Editor: Hạ
Đêm qua Ôn Uyển ngủ một mình trong phòng.
Đã lâu không ngủ ở phòng mình.Trong bóng tối, Ôn Uyển hai mắt mở to nằm trên giường, thậm chí anh còn thấyhơi không quen.
Anh đã quen bên cạnh có một cái lò lửa lớn không nghe lời, không buông tha chen chúc với anh cả đêm. Bây giờ Ôn Uyển vừa đưa tay ra sờ, bên cạnh đã trống không. Giường nhà anh hình như đã lớn hơn trước?
Anh trở mình, trong đầu vẫn luôn nghĩ liệu mình tát cái tát kia có mạnh quá hay không.
Ngày thường khi ở chung với người khác anh đã quen việc hiểu ý người khác nên rất hiếm khi gặp phải trường hợp này. Ôn Uyển không thể nào ngủ được, anh suy nghĩ một lát, sau đó anh bèn kết luận những suy nghĩ lo lắng không bình thường của đêm nay là do tính cách của mình vốn dĩ như thế.
Anh hiểu đứa trẻ Tống Nhuệ này, tính cách rất tốt bụng, rất thật thà, chỉ cần ngày mai anh cố gắng dỗ dành nhiều hơn là được rồi, giống như hai người bọn họ trong ngày thường vậy.
Dù đã an ủi bản thân mình như thế nhưng cuối cùng Ôn Uyển vẫn mang tâm sự nặng nề đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trong lòng Ôn Uyển vẫn còn lo lắng về sự khác thường của Tống Nhuệ vào tối hôm qua.Anh ngồi ở mép giường một lúc mới đi dép lê ra cửa đánh răng rửa mặt.
Tối qua anh nằm mơ. Trong mơ Ôn Uyển vắt hết óc nói chuyện với Tống Nhuệ nhưng dù có như thế nào Tống Nhuệ cũng không để ý đến anh.
Ôn Uyển uể oải đánh răng.
Anh đánh răng chưa được một lúc thì bên ngoài đã truyền đến tiếng động, là Tống Nhuệ cũng vừa mới rời giường. Ôn Uyển không nhịn được vểnh tai lên, anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, sau đó càng bước càng gần.
Trong gương, bóng dáng người cao chân dài của Tống Nhuệ xuất hiện ở cửa.
Hắn còn buồn ngủ, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trong tay nắm lấy dây quần chuẩn bị bước vào WC, nhưng sau khi thấy bên trong còn có Ôn Uyển lại yên lặng kéo quần lên.
Ôn Uyển thấy Tống Nhuệ đi tới chỗ mình, liền nghiêng người cho hắn lách qua.
“Chào, Tống Nhuệ.”
Tống Nhuệ mở to đôi mắt ngái ngủ mông lung, cố gắng nâng mí mắt lên một chút để đáp lại.
Tống Nhuệ đang ở bên cạnh lấy nước cho cốc dánh răng. Ôn Uyển lén liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Trong gương hai người một cao một thấp đứng chung một chỗ đánh răng, động tác giống nhau, hình ảnh hết sức hài hòa. Ngay cả kem đánh răng là hương bạc hàcũng giống nhau như đúc. Do Ôn Uyển chọn.
Có một người bên ngoài đang đánh răng hết sức tập trung nhưng trên thực tế lại trộm liếc nhìn Tống Nhuệ một lần.
Nào ngờ cái nhìn thoáng qua này lại gây ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn. Ánh sáng trong WC hơi tối, Ôn Uyển nhìn không rõ chấm đỏ anh vừa nhìn thấy trên mặt Tống Nhuệ là cái gì. Rõ ràng tối hôm qua không có. Anh dừng động tác đánh răng lại, duỗi tay ra sờ theo thói quen.
Có phải bị mọc mụn không? Ôn Uyển lo lắng liệu có phải gần đây anh đắp quá nhiều mặt nạ cho Tống Nhuệ rồi không.
Một giây trước Tống Nhuệ hãy còn nhắm mắt, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất nhưng một giây sau hắn đã phản ứng kịp thời mà né tránh bàn tay kia.
Lần đầu tiên Ôn Uyển vươn tay ra sờTống Nhuệ lại không chạm được vào bất cứ thứ gì.
