Editor: Quan Vuong
Trợ lý nhỏ để anh ngồi im lặng một mình. Qua một lúc sau, Ôn Uyển mới từ từ bỏ dậy khỏi chiếc ghế dài.
Trừ việc có hơi chút mệt mỏi thì bây giờcả người anh gần như trở lại bình thường, hệt như chưa có chuyện gì từng xảy ra vậy. Dường như anh đã đưa ra một quyết định gì đó rồi quay sang nói với trợ lý nhỏ rằng:”Đêm nay chúng ta phải đi đến quán bar.”
Quán bar là địa điểm kế tiếp diễn ra tình tiết kịch bản. Chẳng qua thời gian là ở vài ngày sau, tính ra còn rất lâu mới tới.
Trợ lý nhỏ vừa muốn nói gì đó, Ôn Uyển đã cúi đầu nói: “Tôi nghĩ mình đi đến đó trước làm quen một chút.” Lần này anh nhất định không thể tiếp tục sai lầm thêm lần nữa.
Anh chưa từng đến những nơi như thế này vì để phòng hờ ngộ nhỡ có tình huống xấu, trước tiên cứ đến đó trước cái đã. Mặc dù ngay cả bản thân anh cũng biết mỗi một lần tình tiết kịch bản được xếp đặt xảy ra đều sẽ vô tình thúc đẩy tình tiết tiếp theo diễn ra, dẫn đến các tình tiết đều được lồng vào. Mà anh từ trước đến này đều chưa hoàn thành một nhiệm vụ dù chỉ một lần, thành thật mà nói khả năng cao là tình tiết kịch bản tiếp theo khó có thể xuất hiện.
Trợ lý nhỏ yên lặng một lát thì đáp: “Được” còn nói thêm: “Thả lỏng một chút đi anh cũng đừng có tự tạo áp lực lớn vậy chứ.”
Ôn Uyển ừ một tiếng. Cơn đau đầu của anh đã vơi đi rất nhiều. Anh đứng dậy, đi tới tủ đồ của mình, mở cửa tủ, Trợ lý nhỏ thấy anh lấy một chiếc bình giữ nhiệt từ bên trong ra.
Trợ lý nhỏ cảm thấy có chút không đành lòng.
Bên trong bình giữ nhiệt là chắc chắn là phần canh mà Ôn Uyển đã dồn hết tâm sức để nấu được. Anh đã chuẩn bị rất lâu. Những trận đấu trước đây anh chưa bao giờ tự mang canh cho chính mình chỉ đêm nay có tình tiết trong kịch bản nên âm thầm chuẩn bị. Trong đáy lòng của anh vẫn còn một hy vọng không muốn cho ai biết. Anh không biết có thể hay không, nhưng anh muốn giao nó cho đối phương.
Trước đây Trợ lý nhỏ còn mắt nhắm mắt mở với những hành vi này của anh, nhưng bây giờ, thấy chén canh nhỏ anh phải mất rất lâu mới nấu được thì nó chợt muốn nói gì đó để khiến cho không khí dịu đi một chút, thế mà lại không tài nào nói được gì.
Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Canh sắp nguội rồi.”
Câu nói này có vẻ không có nhiều sức thuyết phục. Dù sao anh cũng là người duy nhất ngồi trong phòng nghỉ ngơi. Ôn Uyển đem chiếc khăn trải ra mặt bàn bằng phẳng, đem chăn đệm dưới đất đặt lại trên ghế, cầm một cái muỗng và bình đựng canh lên.
Liếc mắt một cái cũng nhìn ra được Ôn Uyển làm việc hành động đều nhanh nhẹn, chu đáo cẩn thận không hề giống một người bình thường chưa làm việc nhà bao giờ, đối với những công việc làm từ ngày này sang ngày khác trước sau đều kiên nhẫn nhẹ nhàng.
Công việc nhà rơi vào tay anh thật sự có một loại cảm xúc nào đó. Trước đây Trợ lý nhỏ luôn cảm thấy người này rất hèn nhát, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều thì suy nghĩ cũng dần thay đổi.
Ôn Uyển vừa mở nắp ra thì cửa phòng nghỉ ngơi vang lên một tiếng ‘rầm’, cánh cửa bị người nào đó đạp văng ra một cái.
Đôi chân dài của Tống Nhuệ nhanh chóng bước vào, lát sau còn có người kéo cả vali tới.
