ưu: "..." Hai người lặng lẽ nhìn cảnh tượng kia, sau đó từ từ há hốc miệng, trong đầu bật ra một suy nghĩ. Ủa khoan, có phải suy nghĩ của bọn họ vẫn chưa đủ táo bạo không? -- "Sau đó thì sao?" Ở đầu dây bên kia, giọng nam trầm ấm vang lên. Nhan Thư nằm trên giường, duỗi thẳng hai chân, cố gắng vươn về phía trần nhà. Làm xong động tác này, cô mới nói vào chiếc điện thoại nằm bên cạnh, "Sau đó cô đến đón em, em bèn về nhà cùng cô thôi." "Vậy bây giờ em đang ở đâu?" "Trong phòng ngủ của chúng ta." Đầu bên kia vang lên tiếng cười khẽ khàng của Hứa Bùi, anh nhắc lại lời cô: "Ồ, trong phòng ngủ của chúng ta à." Nhan Thư tức khắc phản ứng lại, mặt cô hơi đỏ lên, "À không, ý em là, em đang ở trong phòng ngủ của anh... Hai ngày nay cô chú ở bên này, em phải ở lại đây thêm mấy ngày." "Ừm." Hứa Bùi lại bật cười, "Hôm nay mình em ở nhà, vẫn quen chứ?" Nhan Thư thoáng ngẩn ngơ. Cuối cùng cô cũng phát hiện ra vì sao hôm nay lúc thì cô muốn tập thể dục, khi thì lại muốn gọi điện cho anh, hóa ra là vì anh đi vắng nên cô không quen. Cô trả lời thành thật: "Hơi không quen." Phòng ngủ chỉ có một người quá trống trải, cũng quá yên ắng. Lúc nào cô cũng muốn tạo ra chút động tĩnh. Hứa Bùi ở đầu bên kia nói: "Chờ chút." Nói xong, cuộc điện thoại kết thúc. Nhan Thư nhìn cuộc điện thoại bị cúp ngang, càng rầu rĩ hơn. Bên chỗ anh, chắc lúc này rất bận. Ngày mai phải bắt đầu thi đấu chính thức, có lẽ tối nay phải gọi mọi người trong đội để họp chăng? Trong thời điểm quan trọng như này, có phải cô không nên gọi điện nói mấy chuyện vặt vãnh với anh không? Nhan Thư đang mải nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên rao vang. Ý? Hứa thần gọi video cho cô ư? Cô bất chợt ngồi bật dậy, vô thức vuốt lại tóc tai, rồi lại chạy đến trước bàn học, mau lẹ rút một quyển sách đặt trước mặt. Lúc này mới chạm vào nút nhận cuộc gọi. Trên màn hình xuất hiện một gương mặt đẹp trai được phóng to của Hứa Bùi. Hàng mi dày rậm, đang buông xuống thật thấp. Để lại hai bóng mờ xam xám nửa vòng cung dưới mí mắt. Nhan Thư miễn cưỡng kìm nén trái tim đang đập vang, cầm cây bút, giả vờ như đang chăm chỉ học hành, "Một mình anh thôi à? Cánh đàn anh Quan đâu cả rồi?" Hứa Bùi để điện thoại ra xa một chút, lộ ra một góc của quyển sách. Anh buông mí mắt nhìn, "Chắc bọn họ đi nghỉ cả rồi." "Ầu, còn tưởng là bọn anh đang họp cơ đấy." Nhan Thư tìm chuyện để nói, "À mà, anh gọi video cho em làm gì?" Hứa Bùi lật một trang sách, "Không phải em thấy không quen sao?" Anh ngả người ra sau, ngước mắt lên, ánh mắt anh xuyên qua tròng kính mỏng, nhìn cô chăm chú qua màn hình, "Bây giờ thì sao?"