Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 45

Editor: Hạ
Chỉ chờ cho Tống Nhuệ dùng hết sức bôi thuốc mỡ xong thôi mà Ôn Uyển cũng đã khom lưng đến mức đau cả eo. Tay của Tống Nhuệ ở sau lưng anh rốt cuộc cũng dừng lại làm Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, cảm ơn Tống Nhuệ.” Anh tiện tay đóng nắp chai thuốc mỡ cẩn thận rồi cất nó vào bên trong ngăn tủ.

Ánh mắt của Tống Nhuệ lặng lẽ dừng ở miệng vết thương trên lưng của anh, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Ôn Uyển quay đầu lại lập tức bắt gặp ánh mắt Tống Nhuệ.  Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tống Nhuệ như thế này. Vẻ kiêu ngạo lạnh lùng thường ngày thoáng chốc biến mất. Lông mày của hắn từ nãy đến giờ luôn cau lại, tâm trạng nặng nề như thể thua cuộc trong đấu trường quái thú hoặc đơn giản chỉ là cảm thấy mình cùng lắm chỉ là một con chó lớn vô dụng. Vừa hung dữ vừa đáng thương.

Thay vì nói vết thương trên lưng Ôn Uyển thì thà rằng nói miệng vết thương kia trực tiếp nứt ra trên tim hắn thì đúng hơn.

Đáng thương hơn là Ôn Uyển còn nhìn qua lăng kính của mình.

Ôn Uyển không ngờ hắn tự trách mình nhiều đến vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng trách móc. Anh lưỡng lự một chút,  đưa ngón tay chạm lên lông mày của Tống Nhuệ, xoa dịu làm chúng giãn ra.

Tống Nhuệ bị anh làm mất tập trung, cuối cùng ánh mắt cũng rời khỏi vết thương chói mắt kia.

“Không phải lỗi của em, do anh bất cẩn thôi.” Ôn Uyển an ủi nói: “Không đau lắm, vết thương kiểu này mau lành lắm.”

Cho dù Tống Nhuệ có được an ủi thì hắn cũng chẳng có cách nào tha thứ cho bản thân.

Tinh thần của Tống Nhuệ sa sút. Giờ phút này hắn dùng tay ôm đầu, cúi đầu xuống thấp, bất giác đuổi theo những ngón tay trắng nõn.

Muốn được xoa đầu thêm vài cái nữa.

Nhưng Ôn Uyển sợ mình làm quá, vừa chạm vào lông mày của của hắn đã rút tay về.

Hắn người ngồi trên một cái ghế sô pha, cùng nhau im lặng một lúc lâu.

Đúng lúc này, Ôn Uyển cảm giác trợ lý nhỏ trong đầu đã online lại.

Anh chào hỏi trợ lý nhỏ. Trông nó cũng không được vui vẻ gì, xem ra là vì ra ngoài lâu như vậy nhưng lại không tìm được người.

Đúng là lúc này trợ lý nhỏ có hơi lo lắng. Bên ngoài cốt truyện là thế giới rộng lớn thì làm sao tìm nổi, cho dù nó có là AI thì bây giờ nó cũng muốn đình công. Cả ngày không tìm được người, trợ lý nhỏ sợ hãi một bức tường chịu lực này rời đi thì cốt truyện thế giới sẽ không còn ai đến chống đỡ.

Nó lo lắng xong, nhìn tình trạng hiện tại của Ôn Uyển thì không khỏi hỏi: ” Sao cậu lại bị thương thế?” Nó tò mò nhìn Tống Nhuệ hỏi: “Do tên bên cạnh sao?”

Không phải thằng nhóc này lúc nào cũng rất bá đạo sao, bộ dạng đau khổ này rất khó nhìn thấy nha.

Ôn Uyển giải thích cho nó biết: “Hôm nay tâm trạng của Tống Nhuệ không được tốt.”

Giọng điệu của anh thể hiện sự lo lắng thái quá như cha mẹ cưng chiều con. Trợ lý nhỏ: “.”

Đúng lúc tâm trạng của nó hôm nay cũng không được tốt. Trợ lý nhỏ nói với anh: “Để tôi kể chuyện cho cậu nghe.”

Ôn Uyển nghe giọng điệu của nó thì đột nhiên lại có linh cảm không lành.

“Cậu có biết cá voi ở biển không? Vậy cậu có biết trong cuộc đời cá voi lúc nào đau đớn nhất không, đó là lúc nó ị phân, lúc đó mông nó phải mở ra thật là lớn, kéo căng đến mức rất lâu cũng không thể khép kín lại. Mỗi lần giãn ra đều vô cùng đau đớn.”

“Cậu chắc chắc không biết rằng lúc này cậu chỉ quan tâm đến Tống Nhuệ của cậu mà thôi.”

Ôn Uyển sững sờ, anh thật sự không hay biết chuyện này.

Cảm giác tội lỗi lại tăng lên rồi.

Ôn Uyển: ” …… Cá voi à, thật xin lỗi mày.”

Trợ lý nhỏ hơi hơi hài lòng: “Ừ.”

Ôn Uyển cảm thấy dáng ngồi này hơi mỏi, đang muốn kéo áo xuống thì bị một bàn tay ngăn cản.

“Gì thế?”

Anh nhìn theo ánh nhìn của Tống Nhuệ, hóa ra thuốc mỡ thoa trên lưng còn chưa khô.

Thật ra mấy chuyện này anh đều hiểu được, nhưng lại không hay biết từ khi nào mình để ngực trần. Ôn Uyển lúng túng một lúc thì nghĩ ra một ý hay, bèn nói với Tống Nhuệ: “Em đi vào trong lấy giúp anh quần mới đi, lấy quần áo của em nha.”