Ôn Uyển không nghĩ cậu em trai này kết thúc nhanh như thế, phải mất bao lâu nhỉ? Tống Nhuệ cùng người đi theo nhìn Ôn Uyển giây lát, hắn thấy bình giữ nhiệt được chuẩn bị cẩn thận nằm trên tay anh.
Tống Nhuệ liếc nhìn người ở cửa một phát rồi lại nhìn Ôn Uyển.
Hắn ngồi xuống chỗ đối diện một cách rất tự nhiên, nhanh chóng nhận ra thứ trên tay Ôn Uyển, thoải mái chờ đồ trên tay Ôn Uyển nhận chủ, chờ anh mở nắp ra cho mình.
Hắn không biết nói chuyện chỉ biểu hiện qua hành động mà tất cả hành động của hắn đều gọn gàng dứt khoát, rõ ràng đến mức không cần nói nhiều. Không cần ngôn từ diễn tả. Không phải người này cũng từng nói rồi sao lần sau chắc chắn sẽ làm thức ăn cho mình.
Ôn Uyển nhìn thấu ý đồ của hắn.
Tống Nhuệ đang đợi anh.
Ôn Uyển phải đơ một lát sau đó mới cười với hắn. Lấy tay vặn nắp ra, một mùi thơm lừng dần lan tỏa. Cậu bé phía sau kiềm không đặng mà bắt đầu chảy nước miếng rõ ràng đến mức không chối đi đâu được. Cậu thấy Ôn Uyển đem canh đưa đến tay chó điên.
Là canh sườn heo nấu bí đao và hạt ý vĩ.
Nước canh màu trắng sữa, hương vị đậm đà thơm ngon, làn khói trắng mang theo mùi hương từ miệng chén hấp dẫn đến mức làm người ta ăn không ngừng. Đầu tiên xương sườn và cá sẽ được chiên lên sau đó đun cho nhừ, tiếp theo là xào thêm gia vị mới có được mùi thơm đến thế. Nguyên liệu nấu ăn được kết hợp vừa khéo, cực kỳ hoàn mỹ. Uống xong một ngụm, khói trắng từ nước canh bay lên, chỉ thấy từ vị giác đến dạ dày không nơi nào có thể khướt từ được sự ấp áp khó lòng tả được, thoải mái dễ chịu vô cùng. Không dùng nồi áp xuất nên toàn bộ khi nấu đều phải dùng lửa nhỏ hầm trong một tiếng. Theo những lời khuyên của các chuyên gia dinh dưỡng, trong canh còn cho thêm một vài giọt dấm chua tuy không ảnh hưởng tới hương vị còn có thể đưa canxi từ xương ra ngoài để canh càng thêm ngon ngọt, đồng thời không bị mất chất dinh dưỡng.
Hắn chỉ mới mười bảy tuổi, cơ thể này chỉ mới là thời kỳ đầu của sự phát triển thế mà đã khiến cho bao người phải mơ ước, em trai còn phải trưởng thành cao lớn lên nhiều lắm.
Tống Nhuệ cứ thoải mái tự nhiên như thế. Cho dù không biết đây là thứ gì nhưng cứ nhận lấy rồi nếm thử một miếng lát sau chuyển thành vùi đầu vào ăn.
Canh có độ nóng vừa đủ, bên trong nguyên liệu cũng rất phong phú.
Nhìn người khác thích thứ mình nấu ra thật sự có một cảm giác thành công đến lạ, đặc biệt là khi thấy người trẻ tuổi này ăn như hổ đói.
Dần dần Ôn Uyển cũng cảm thấy vui lây.
Anh nhìn về phía cậu bé kia, phát hiện trên ta đối phương còn cầm cái valy. Ôn Uyển hỏi:”Đó là cái gì thế?”
Cậu bé bị hỏi mới giật mình hoàn hồn. Không biết nguyên nhân gì, nhìn cảnh hai người trước mắt ngồi với nhau hài hòa đến vậy, suýt nữa thì quên luôn việc phải tiêm thuốc cho Tống Nhuệ. Cậu ấp úng giải thích:”Cái này..thứ này là thuốc của Tống Nhuệ”.
“Thuốc gì thế?”
