Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 35

Editor: Quân
Hắn không giống những người khác, vốn không được cha nuôi mẹ dạy. Có lẽ ngay từ đầu hắn không nên quyết định đi theo con đường ngoan ngoãn dễ thương. Nếu như vậy thì đã không có nhiều chuyện phiền phức không cần thiết xảy ra.

Tống Nhuệ trưởng thành quen thói ngông cuồng, từ trước tới nay cũng không ai quản lý hắn. Hắn cứ tự mình trưởng thành, mọi chuyện đều dựa vào ý thích của bản thân, tự do tự tại, thậm chí vào thời điểm không học hành được thì đi học đánh nhau. Dù có gây ra họa lớn bao nhiêu thì cũng không có ai để ý đến hắn.

Từ đó hắn hiểu thế nào là chân lý cuộc sống, đó là trên đời này muốn lấy thứ gì thì cách tốt nhất là dùng nắm đấm giải quyết.

Khi không thể đàm phán thì nắm đấm đại diện cho tất cả.

Sau đó Lão Nhị xuất hiện trong cuộc đời của hắn. Lúc đó người đàn ông này đang bàng quan hút thuốc xem một trận hỗn chiến trên đường phố giữa Tống Nhuệ và một đám côn đồ. Sau đó gã đem hắn đến võ đài quyền anh dưới lòng đất.

Tất nhiên, cái nơi âm u không có ánh sáng này tụ tập một đám đỉa trùng tam giáo cửu lưu*. Không có luật lệ, không có quy củ, đúng là thiên đường của những kẻ hung tàn như Tống Nhuệ. Hắn sống như cá gặp nước.

*tam giáo cửu lưu: đủ mọi hạng người trong xã hội

Bản chất của con người là ham muốn bắt nạt kẻ yếu.

Tống Nhuệ ở phía sau Ôn Uyển nhìn bóng lưng của anh bước vào. Thay vì ngồi vào bàn ăn thì anh lại đi đến phòng khách.

Mười tám năm sống trên đời, hắn chưa bao giờ để vào mắt hai chữ ‘Ngoan ngoãn’. Trước khi gặp anh, hắn luôn sống theo ý thích của mình còn bây giờ muốn ràng buộc hắn lại sao? Chậm mất rồi.

Người kia còn tự ý cho rằng mình ở chỗ đen tối kia nhặt được một đứa trẻ ngoan hiền lanh lợi như Tống Nhuệ. Nực cười, làm sao có thể làm một người thay đổi hoàn toàn khác trước trong vòng một người?

Nếu đây là một cái bẫy, vẫy cũng là do chính anh tự bước từng bước vào trong.

Tại sao lại có người tốt như vậy, tốt đến nỗi toàn thân cũng đang phát sáng. Tống Nhuệ không thể nói chuyện, hắn chỉ có thể nhìn Ôn Uyển xoay người lại. Trong lòng hắn đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ lượn lờ trong đầu, cũng lượn lờ cả trong lòng hắn.

Trong đời hắn chưa từng tiếp xúc với một người tốt như vậy, giống như người lần đầu tiên bước vào tòa thành, cảm thấy bản thân rất không phù hợp so với chỗ này. Hắn thấy bản thân chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người này, cuối cùng cũng chỉ có thể thô lỗ gọi anh là ánh trăng.

Hắn yêu thích lòng bàn tay mềm mại của người này, thích mùi hương trên cơ thể anh ấy, thích ánh mắt dịu dàng như chứa cả vì sao, ham thích lúc anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình.

Trên bầu trời của hắn dần dần có một vầng trăng mọc lên.

Người này là ánh trăng duy nhất của hắn.

Hắn với con người ngây thơ này không giống nhau, Ôn Uyển tự nghĩ mình nhặt được một chú cún nhỏ ngoan ngoãn từ lúc sinh ra đã như thế. Nhưng thật sự không phải như vậy, vì ở bên cạnh anh nên hắn đã che dấu đi nhưng chiếc răng nanh cùng móng vuốt dưới bộ dạng này.

Để có thể ở cùng ánh trăng lâu hơn, hắn đi tới nơi ánh trăng có thể nhìn thấy, còn bày ra dáng vẻ vô cùng nghe lời và ngoan hiền.

Nhưng quả nhiên làm như vậy cũng vô dụng.

Chỉ có hắn đơn phương thích ánh trăng thì vô ích.

….

Hắn bị Ôn Uyển nhận về trong nhà nuôi dưỡng không khác gì là thú cưng, trong một khoảng thời gian dài khiến cho hắn suýt chút nữa đã quên bản thân mình không phải là vật nuôi trong nhà. Bản chất của hắn là cắn người.

Đôi mắt đen huyền không thấy đáy nhìn về bóng lưng của Ôn Uyển, hắn tự hỏi mình sao lại có thể cải trang được lâu như vậy.

Ai ngờ Ôn Uyển cũng không phải muốn đi ăn cơm, đầu tiên anh đi đến phòng khách đem một cái túi ở sau lưng sô pha ra.

Lúc trước mỗi lần nhìn thấy cái túi này Tống Nhuệ đều không vui thậm chí còn mất bình tĩnh. Sau khi Ôn Uyển thu xếp mọi thứ, lo lắng Tống Nhuệ sẽ không vui khi thấy nó nên lần sau đã giấu thứ này sau ghế sô pha.

Bây giờ cũng không cần che dấu nữa, anh trực tiếp lấy túi xách đem ra cho Tống Nhuệ nhìn thấy.