Hắn vừa trốn, người đã ngay lập tức cách xa Ôn Uyển hai bước. Bàn tay kia của Ôn Uyển cứng đờ, sững sờ ở giữa không trung. Hình ảnh trong nháy mắt yên lặng, vài giây sau Ôn Uyển vẫn không thể phản ứng lại.
Tống Nhuệ không muốn để anh chạm vào. Vừa nãy Tống Nhuệ đang trốn tránh anh.
Mà bộ dạng Tống Nhuệ lại không hề có gì khác thường. Hắn đối mặt với Ôn Uyển, chờ bàn tay kia của Ôn Uyển thả về mới trở lại đứng bên người Ôn Uyển, tiếp tục đánh răng cho xong.
Ôn Uyển cũng quay trở về. Anh khô khan cười hai tiếng, muốn giảm bớt xấu hổ: “Việc đó, anh không phải……”
Không khí yên lặng kéo dài, chỉ còn lại âm thanh đánh răng không cảm xúc. Ôn Uyển hơi chần chừ, anh cố gắng bắt chuyện với Tống Nhuệ một cách bình thường, theo bản năng tránh đi đề tài mọc mụn: “Vậy lát nữa em nhớ phải cạo râu một chút nhé.”
Làn da Tống Nhuệ vẫn luônđẹp tới mức khiến người ta hâm mộ, dù sao thì cũng mới 17 tuổi. Vì hoóc-môn giống đực trong tuổi dậy thì phân bố tràn đầy, trên cằm hắn quả thật đã mọc ra một chút ria mép màu than chì.
Tống Nhuệ liền gật đầu, hắn khom lưng bắt đầu súc miệng.
Ôn Uyển ngượng ngùng đánh răng rửa mặt xong, ra khỏi buồng vệ sinh trước hắn một bước.
Anh đi đến phòng bếprót cho mình một ly nước ấm, uống hết một hơi. Cả quá trình ánh mắt đều đờ đẫn.
Chờ đến lúc Ôn Uyển cảm thấy bản thân đã ngây người quá lâu, anh vỗ mặt mình, cuối cùng cũng bắt đầu bắt tay vào làm cơm sáng cho hai người.
Đầu tiên nấu cháo bí đỏ gạo kê. Ôn Uyển đặt hai lát bánh mì vào máy nướng bánh chuẩn bị làm sandwich, lại đánh mấy quả trứng gà chuẩn bị làm trứng chiên phô mai. Anh còn muốn làm một chiếc bánh tàng ong với chuối nên đi tới tủ lạnh cầm thêm hai quả trứng gà.
Lúc đi ngang qua cửa phòng bếp, anh không nhịn được nhìn thoáng qua bên ngoài để xem Tống Nhuệ đang làm gì.
Bóng dáng Tống Nhuệ đang ngồi xếp bằng phía bên ngoài, hắn đưa lưng về phía anh, đang cúi đầu nhìn gì đó…… Ôn Uyển đi về phía trước một bước, thấy rõ thứ trong tay Tống Nhuệ là một quyển lịch.
Ôn Uyển cầm trứng gà hốt hoảng bỏ đi.
Lịch nhà anh có gì để nhìn đâu, chẳng lẽ hắn đang xem vòng tròn mà anh vẽ trên đó vào ngày thường sao, nhưng trên đó cũng chẳng có gì cả.
Phòng bếp hôm nay quá đỗi yên lặng. Lí do là vì hôm nay lần đầu tiên thiếu vắng đi Tống Nhuệ.
Trước đây Ôn Uyển chỉ cần biến mất một lúc, một mình nấu cơm trong phòng bếp thôi, thì chẳng mấy chốc Tống Nhuệ cũng sẽ đi vàotheo, sau đó lại cọ tới cọ lui bên người anh, rất lâu cũng không chịu rời đi.
Trợ lí nhỏ xuất hiện, hôm nay nó mỉa mai anh trước: “Mặt của cậu sao lại đầy vẻ thất tình như thế này?”
Ôn Uyển nghe vậy, không nhịn được mà sờ sờ mặt mình: “Không có mà……”
Trợ lí nhỏ không rảnh cãi nhau với anh, nó nói luôn chuyện chính: “Hỏi anh đó, anh nghĩ kĩ lại đi, trong khoảng thời gian này có gặp qua, ừmmmm, người lạ không?”