Quần áo của Tống Nhuệ đều rộng hơn anh. Tạm thời anh mượn mặc đỡ một chút cũng là cách giải quyết tốt.

Nhận ra anh muốn làm gì, động tác đứng dậy của Tống Nhuệ hơi ngừng lại.

Mà Ôn Uyển nhận ra đầu óc mình mơ mơ màng màng nên đã nói nhầm. Trước đây anh với Tống Nhuệ cũng không phân biệt rõ ràng như vậy, nhưng trước đây là trước đây.

“Chuyện đó…” Anh muốn mở miệng ngăn cản nhưng bóng dáng của Tống Nhuệ đã đi vào phòng.

Ôn Uyển nằm sấp trên sô pha lần nữa, trong lòng hơi lo lắng. Anh đơn phương quyết định quyền lên tiếng, Tống Nhuệ không thể từ chối, lúc này thật khó xử.

Lúc này Tống Nhuệ đứng trước tủ quần áo cũng đang rất mắc cỡ.

Chết tiệt. Thật khó chọn.

Chọn cái nào mới không làm mình chảy máu mũi đây.

Cuối cùng Ôn Uyển cũng chờ được Tống Nhuệ lấy quần áo từ tủ đưa đến tay anh. Nằm trên sofa, Ôn Uyển thì thào cảm ơn hắn.

Thời điểm này anh thật sự bị bao vây trong sự hối hận, khi nãy anh liều quá. Ôn Uyển đứng thẳng người thay quần áo, nhìn Tống Nhuệ đang ngắm mình cười cười xin lỗi.

Tống Nhuệ vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

Ôn Uyển thất vọng với mình, đành phải đi đến chỗ không có người yên lặng thay đồ. Quần áo này mặc trên người rộng hơn rất nhiều, thử lắc lư eo, quả là vết thương không dễ cọ vào áo.

Anh nói: “Được rồi.”

Tống Nhuệ quay đầu lại nhìn Ôn Uyển đã thay quần áo của mình ngồi bên cạnh. Áo mặc trên người hắn là loại tay ngắn nhưng đổi qua khung người nhỏ con của Ôn Uyển thì cổ áo cùng bả vai đều rộng hơn.

Bình thường Ôn Uyển mặc quần áo của mình thì chẳng cảm thấy gì, bây giờ thân thể bị che dưới bộ quần áo quá khổ này trông nhỏ nhắn đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chảy máu mũi.

Ôn Uyển ngồi thẳng lưng để vạt áo không chạm vào chỗ vừa bôi thuốc

Hai người cùng ngồi trên ghế sofa, trong một phút không nói lời nào làm bầu không khí trở nên ngượng nghịu.

“Trời tối rồi, nên đi ngủ thôi.”

Ôn Uyển nói xong, anh đứng dậy làm quần áo rộng thùng thình trên người cũng đong đưa theo chuyển động của anh.  Chiếc eo vừa nhỏ vừa thon núp sau lưng áo để lại một khoảng trống cho người ta mặc sức tưởng tượng.

Tống Nhuệ nhìn anh, cho rằng anh đi về phòng.  Ai ngờ Ôn Uyển rất tự nhiên cúi xuống đỡ hắn đứng dậy, trên người còn mặc quần áo của hắn.

Hầu kết của Tống Nhuệ chạy lên chạy xuống, bị Ôn Uyển từ trên sô pha gọi.

“Tống Nhuệ, đi ngủ sớm một chút.” Ôn Uyển nói xong mới xoay người trở về phòng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, rất lâu sau Tống Nhuệ mới nhìn đi chỗ khác.

…..

Sáng hôm sau, trong nhà không có đủ nguyên liệu nấu đồ ăn nên Ôn Uyển đành gom góp làm bánh bao nhân thịt ba chỉ, sữa lúa mạch đậu đỏ và bánh dày gạo rồi dọn ra bàn nhỏ.

Lát nữa đi siêu thị mua đồ, đồ ăn trong nhà đã không còn nhiều. Nghĩ đến chuyện này, Ôn Uyển lại do dự không biết mình có nên gọi Tống Nhuệ không.

Anh liếc nhìn bên trong phòng khách thông qua cánh cửa bếp, Tống Nhuệ đang cúi đầu ngồi, đưa lưng về phía anh. Hình ảnh này sao lại quen mắt như vậy, gần như giống hệt cảnh tượng buổi sáng hôm qua.

Hả? Làm sao chuyện này lại giống nhau. Một lần còn có thể nói là trùng hợp, hai lần là vô cùng trùng hợp. Mặc dù Ôn Uyển cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn không đi ra làm phiền hắn.

Trong bữa ăn sáng, anh với nhắc Tống Nhuệ: “Cơm ở nhà nấu xong cả rồi, sáng nay anh muốn đi siêu thị.”

Trong miệng Tống Nhuệ nhét một viên sủi cảo chiên, gật đầu.

Một lát sau hắn phát hiện Ôn Uyển vẫn còn đang nhìn mình thì không khỏi ngước đầu lên.

Ôn Uyển cắn môi nói “Em thì sao, có muốn đi cùng anh không?”

Tống Nhuệ chớp mắt một cái.

Lần này hắn sợ rằng Ôn Uyển nhầm lẫn, bèn nhanh chóng gật đầu một cái. Muốn đi cùng.

“Được rồi.” Ôn Uyển buồn cười, nụ cười rực rỡ làm rung động ánh mắt của Tống Nhuệ: “Ăn nhanh đi.”