Túi xách trong tay đột nhiên bị người khác giật lấy. Ôn Uyển quay đầu lại, thấy một đôi mắt tối đen, lạnh như băng. Không biết từ khi nào Tống Nhuệ đã xuất hiện từ phía sau anh. Ôn Uyển vừa hơi sửng sốt, một vật màu đen nhanh như chớp bay theo quỹ đạo parabol từ ban công ra ngoài.

Tống Nhuệ vẫn đang lạnh lùng nhìn anh, một tay lại ném thẳng chiếc túi từ trên ban công ra ngoài.

“Tống Nhuệ!”

Ôn Uyển sợ đến biến sắc. Đồng thời anh chạy thật nhanh ra ban công, chỉ nghe tiếng vật rơi xuống đất “bộp” một tiếng, cái túi xách kia đã ở dưới lầu.

May quá, may quá, không rơi trúng người.

Trong lòng Ôn Uyển không hết sợ hãi, tức giận đến lồng ngực phập phồng. Bọn họ đang ở tầng bốn.  Nếu rơi trúng ai đó thì sao đây. Anh nhìn người đứng phía sau vẫn đang bày bộ mặt kia, mặt Tống Nhuệ không biến sắc, không có chút ý tứ hối lỗi nào.

“Tống Nhuệ!”  Mặt Ôn Uyển đã đỏ lên, tức giận không hề nhẹ, âm thanh lúc nói chuyện nâng đến mức cao nhất: “Em đang làm gì vậy!”

Lần đầu tiên trong căn phòng này căng thẳng như vậy, tất nhiên Tống Nhuệ không thể trả lời anh, chỉ thờ ơ nhìn Ôn Uyển, trong đôi mắt đen huyền kia không có một gợn sóng nào.

Người thua trận đầu tiên lại là Ôn Uyển.

Đột nhiên anh vội vã cúi thấp đầu. Hai người đứng gần nhau, Tống Nhuệ còn cao hơn anh một cái đầu, vì thế hắn nhìn thấy đỉnh đầu tóc đen của anh.

Cùng lúc đó, một cảm giác kỳ lạ nóng ẩm rơi xuống tay hắn.

Như thể trong đột nhiên có mưa rơi, chỉ là giọt mưa này nóng rồi chuyển lạnh trong nháy mắt. Chỉ rơi xuống một giọt trên tay hắn, là nước mắt của Ôn Uyển.

Nhiệt độ ướt át thẩm thấu vào trong da thịt, đi dọc theo tứ chi bách hài của hắn. Cảm giác giọt nước trong chớp mắt trở nên lạnh lẽo, chầm chậm chảy dọc xuống ngón tay hắn.

Dường như cả người Ôn Uyển đều thua cuộc, từ vai đến thân thể, cả người anh hạ xuống từng chút từng chút một, cuối cùng ngồi xổm xuống đất.

Mặt của anh chôn vào cánh tay của mình, vai nhẹ nhàng run rẩy.

Vừa rồi anh đang làm gì thế, rõ ràng biết Tống Nhuệ không thể nói được nhưng lại định mắng em ấy.

Cảm xúc hôm nay của anh quá thất thường, bản thân không nên tức giận với Tống Nhuệ. Đây là lỗi của anh.

Cả người Tống Nhuệ vô cùng cứng ngắc.

Hắn như là bị một giọng nước mắt phong ấn lại, không nhúc nhích được.

Mới nãy vẫn còn đang căng thẳng, khói thuốc súng còn chưa kịp bay lên thì đột nhiên tình cảnh nhất thời không còn tiếng động một cách khó giải thích.

Tống Nhuệ đột nhiên không biết nên làm như thế nào. Cánh tay của hắn căng cứng, đưa lên một chút rồi lại cứng nhắc rút trở về.

Còn chưa để cho hắn quyết định kỹ càng, Ôn Uyển đã chỉnh đốn lại tâm trạng của mình rồi đứng dậy.

“Em đi đi.”

Đôi mắt của Ôn Uyển đỏ hoe, mặt ửng đỏ, khi nói chuyện mang giọng mũi, yếu ớt giống như không còn sức lực.

Anh đưa tay đẩy Tống Nhuệ đang đứng im.

Tống Nhuệ bị anh đẩy một cái, thêm một cái nữa khiến hắn không thể không bước lùi lại. Không cần gắng sức, Ôn Uyển đã đẩy Tống Nhuệ đang đứng bất động không biết làm gì ra bên ngoài cửa.

Tống Nhuệ vẫn để Ôn Uyển tự ý hành động, mãi đến khi một cái chân đã bước ra khỏi cửa hắn mới sực tỉnh mà đột ngột phản ứng lại trong tư thế khó xử này.

Đôi mắt đỏ hoe của anh nhìn Tống Nhuệ, khàn giọng nói một câu: “Em mau đi đi.”

Tống Nhuệ còn có thể làm gì được nữa, khí thế cứng rắn lúc trước của hắn chẳng biết biến đâu mất. Hắn còn muốn đem Ôn Uyển đi, hắn biết mình có thể làm rất nhiều việc nhưng một khi đứng đối diện trước đôi mắt đo đỏ ẩm ướt kia, toàn thân hắn đều mất hết sức lực.

Người này thật sự chán ghét mình sao.

Ôn Uyển ở bên trong nắm chốt cửa đóng lại. Cảnh tượng này giống như quay chậm, từng chút một nhốt ánh mắt cố chấp của Tống Nhuệ đối với anh ở bên ngoài.