Ôn Uyển: “Người lạ?”
“Tôi cũng không thể nói rõ được, đó là kiểu người ở ngoài cốt truyện, có thể sẽ giống người biết lãnh đạo.” Nói xong chínhtrợ lí nhỏ cũng gãi gãi đầu, thay đổi cách nói khác: “Tóm lại anh nghĩ cho kĩ lại đi, cái loại người kì lạ nào chịu chấp nhận lời anh nói ấy?”
Vì vậy Ôn Uyển cố gắng thúc đẩy đầu óc nhớ lại một lượt.
Cuối cùng anh lắc đầu: “Hình như không có.”
Trợ lí nhỏ thất vọng. Nó xua xua tay: “Thôi được rồi, để tôi tự đi tìm.”
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tốt nhất là nó vẫn nên đi thăm dò rõ ràng kẻ chịu tội thay, à không, là chi tiết lãnh đạo, để đến lúc bị truy vấn cũng có cái mà ăn nói.
Ôn Uyển áy náy nói với trợ lí nhỏ: “Thật xin lỗi.”
Trợ lí nhỏ ý tứ hừ một tiếng. Chấp nhận lời xin lỗi rồi.
Ôn Uyển cúi đầu dùng chiếc đũa đánh lòng trắng trứng.
Ôn Uyển xem thời gian. Sau đó anh đặt đồ vật trong tay xuống, hai tay đặt trên tạp dề lau tới lau đi.
Anh cũng không biết bản thân mình muốn làm gì.
Đoán rằng phải chờ một lát nữa cháo trong nồi mới chín, hay là anh cùng Tống Nhuệ cho mèo ăn trước?
Nghĩ đến đây, tinh thần Ôn Uyển bỗng trở nên phấn chấn, anh ngay lập tức đi đến cửa phòng bếp. Vừa nhìn, trong phòng khách đã không còn bóng người Tống Nhuệ, nhìn lại một lần nữa, Ôn Uyển kinh ngạc phát hiện Tống Nhuệ đang đổi giày ở huyền quan, bên cạnh còn đặt một túi thức ăn cho mèo.
Hôm nay Tống Nhuệ làm gì cũng đều tự giác vô cùng, không cần người thúc giục cũng không cần người kêu. Ôn Uyển còn nhìn thấy cả chiếc chăn trên sô pha hắn ngủ tối qua đều đã dược gấp gọn gàng.
Ôn Uyển kinh ngạc thốt lên: “Tống Nhuệ……”
Tống Nhuệ ngẩng đầu: “?”
Ôn Uyển nghẹn họng một giây. Sau đó anh cười nói: “Không có chuyện gì cả. Em cho mèo ăn xong nhớ phải về sớm một chút, cháo đã sắp chín rồi, trở về ăn cơm sáng.”
Tống Nhuệ gật đầu đồng ý rồi. Ôn Uyển ở phía sau nhìn theo bóng lưng hắn xách theo thức ăn cho mèo ra cửa.
Tiếng đóng cửa rơi xuống. Ôn Uyển lại đứng một mình ở cửa phòng bếp một hồi.
Gian nhà này giống hệt như trái tim anh, đều vô cùng trống vắng.
Anh quay lại phòng bếp, tốc độ nhanh hơn, định làm xong bữa sáng, rồi mau chóng đi xuống cho mèo ăn với Tống Nhuệ.
Ôn Uyển vừa mới động viên tinh thần cho chính mình xong thì thấy được bữa sáng bán thành phẩm của bản thân, trong nháy mắt lại nổi giận.
Tại sao lại như vậy.
Tống Nhuệ không để ý tới anh, khiến anh còn khó chịu hơn so với tưởng tượng của mình. Tối qua anh thật sự tát rất mạnh sao?
Trước nay anh đều đứng ở bên tình nguyện chăm sóc người khác, Ôn Uyển chưa bao giờ suy nghĩ xem người khác có bằng lòng được anh chăm sóc hay không.
Đương nhiên, người khác này cũng không phải ai khác, mà chính là Tống Nhuệ.
Lần đầu tiên Ôn Uyển tâm viên ý mã đến mức ngay cả phòng bếp cũng không muốn xuống. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải là khoảng cách an toàn mà từ trước tới nay anh đều muốn hay sao, rốt cuộc anh đang mất mát cái gì đây?