“Đây là thuốc giảm căng thẳng” Đối phương mờ hồ nói:”Tống Nhuệ không thể không dùng thuốc” vì che dấu chột dạ trong lòng nên cậu cố ý dời tầm mắt rồithả valy xuống, chuẩn bị bắt tay vào việc.
Ôn Uyển nhăn mặt nhíu mày, không hỏi nhiều nữa. Còn Tống Duệ dường như đã quen với chuyện này. Hắn biết mình sẽ được tiêm thuốc vì vậy vẫn ung dung tự nhét thức ăn vào miệng và không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Người kia đã lấy thuốc được đông lạnh trong vali ra thì đột nhiên Ôn Uyển lên tiếng:”Đưa nó cho tôi, khi nào em ấy ăn xong tôi sẽ tiêm cho em ấy”.
Đúng là không giấu diếm gì được, câu này như gãi trúng chỗ ngứa. Cậu bé kích động không chịu nổi, nói thật thì, cậu muốn bỏ cái việc khổ cực này không phải mới ngày một ngày hai, nay mang theo thuốc tiêm thật ra cũng vì mục đích này. Để anh trai đây làm có phải tốt hơn nhiều so với một người xa lạ như cậu không?
Nhìn anh có vẻ rất dịu dàng hiền lành, cậu đã vui vẻ mà đồng ý, thành công giao thuốc rồi mau chóng đi mất, thậm chí còn cười ha ha nói lời tạm biệt.
Cửa được đóng từ bên ngoài thành ra nơi này chỉ còn có hai người bọn họ. Ôn Uyển cầm hai ống tiêm lên xem, mặt trên có một hàng chữ xem không hiểu là tiếng nước ngoài, mẫu mã sơ sài vừa nhìn đã biết ngay là hàng sản xuất trong nước.
Bây giờ Tống Nhuệ đang nhai một cục sườn, bên má còn nhô lên.Hắn đưa cánh tay ra cho Ôn Uyển, ý là để anh tiêm thuốc cho mình.
Ôn Uyển nắm lấy cánh tay kia rồi đẩy nó về lại:”Ăn nhanh đi” anh hòa nhã nói.
Dưới ánh mắt của Tống Nhuệ, anh đứng dậyđi tới thùng rác nằm ở góc rồi đổ tất cả vào chiếc thùng trống không một chút do dự, còn tiện tay vứt luôn ống tiêm vào.
Ôn Uyển làm nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, làm xong mới nhìn thấy Tống Nhuệ đang quan sát mình, con ngươi bất động mang theo một chút hiếu kỳ.
Ôn Uyển ngồi xuống giải thích cho hắn: “Về sau chúng ta sẽ không tiêm loại thuốc này nữa.”
Anh thấy trên cánh tay Tống Nhuệ có chi chít lỗ kim, người trẻ tuổi nên sức hồi phục rất nhanh hơn bảy tám lần, chỉ còn để lại chút vết tích.
Ôn Uyển dằn cơn giận dữ trong lòng. Sau khi nói xong, anh nghĩ Tống Nhuệ còn là đứa trẻ không nên hiểu biết nhiều chuyệnthế là nhanh chóng thay đổi đề tài:”Canh ngon chứ?”
Tống Nhuệ thì không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ là hắn không phải là người biết kìm nén hay giữ chừng mực. Nếu hắn không tiêm thuốc đó thì đôi khi sẽ không thể kiểm soát được sức mạnh của mình.
Hắn tiếp tục ăn canh.
Ôn Uyển vẫn ở ngồi một bên, ôm mặt nhìn hắn ăn nhìn hắn uống.
Không động vào thì không biết, tay anh vừa chạm vào mặt đã giật cả mình vì phát hiện một bên mặt đang sưng lên.
Hai bên má chênh lệch quá rõ ràng. Một nửa bên kia sưng phù lên hệt như một cái bánh bao lớn, bỏ qua cơn đau thì thật sự sưng to lên vừa mềm mềm và độ đàn hồi lại cực tốt.
Trời ạ! Ôn Uyển quên mất mình vừa mới bị đấm xong. Không lẽ từ nãy đến giờ anh đều trưng ra cái khuôn mặt bên to bên nhỏ trước mặt người khác hay sao.
Ôn Uyển rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Anh đau lòng hỏi Trợ lý nhỏ:”Tại sao nãy giờ cậu chưa nói chuyện này với tôi?”
Trợ lý nhỏ bị anh lôi ra chất vấn cũng bối rối nói:”Gì cơ? Có sưng thật sao? Không phải sưng phù lên thật rồi chứ.”
Nhưng mà lời nói của những thẳng nam cơ bản không có độ tin cậy. Ôn Uyển càng sờ lên mặt mình càng đau lòng, sưng thật mà! Đúng là sưng to rồi.
Trợ lý nhỏ còn cãi sống cãi chết: “Làm gì sưng! Dữ lắm chỉ có một chút xíu thôi”
Tống Nhuệ ngửa đầu uống hết giọt canh cuối cùng rồi để bình giữ nhiệt xuống. Trong miệng hắn toàn là thức ăn đang nhai nhưng tầm mắt nhìn sang bên này.
Ôn Uyển nhìn hắn như muốn tố cáo.
Tông Duệ thật thà nghi ngờ:?
Ôn Uyển đau đớn nói: “Mặt của anh thật sự sưng to lên phải không?”
Hiển nhiên cực kỳ, Tống Nhuệ trưng ra vẻ vừa không hiểu vừa không cảm xúc gì. Ôn Uyển khó lòng mà có thể tin, rốt cuộc cặp mắt của thẳng nam là dùng vào việc gì thế nhỉ? Bị mờ hay gì? Anh cầm lấy hai tay của Tống Nhuệ trực tiếp đem nó áp thẳng vào mặt mình.
Hành động đột ngột này làm Tống Nhuệ không kịp chuẩn bị, hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì trong thì chớp mắt tay đã chạm vào một thứ gì đó mũm mĩm mềm mại vô cùng.
“Sưng đúng không?”
Bàn tay chạm vào thứ mịn màng ấm nóng lại còn thật rất mềm. Hầu kết của hắn giật giật, tốc độ lưu thông máu trên toàn cơ thể ngày càng tăng nhanh. Nói thẳng ra, chính là khi hắn kích động thật sự sẽ xảy ra chuyện hơn nữa còn là tình huống hắn không tiêm thuốc.
Nhưng mà cơ thể người này mềm như vậy sao… Lần đầu trong cuộc đời của Tống Nhuệ, tồn tại trong cơ thể tàn bạo này của hắn lại xuất hiện một loại cảm xúc kỳ lạ như vậy, lần đầu hắn có mong muốn không phá hủy một thứ gì đó.
Hắn biết mình bắt đầu rơi vào trạng thái không được bình thường, hai bàn tay vẫn còn giữ trên mặt Ôn Uyển, không đành lòng rời đi cũng không thể thở được.
Mãi cho đến khi Ôn Uyển phát hiện có chuyện gì đó không ổn thì chợt anh nghe tiếng rào rào quái dị. Anh phản ứng ngay, lấy tay lập tức bẻ cằm của Tống Nhuệ để sườn heo trong miệng hắn phun ra ngoài.
Cuối cùng một khúc sườn heo trong bị nhai đến nát. Nếu như anh không ngăn cản thì có thể Tống Nhuệ nhai rồi nuốt luôn mất thôi.
Ôn Uyển trợn mắt há hốc mồm, răng cũng tốt đấy chứ nhỉ, này là chó con hay sao?
Anh dở khóc dở cười vẫn giữ hai tay trên mặt Tống Nhuệ cười nói: “Sao không nhả ra? Cậu là đứa ngốc à”
Tống Nhuệ như bị dìm xuống nước hệt người chết đuối, từ nãy đến giờ hắn mới có thể thở hổn hển đứng dậy. Nhìn Ôn Uyển đang thu dọn mọi vật dụng khiến hắn nắm chặt nấm đấm trong vô vọng.
Cảm giác vừa nãy, hắn thật sự muốn thêm một lần nữa.
Hắn muốn Ôn Uyển chạm vào mình một lần nữa như anh vừa làm lúc nãy, nhưng Tống Nhuệ cụp mắt xuống, đáy mắt tối tăm như vực sâu.
Giữa người với người tồn tại những quy tắc chung. Với những người khác là quy tắc dùng nắm đấm giải quyết nhưng hắn phát hiện ra quy tắc đối với Ôn Uyển.
Muốn được cảm giác thoải mái như lúc nãy thì trước mặt anh mình phải thật sự ngoan ngoãn. Tống Nhuệ âm thầm suy nghĩ rồi khóe miệng của hắn cũng nhếch lên lộ ra ý cười.