Vấn đề không xuất phát từ trên bàn tay kia mà là xuất phát ở trên người Ôn Uyển.
Anh càng thêm hoang mang.
Bên kia, sau khi ra khỏi nhà, Tống Nhuệ ngay lập tức đến nơi cho mèo ăn dưới lầu.
Hắn đổ thức ăn cho mèo ra, lại ngồi xổm ở nơi đó đợi một chút, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy được một chuỗi tiếng bước chân từ xa tới gần cùng với cùng với tiếng thở dốc mạnh. Là có người đang chạy nhanh sang bên này.
Tống Nhuệ lúc này mới quay đầu lại nhìn.
A Phi vì để tới kịp thời gian mà Tống Nhuệ đơn phương hẹn trước, dọc đường này phải chạy nhanh như chớp, liên tục đẩy nhanh tốc độ, sau khi bị đánh thức liền cưỡi chiếc xe điện nhỏ thở hổn hển chạy đến.
Không phải là sợ bị đánh, chủ yếu là bình thường hắn là người tương đối chú trọng về ý thức thời gian.
Nói chung là không phải sợ bị đánh.
“Tống Nhuệ!” Hắn thở hổn hển lao đến, cuối cùng cũng đến nơi, khiến hắn không thể không dừng mà cứ thở dốc liên tục.
Tống Nhuệ cũng không ngạc nhiên. Người do hắn hẹn, hắn biết là ai.
Chuyện phải nói từ lúc Tống Nhuệ nhận được một tin nhắn tối qua. Nhưng đến sáng nay Tống Nhuệ mới nhìn thấy tin nhắn đó. Mở đầu chính là:
【Xin chào ngài Tống Nhuệ đáng kính!……】
Mới liếc mắt quamột còn tưởng là tin nhắn của một công ty đang đi vào hoạt động, cũng may Tống Nhuệ liếc mắt qua người gửi tin nhắn, mới dừng lại ngón tay đang đặt ở chỗ rời khỏi giao diện.
【A Phi: Xin chào ngài Tống Nhuệ đáng kính!……】
Tống Nhuệ cũng không xem tiếp, hắn nhớ lại người này một chút.
A Phi, biệt hiệu là người công cụ. Ở trong mắt Ôn Uyển, hắn giống như bạn bè tốt, đồng bọn nhỏ mà anh tìm cho Tống Nhuệ nhà mình ở nhà trẻ.
Nội dung phía sau hắn cũng không nhìn kỹ, tóm tắt lại là hỏi thăm hắn gần đây có khỏe không, thân thể như thế nào, vân vân một cách hèn mọn mà lễ phép, hàn huyên xong một đoạn dài rồi cuối cùng mới nói đến trọng điểm —— gần đây tâm trạng lão Nhị không được tốt cho lắm, bảo Tống Nhuệ có lẽ đã đến lúc cần phải trở về.
Còn vì sao lại không liên hệ với Ôn Uyển, bởi lão Nhị ngay trước mặt chỉ đích danh hắn đi tìm Tống Nhuệ.
A Phi: QAQ
Điều mà Tống Nhuệ quan tâm không phải ở chỗ tin nhắn này. Hắn suy xét một chút, liền thuận tiện kêu người qua đây.
Hắn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.
Bên kia, lúc này Ôn Uyển trên lầu cũng nhận được tin nhắn đến từ Thương Hạo.
Có lẽ y không gọi điện thoại qua đây là vì người đối diện cảm thấy lúc này hai người gửi tin nhắn vẫn tương đối thích hợp.
Thương Hạo hỏi hắn: “Xin chào. Đangvội sao?”
Ôn Uyển nhìn tin nhắn kia một hồi, không nhìn ra chính xác được đối diện muốn làm gì, cuối cùng anh chỉ theo lễ phép mà nhắn lại “Xin chào”.
Nhắn lại xong lại có chút thương tâm. Vì saoTống Nhuệ lại không để ý tới anh.
…… Nhưng nói đi nói lại thì hai người này cũng không thể so sánh được.
Ôn Uyển cuối cùng cũng nhận ra, bản thân anh có thể coi như là càng lún càng sâu.